*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor + Beta-er: ToruD
Ngày xưa thân thể Hình Thần Mục không tồi, rất ít sinh bệnh nhưng lần này không biết có phải do trong lòng ủ nhiều tâm sự hay không mà bệnh phong hàn mấy ngày rồi mà vẫn chưa dứt hẳn, vẫn cứ ho khan đứt quãng. Ban ngày thì còn tốt nhưng vừa đến đêm nằm xuống lại ho sù sụ không ngừng, không thể ngủ được.
Đêm nào Trác Ảnh cùng đều đứng bên giường, Nghiêm Thanh cũng không dám nghỉ ngơi sợ Hình Thần Mục khó chịu mà lại không có ai bên cạnh chiếu cố.
Vì bệnh tình không nghiêm trọng lắm nên Hình Thần Mục không để người tiết lộ ra ngoài, cũng không hủy bỏ lâm triều. Đúng lúc mấy ngày gần đây trong triều cũng không có chuyện gì lớn, lâm triều nhanh chóng chấm dứt nên tạm thời không có ai phát giác được bất thường.
Đảo mắt một cái đã tới ngày 8, dựa theo truyền thống của Nhiễm Dĩnh quốc, ngày 8 tháng 12 âm lịch là Lạp Bát tế, là ngày hiến tế tổ tiên và thần linh. Đương kim thiên tử sẽ phải bãi giá tới Thái miếu, dâng hương cho các quân vương các triều trước của Nhiễm Dĩnh, khẩn cầu Nhiễm Dĩnh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Hình Thần Mục ho cả đêm gần như không ngủ được, giờ Dần đã từ trên giường ngồi dậy, gọi người tới thay quần áo. Trác Ảnh đứng cạnh hắn khuyên nhủ: “Hôm nay Thánh thượng cáo bệnh nghỉ ngơi đi.”
Hình Thần Mục quay đầu cười cười trấn an y: “Trẫm cùng lắm chỉ ho khan chút thôi. Nếu vì chuyện này mà không tế bái thì chỉ sợ tổ tiên sẽ trách tội mất.”
“Nhưng ngài…”
Trác Ảnh còn muốn khuyên nhưng Hình Thần Mục đã ngắt lời y: “Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, chi bằng hôm nay đừng đi theo, về nghỉ ngơi đi.”
“Thánh thượng muốn xuất cung sao thuộc hạ có thể trở về nghỉ ngơi được?” Cấm vệ quân đã được điều một nửa nhân mã đi trợ giúp Bắc cảnh, lần này Hình Thần Mục xuất cung ngoại trừ Cấm vệ quân cùng Ảnh vệ hộ vệ thì còn vận dụng cả Quan vệ quân phụ trách hộ vệ Loan thành nữa. Đây cũng chính là năm nghìn binh mã dưới trướng Ninh Viễn cho nên cho dù Thái miếu cách hoàng thành rất gần nhưng Trác Ảnh không cách nào an tâm được.
“Lúc trẫm bệnh ngươi ngày đêm đều canh gác, không được nghỉ ngơi rồi. Người có làm bằng sắt cũng sẽ có lúc mệt mỏi.” Hình Thần Mục nghiêm túc nói, “Hành trình đi Thái miếu lần này sẽ do Đại tướng quân Vệ Lâm phụ trách chỉ huy, trẫm sẽ dặn dò kĩ càng, ngươi ở lại canh gác trong cung. Đây là thánh chỉ.”
Trang phục hiến tế rất được coi trọng. Hình Thần Mục để vài thái giám hầu hạ giúp mình cởi áo lót màu vàng xuống, thay thành y phục màu đen ấm áp. Nghiêm Thanh tự mình thay hắn mặc cổn phục được thêu 12 hoa văn* ở bên trên, lại mang cổn miện gồm 12 tua rua rủ xuống giúp hắn đội lên.
Nhấn vào đây để xem ảnh
* Cổn phục thêu 12 hoa văn:
Nhật – Nguyệt – Tinh thìn: Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao mang hàm nghĩa “tươi sáng”, biểu trưng cho ánh sáng khắp thế gian, chiếu rọi cho nhân loại.
Sơn: Núi tượng trưng cho sự “ổn định và bền vững” của đất nước và triều đại.
Long: Rồng là chương quan trọng nhất trong trang phục của vua, trước và sau áo đều có. Rồng tượng trưng cho quyền lực tối cao của vua.
Hoa Trùng: Chim trĩ là một loài chim quyền quý, sang trọng. Tượng trưng cho tài năng văn chương, thi pháp của nhà vua. Trong xã hội, Trĩ tượng trưng cho chức quan văn. Trong trang phục cổ thì thường là hình ảnh một con chim trĩ đậu trên một hòn núi.
Tảo: Tảo là biểu tượng cho đạo đức tinh khiết và cao quý của nhà vua.
Hỏa: Lửa biểu tượng cho sự cai trị đất nước, vinh quang của hoàng tộc. Khi ngọn lửa được đốt lên, tổ tiên sẽ trở về.
Phấn mễ: Gạo tượng trưng cho sự sung túc, no ấm của nhân dân, hòa bình của đất nước. Đề cao vai trò và tầm quan trọng của nông sản, nông nghiệp.
Phủ: Rìu tượng trưng cho khả năng làm việc và sự dũng cảm của Hoàng đế.
Phất: Hoa văn chữ “亞” tượng trưng cho 2 mặt đối lập Đúng – Sai, Tốt – Xấu trong mỗi con người.
Tông di: Cốc tế thường là một cặp cốc có vẽ hình con hổ, là vật dụng dùng trong nghi lễ, tượng trưng cho lòng trung thành, đức hiếu thảo đối với trời đất, tổ tiên.
Nguồn: trithucvn.org.
Nhưng cho tới khi Hình Thần Mục đã mặc chỉnh tề vẫn không nghe thấy Trác Ảnh đáp lời. Hắn xoay người thì mới thấy người này không biết từ lúc nào đã quỳ gối bên chân hắn không nói lời nào.
“Làm cái gì thế?”
Trác Ảnh không nói lời nào mà chỉ im lặng cúi đầu quỳ. Hình Thần Mục vươn tay muốn kéo y lên nhưng lại không thể mang người ở trên mặt đất kéo đứng dậy. Nội lực Trác Ảnh thâm hậu, nếu y không muốn thì với sức của Hình Thần Mục cũng không thể miễn cưỡng y, sau khi thử vài lần thì chỉ khiến chính mình ho khan mà thôi.
Lúc này Trác Ảnh mới nhẹ giọng mở miệng: “Thánh thượng, mong ngài để thuộc hạ đi theo.”
“Người đâu!” Dáng vẻ cứng đầu của Trác Ảnh khiến Hình Thần Mục có hơi tức giận, cũng không định sẽ thảo luận với y nữa mà trực tiếp gọi vài tên ảnh vệ trong điện đang chờ phân phó, “Nâng Trác Ảnh dậy cho trẫm, đuổi về Minh Ảnh cung.”
Nhóm ảnh vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, có hơi do dự nhưng vẫn tuân theo đi tới nâng Trác Ảnh đứng dậy.
Ngoại trừ Hình Thần Mục, Trác Ảnh lúc đối mặt với người khác trước giờ đều thẳng thắn nghiêm nghị, nói năng cẩn trọng; uy danh trong Ảnh vệ quân cực cao, mọi người đối với y đều rất kiêng kị.
Lúc này người sáng suốt đều có thể nhìn ra Thánh thượng không phải thật sự muốn phạt y, ngược lại là xuất phát từ sự quan tâm mới hạ lệnh. Vài tên ảnh vệ lập tức không dám dùng quá nhiều khí lực, đắc tội với Trác Ảnh là chuyện nhỏ nhưng nếu làm y bị thương để Hoàng thượng trách tội mới là chuyện lớn.
Mắt thấy mấy người kéo một lúc lâu mà Trác Ảnh vẫn quỳ không nhúc nhích, Hình Thần Mục tức giận tới mức nghiến răng, nói: “Đi! Ngươi nguyện ý quỳ ở đây thì cứ quỳ, khi nào suy nghĩ cẩn thận thì lại trở về Minh Ảnh cung nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Trác Ảnh ngẩng đầu thấy hắn liếc mắt một cái, bình tĩnh thấp giọng đáp.
Hình Thần Mục mang theo mấy người còn lại rời khỏi Thừa Ương điện nhưng tới lúc bước lên long liễn lại bắt đầu do dự.
Trác Ảnh vốn là kiểu người vô cùng quật cường, hơn nữa mỗi lần chuyện gì liên quan đến an nguy của hắn thì đối phương lại chưa bao giờ thỏa hiệp cả. Hắn bảo để Trác Ảnh quỳ, khả năng lớn là người nọ sẽ thực sự quỳ tại chỗ cho tới khi bọn họ từ Thái miếu trở về. Đến lúc đó cho dù là quỳ vì cái gì thì chẳng phải người đau lòng là chính mình ư?
Nghĩ tới đây, Hình Thần Mục không vui chấp nhận cam chịu số mệnh quay người trở lại trong điện trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, nói người còn đang quỳ: “Ngươi có thể theo trẫm, nhưng sau khi hồi cung thì phải lập tức nghỉ ngơi, không được canh gác ở Thừa Ương điện. Ngươi đồng ý không?”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Trong lòng Trác Ảnh rất phức tạp. Thật ra trong lòng biết mình không nên gạt bỏ mặt mũi của Thánh thượng. Nếu Hình Thần Mục thật sự muốn so đo với y, lấy việc kháng chỉ mà ra lệnh chém đầu y cũng không quá đáng chút nào.
Nhưng y vẫn cố chấp làm vậy, thứ nhất y tin rằng đối phương sẽ không vì thế mà uy hiếp tánh mạng mình; tiếp nữa, gần đây đám người Ninh Viễn và Trần Tư có rục rịch, y không dám mạo hiểm.
Bên cạnh Hình Thần Mục có lẽ chẳng thiếu một gã hộ vệ, bằng với năng lực của bản thân y cũng không cách nào ngăn được cơn sóng dữ. Nhưng y chẳng hề sợ chết, y chỉ muốn vì Thánh thượng mà chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
An nguy của Hình Thần Mục là chức trách của y, cũng là tư tâm của y.
“Trẫm đã đáp ứng cho ngươi theo, sao mặt ngươi còn khó coi vậy hả?” Giọng điệu Hình Thần Mục nhu hòa, “Theo trẫm đi Bảo Hòa điện dùng bữa trước đã.”
Trác Ảnh cúi đầu nói: “Thuộc hạ mạo phạm, đợi hôm nay sau khi hồi cung, nguyện chịu Thánh thượng trách phạt.”
“Ngươi cũng là vì lấy an nguy của trẫm làm trọng nên mới thế. Nếu trẫm… khụ, khụ… Nếu ngay cả chuyện này còn không hiểu rõ, chẳng phải trẫm sẽ thành hôn quân sao?” Hình Thần Mục cười lắc đầu nói, “Nếu ngươi cảm thấy mình sai thì lần sau trẫm bảo ngươi nghỉ ngơi thì ngươi phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Vâng.”
Trác Ảnh ngoài mặt thì đáp ứng nhưng trong lòng hai người đều rất rõ, nếu có lần sau tất nhiên y vẫn sẽ kiên trì.
Hình Thần Mục lại nghĩ tới kế hoạch của mình, trong lòng lại phải tính toán kĩ lưỡng. Chỉ sợ tới lúc đó, hắn phải nghĩ cách chắc chắn rằng Trác Ảnh nguyện ý tạm thời rời đi.
—
Hôm nay vẫn chưa lâm triều mà xuất phát đi tới Thái miếu luôn nên Hình Thần Mục cùng trọng thần trong triều đình cùng ăn sáng ở Bảo Hòa điện.
Đây cũng chính là truyền thống lâu đời ở Nhiễm Dĩnh. Đúng vào ngày mồng tám tháng Chạp, Ngự thiện phòng sẽ dùng hồ đào, hạt thông, nhũ đàm, thị, hạt dẻ nấu cháo, được gọi là cháo ngũ vị Thất Bảo. Có thể được Thánh Thượng ban thưởng một chén cháo, đối với thần tử mà nói chính là vô cùng vinh quang.
Hình Thần Mục cố ý cho người nấu nhiều hơn mấy bát để vài ảnh vệ đang túc trực cũng được hưởng.
Đợi các đại thần cùng dùng xong cháo thì mới đem số cháo còn lại ban cho cung nữ và thái giám hầu hạ trong điện.
Trước khi khởi hành, Hình Thần Mục gọi Nghiêm Thanh đang đứng một bên, phân phó: “Trẫm đã cho người ở Ngự thiện phòng chuẩn bị thêm cho ngươi một chén cháo, ngươi mang đi cho Tiểu Oánh kia, bảo đây là trẫm thưởng cho ngươi.”
“Vâng, nô tài lập tức đi ngay.”
Hình Thần Mục gật đầu, lại nói: “Tặng xong thì về ngay, đừng làm lỡ giờ xuất phát.”
Vốn Hình Thần Mục không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh nhưng thấy Nghiêm Thanh thành thật chất phát, cứ thế mãi thì chẳng biết lúc nào mới khiến cho Ninh Viễn thả lỏng cảnh giác, để lộ mục đích thực sự. Hình Thần Mục không chờ nổi nữa đành tự mình hỗ trợ.
Nghĩ tới có chút buồn cười, Hình Thần Mục sợ đời này của mình cũng không cần phải làm thế để giành lấy niềm vui cho nử tử, chỉ cần đâm rách tờ giấy trắng ngăn cách với Trác Ảnh thì sẽ thật sự tâm linh tương thông. Thế mà hiện tại hắn lại phải hao hết tâm tư quản cả chuyện cung nữ thái giám nữa.
Giờ Mẹo, tiếng chuông vang lên, cổ nhạc bắt đầu, Hình Thần Mục dưới sự hộ tống của trọng binh hộ vệ, khởi giá xuất cung.
Dựa theo quy củ, đúng vào Lạp bát tế, thiên tử không được cưỡi cũng không được ngồi xe ngựa, phải đi bộ đến Thái miếu. Lúc này trời còn chưa sáng, cả đường đi chỉ dùng đèn soi đường, Lỗ bộ (nghi vệ hầu hạ) đi theo, bách quan cùng hộ vệ cũng theo sau, chậm rãi xếp thành hàng dài vài dặm.
Thái miếu cách hoàng thành không xa lắm, đoàn người vừa đến nơi trước lúc ánh nắng đầu tiên của Mặt Trời chiếu rọi. Lần này quan viên Lễ bộ phụ trách hiến tế đã sớm chờ ở đây, Hình Thần Mục cung kính làm theo lễ quan, bắt đầu đại lễ hiến tế.
Lạp bát tế chính là một lễ tế lớn trong năm, Hình Thần Mục dẫn theo mấy trăm vị đại thần, từ lúc mặt trời mọc bận bịu mãi cho tới chính ngọ cuối cùng mới bái xong một miếu chín thất.
Cũng giống với những gì Hình Thần Mục dự liệu, cho dù đã phái một nửa Cấm vệ quân rời đi thì xem ra đối với những người này, hiện tại không phải là một cơ hội quá tốt để xuống tay. Lần này xuất hành, rất đông dân chúng vây xem, Ninh Viễn dẫn đầu Quan vệ quân luôn luôn hộ giá bên ngoài, vẫn chưa làm gì sai lầm cả.
Đợi tới khi hồi cung, Hình Thần Mục còn chưa kịp thay cổn phục đã thúc giục Trác Ảnh trở về nghỉ ngơi.
Bệnh phong hàn của Hình Thần Mục chưa khỏi hẳn, lúc hiến tế lại phải chịu cái rét lạnh cóng. Trác Ảnh không yên lòng nhưng hôm nay y đã chống lại thánh mệnh một lần, dù cho hiện tại trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể trước mắt rời đi cái đã.