Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 2: Nạp phi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta-er: ToruD

Vườn ngự uyển nơi hoàng thành đều ngói vàng tường đỏ, cổ mộc che trời, lục thú trấn thủ ở phía trên nóc nhà của các điện, uy nghiêm lại hoa lệ.

Men theo đá xanh của đường lớn đi thẳng vào sâu bên trong hoàng thành, xuyên qua ngự hoa viên, phía bên phải là Thừa Ương điện nơi ở của Thiên tử đương triều, có một vườn ngự uyển đặc biệt đơn sơ. Bốn bức tường bao quanh vườn ngự uyển đặc biệt cao ngất, chỉ có một cái cửa nhỏ dùng để xuất cung nhập cung, âm thanh bị tường cao ngăn trở, cho dù người đang ở ngoài cửa cũng chẳng mảy may nghe thấy.

Nơi này không có cung nữ, thái giám hầu hạ như những vườn ngự uyển khác, có vẻ yên tĩnh vắng lặng. Người trong hoàng thành đều biết nơi này không thể tự ý xông vào, thậm chí ngay cả tùy ý tới gần cũng không được phép. Phía trên cánh cửa chật hẹp chỉ có ba chữ “Minh Ảnh cung” do chính Tiên hoàng ngự bút thân thư, biểu thị rõ ràng địa vị của nó trong hoàng thành.

Chính ngọ(12 giờ trưa), một tiểu thái giám mặc trường bào màu đỏ tía vội vàng bước vào Minh Ảnh cung. Vài vị ảnh vệ đang luyện võ trong viện đều biết hắn vì thế chẳng có ai ngăn cản lại cả.

Người tới chính là thái giám Tiểu An Tử hầu hạ bên cạnh đương kim Thánh thượng. Hắn chạy thẳng tới một tẩm phòng (phòng ngủ) yên tĩnh nằm ở phía đông uyển, nâng tay đang định gõ cửa, bên trong lại trước một bước truyền ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Tiểu An Tử thu tay lại, có hơi mất tự nhiên sờ sờ mũi: “Trác đại nhân, Nghiêm công công phái tiểu nhân tới truyền lời, hỏi ngài hôm nay có thể tới Hiên Minh điện trực ban sớm một chút được không?”

Trong phòng không có động tĩnh, Tiểu An Tử không biết nên nói gì tiếp theo, do dự mãi cho tới khi cánh cửa trước mặt bị kéo mở từ bên trong.

Nam nhân đeo mặt nạ nửa mặt bằng bạc, chỉ có thể thông qua lỗ hổng của phần mắt trên mặt nạ trộm nhìn thấy hàng lông mày thanh tú, cơ thể săn chắc đẹp đẽ do trường kỳ luyện võ tạo nên bị giấu dưới lớp y phục màu đen khiến cho cả người y thoạt nhìn vừa nhanh nhẹn lại thon dài.

“Thánh thượng có chuyện gì sao?” Đại nội tổng quản Nghiêm Thanh từ trước tới nay làm việc vừa cẩn thận lại có chừng mực, là lão nhân đã đi theo hầu hạ bên người Thánh thượng ngay từ khi còn tấm bé. Nếu không có chuyện gì lớn tất nhiên sẽ không tùy tiện phái người tới làm phiền Trác Ảnh nghỉ ngơi.

Tiểu An Tử chịu đựng khí bức bách lạnh thấu xương tỏa ra từ trên người y, theo bản năng lùi từng bước về phía sau. Sau một lúc lâu mới phản ứng được đối phương đang hỏi mình, vội vã đáp: “Vâng… Hôm nay Thánh thượng phát hỏa, ngọ thiện (bữa trưa) cũng không dùng, trong Hiên Minh điện có cái gì có thể đập thì đều đập vỡ cả. Nghiêm công công thật sự không còn biện pháp nào khác mới nghĩ tới chuyện mời đại nhân ngài tới.”

“Giờ ta sẽ theo ngươi qua đó.” Trác Ảnh không muốn nhiều lời thêm nữa, xoay người đóng cửa phòng rồi theo Tiểu An Tử đi ra ngoài.

Dựa theo quy củ của Nhiễm Dĩnh quốc, mỗi vị quân chủ (vua) đều sẽ bồi dưỡng một nhóm ảnh vệ cho riêng mình. Những ảnh vệ này sẽ phân bố tại các góc của hoàng cung, phụ trách bảo vệ quân chủ an toàn, mà mỗi một vị ảnh vệ đảm nhận vị trí thống lĩnh lại càng phải trải qua ngàn chọn vạn tuyển.

Thống lĩnh Ảnh vệ phải theo người từ khi còn là Thái tử đồng thời phải đúng lúc thiết lập được sự tín nhiệm vững vàng giữa quân và thần, do Thái tử tự mình chọn lựa bổ nhiệm. Dựa theo quy củ của Nhiễm Dĩnh quốc, nếu quân chủ vong hoặc bỏ mạng, Thống lĩnh Ảnh vệ sẽ bị ngũ mã phanh thây*.

* Ngũ mã phanh thây: là một hình phạt tử hình thời phong kiến. Đây là hình phạt mà tứ chi cùng đầu của phạm nhân bị cột vào năm sợi dây nối vào năm con ngựa. Trên ngựa có thể có nài ngựa hoặc không. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra năm hướng còn không có nài ngựa thì người ta sẽ hét lớn hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Từ đó năm sợi dây sẽ kéo tứ chi và đầu của phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành sáu mảnh gồm đầu, thân và tứ chi. Phạm nhân sẽ bị bỏ mặc cho máu chảy đến chết.

Còn nếu quân chủ thọ chung chính tẩm (chết tự nhiên), Thống lĩnh Ảnh vệ lại phải đồng huyệt bồi táng, trên đường xuống âm phủ tiếp tục hộ tống quân chủ.

Cũng chính vì Thống lĩnh Ảnh vệ là thân tín (người thân cận) của quân chủ Nhiễm Dĩnh quốc, để phòng có người cố tình bắt chước, Thống lĩnh của những nhiệm kỳ trước đều không để lộ mặt, hành tẩu trong cung phải đeo mặt nạ được làm từ bạc tinh khiết chuyên biệt, chỉ có quân chủ mới có thể thấy mặt.

Mà Trác Ảnh chính là Thống lĩnh Ảnh vệ đời này.



“Hôm nay Thánh thượng đã gặp ai?” Dọc đường đi Tiểu An Tử đều nơm nớp lo sợ không dám mở miệng, lúc hai người sắp tới Hiên Minh điện thì Trác Ảnh mới chủ động hỏi.

Theo lý mà nói thì hành tung của Thánh thượng không được tiết lộ ra bên ngoài, nhưng thứ nhất, vấn đề Trác Ảnh hỏi cũng chẳng phải là bí sự (chuyện bí mật), tất cả thị vệ cùng nữ quan của Hiên Minh điện đều thấy; thứ hai Trác Ảnh có thân phận đặc thù, phàm là người có mắt trong cung đều biết trước mặt Thánh thượng lời nói của y rất có trọng lượng.

Tiểu An Tử do dự một lúc, nói chi tiết: “Gặp Trần đại nhân của Hộ bộ, hình như là… chuyện tuyển phi ạ.”

Bước chân của Trác Ảnh hơi ngừng một lát, trước lúc Tiểu An Tử phát hiện đã nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Tuyển phi…

Nam tử của Nhiễm Dĩnh vào năm mười sáu tuổi đều sẽ thành hôn. Lúc Hình Thần Mục vừa đủ mười sáu tuổi, Tiên đế cũng đã từng đá động tới chuyện tuyển Thái tử phi. Chỉ là ngay lúc đó, Hoàng hậu cũng chính là Thái hậu nương nương lúc bấy giờ khuyên can, việc này mới bị bỏ mặc.

Mới đầu sau khi Hình Thần Mục đăng cơ, Hộ bộ lại đề cập tới chuyện tuyển phi, cho rằng cho dù không thành hôn, bên trong hậu cung cũng cần phải có người để thị tẩm. Nhưng Hình Thần Mục lại lấy lí do là “giữ đạo hiếu” (ở đây ý là chịu tang Tiên hoàng), lại gạt chuyện tuyển phi sang một bên.

Hiện tại ba năm chịu tang cũng đã kết thúc, Hình Thần Mục cũng đã đội cập quan*, sợ là sẽ có đủ loại quan lại bám mãi không buông, một mình Thái hậu cũng không thể dễ dàng vượt qua cửa ải này như trước nữa.

* Thời xưa, con trai đến tuổi 20 sẽ được làm lễ cập quan (lễ đội mũ), sau đó sẽ được gọi là Nhược quán (弱冠), chưa đủ 20 gọi là Vị quán (未冠).

Trác Ảnh đã sớm chuẩn bị tâm lý, chuyện nên hiểu thì phải hiểu. Lúc ngày này thực sự tới, y vẫn như cũ không biết nên theo ai.

“Ừm.” Y đáp lời. Lúc này thực sự phải cảm tạ mặt nạ đang đeo trên mặt, giúp y có thể che giấu cảm xúc không nên có, “Ngươi đứng đây trông coi đi, để ta vào xem.”

Để Tiểu An Tử lưu lại ngoài điện, Trác Ảnh khẽ gõ hai cái lên cánh cửa điện đã được mở rộng, không đợi bên trong đáp lời đã nhấc chân bước vào.

“Không phải đã nói đừng tới làm phiền trẫm sao?”

Tiếng giận dữ khiển trách từ trong phòng truyền ra, Trác Ảnh giả vờ không nghe thấy gì, giẫm lên mảnh sứ đã vỡ tiến vào trong phòng.

“To gan! Ngươi ——” Đối với kẻ tự tiện xông vào này hiển nhiên khiến Hình Thần Mục vô cùng phẫn nộ, đang muốn chất vấn, giương mắt trông thấy rõ người tới, lời muốn nói sau đó thoáng chốc nuốt trở vào, chỉ còn lại tiếng thở dài, “Sao ngươi lại tới đây.”

“Tham kiến Thánh thượng.”

Trác Ảnh muốn hành lễ, vừa mới nhấc vạt áo lên còn chưa kịp quỳ xuống, nam nhân ngồi trên chủ vị đã đứng dậy sải mấy bước đi tới trước mặt đỡ lấy y: “Trên sàn toàn là mảnh vỡ, không biết nguy hiểm hả? Còn muốn quỳ xuống nữa chứ.”

“Thánh thượng cũng biết mảnh vỡ nguy hiểm, sao còn không sai người tới quét tước. Nếu long thể thực sự bị thương, thuộc hạ có mấy cái đầu cũng không đủ gánh nổi trách nhiệm này.” Ngữ khí Trác Ảnh bình thường nhưng không hiểu sao, Hình Thần Mục lại nghe được từ trong đó có vài phần khó chịu.

“Thực sự nên bảo Hộ bộ chi cho ngươi hai phần hướng ngân (tiền lương bằng bạc) mất thôi.” Hình Thần Mục buông tay, có phần mệt mỏi nhu nhu thái dương, “Trác Ảnh, ngươi cũng tới khuyên trẫm nạp phi sao?”

Trác Ảnh cúi đầu. Xuất phát từ đại cục, y nên khuyên Thánh thượng nạp phi. Nhưng mà ngay lúc đối mặt với Hình Thần Mục, y không có cách nào có thể thốt lên lời trái với lương tâm mình, sau khi trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ sợ ngài bực bội ảnh hưởng thân thể.”

Sắc mặt Hình Thần Mục lúc này mới dịu đi một chút, gọi người tới dọn sạch mảnh vỡ trên sàn.

Đợi cung nhân lại lần nữa lui ra ngoài, Hình Thần Mục cười cười tự giễu: “Thế nhân (người đời) dù sao cũng đều cho rằng một khi đã trèo lên được đỉnh quyền lực thì có thể muốn làm gì thì làm. Có mấy ai hiểu, người chân chính ngồi trên vị trí này mới là thân bất do kỷ*, mỗi bước đều rất gian nan.”

* 身不由己 – Thân bất do kỷ: Không phải cứ muốn là có thể làm theo ý mình được.

“Muốn làm gì thì làm không hề khó nhưng Thánh thượng là minh quân cho nên mới lấy đại cục làm trọng, ủy khuất chính mình mà thôi.”

“Minh quân… Từ khi nào mà Trác đại nhân cũng học được mấy lời dỗ ngọt này vậy.” Hình Thần Mục khẽ cười một tiếng, đưa tay nâng đầu Trác Ảnh lên, nhìn thẳng vào hai mắt y nói, “Trẫm có thể ở trước mặt quần thần lấy đại cục làm trọng, cũng nguyện ý vì lê dân bách tính hy sinh một số thứ. Nhưng ít nhất ở chỗ của ngươi, trẫm có thể bớt đi chút băn khoăn, làm chuyện mình muốn làm chứ.”

Trác Ảnh sửng sốt, xúc cảm ấm áp khô ráo ở cằm cùng với mấy lời nói quá mức thân mật này tựa như ném một viên đá xuống mặt hồ trong lòng y, tức khắc k1ch thích từng trận sóng gợn.

Y lo lắng Hình Thần Mục sẽ thông qua việc tiếp xúc da thịt mà cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập nơi ngực trái của y, bối rối lui về sau một bước, lại sợ đối phương hiểu lầm, vội nói: “Ở trước mặt thuộc hạ, đương nhiên Thánh thượng không cần phải cố kị gì cả.”

Hình Thần Mục thấy mặc dù y đã cực lực khắc chế như trước nhưng tai vẫn đỏ ửng, rốt cục tâm tình cũng chuyển biến tốt: “Có đúng không? Vậy ngươi cùng trẫm dùng ngọ thiện đi.”

“Thánh thượng, chuyện này không…” Tuy là ảnh vệ thân tín của Thánh thượng nhưng nói cho cùng cũng chỉ là thị vệ, tôn ti hữu biệt (trên dưới có sự khác biệt), thị vệ không được phép dùng cơm cùng Thánh thượng. Nhưng Trác Ảnh mới nói được một nửa lại nhớ lời đáp ứng vừa rồi của mình, ngượng ngùng ngậm miệng.

Quả nhiên Hình Thần Mục nhíu mày: “Trác đại nhân vừa nói trẫm có thể muốn cái gì làm cái đó kia mà, đảo mắt một cái đã nói quy củ với trẫm rồi à?”

“Thuộc hạ không dám.” Trác Ảnh không còn cách nào khác, chỉ có thể đáp: “Thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh.”

Trác Ảnh lúc còn bé đã ở trong cung trưởng thành, theo tiền Thống lĩnh Ảnh vệ học võ nghệ cùng với quy củ trong cung, ngay cả phong cách giải quyết công việc đâu ra đấy cũng hoàn toàn học được từ đó.

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên Trác Ảnh dùng bữa với Hình Thần Mục. Cho dù y khước từ như thế nào, Hình Thần Mục cũng sẽ luôn luôn có cách khiến cho y thỏa hiệp.

Biết Trác Ảnh lúc dùng cơm không có thói quen có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm, sau khi vài tên tiểu thái giám bưng đồ ăn lên thì Hình Thần Mục liền phất tay bảo bọn họ đều lui hết ra ngoài. Trác Ảnh lấy đũa bạc cẩn thận thay Hình Thần Mục gắp thức ăn. Vì trước mặt y, Hình Thần Mục chưa bao giờ che giấu, so với thái giám thường hầu hạ dùng bữa thì thật ra ngược lại y lại càng hiểu khẩu vị yêu thích của Hình Thần Mục hơn.

Hình Thần Mục dù bận bịu vẫn ung dung nhìn y vội vàng một hồi, nâng tay nắm lấy cổ tay y, cười nói: “Trẫm muốn dùng bữa với ngươi, không phải là bảo ngươi tới hầu hạ trẫm dùng bữa, còn chưa chịu ngồi xuống?”

“Vâng.” Lúc này Trác Ảnh mới ngồi xuống, nâng chén cơm của mình lên bắt đầu ăn cơm.

Lúc dùng cơm hai người cũng không nói chuyện, Trác Ảnh ăn rất nhanh nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy ăn như hổ đói mà là một kiểu ăn vô cùng chuyên chú. So với việc thưởng thức mỹ thực, lại giống như đang hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Mà Hình Thần Mục lại khác, thân là Thiên tử, đương nhiên có lễ nghi quy củ dùng bữa riêng, dù cho không có người hầu hạ bên cạnh, vẫn như trước rất chú trọng cách ăn.

Trác Ảnh rất nhanh đã ăn xong, lại tự giác đứng dậy hầu hạ Hình Thần Mục. Hình Thần Mục nhìn y một cái, giống như có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Sau khi ăn xong không lâu thì lại có hạ nhân đến thông tri, nói là Thái hậu cho mời. Hình Thần Mục cũng biết việc này tất nhiên sẽ kinh động tới mẫu hậu, cũng không bất ngờ lắm, bảo người đáp lời lát nữa hắn sẽ tự mình bãi giá tới Chính Tuyền cung.

Người thông tri rời đi, Hình Thần Mục nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ tới chuyện gì, lúc sau xoay đầu nói với Trác Ảnh: “An bài một chút, ngươi bồi trẫm tới chỗ Thái hậu.”



Thái hậu chính là thân mẫu của Hình Thần Mục. Hai mẫu tử luôn có chút chuyện riêng cần nói, từ trước tới giờ lúc Hình Thần Mục tới Chính Tuyền cung đều không mang theo quá nhiều người.

Đầu tiên Trác Ảnh giao ban với ảnh vệ đang phụ trách bảo hộ bên người Hình Thần Mục, để đối phương trở về nghỉ ngơi sớm, lại an bài hộ vệ bên đường, chính mình thì đi theo thánh giá đi thẳng tới Chính Tuyền cung.

Thái hậu mời Hình Thần Mục tới đúng là vì chuyện nạp phi, tán gẫu chưa tới mấy câu đã cho người lui xuống hết. Ánh mắt rơi xuống trên người Trác Ảnh đang đứng phía sau Hình Thần Mục cách đó không xa.

“Mẫu hậu không cần kiêng dè Trác khanh.” Hình Thần Mục tiến lên giữ chặt tay Thái hậu, lộ ra vài phần thân mật không biểu lộ với người ngoài.

“Được được, ai gia biết Mục nhi tín nhiệm Trác Ảnh.” Thái hậu cười cười, dưới sự dìu đỡ của Hình Thần Mục ngồi trở lại trên ghế chủ vị, “Trước đó nghe bọn hạ nhân nói ngươi ngay cả ngọ thiện cũng không dùng, ai gia đã rất lo lắng. Kết quả sai người đi nghe ngóng một chút lại nghe nói đã truyền lệnh dùng bữa. Ai gia còn đang nghĩ, ai lại có bản lĩnh như thế, có thể khuyên Mục nhi của ta dùng cơm. Xem ra, chỉ có thể là Trác đại nhân mà thôi.”

“Nhi thần bất hiếu khiến mẫu hậu lo lắng.” 

“Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chỉ là ai gia cũng muốn biết, vì sao Mục nhi lại vẫn trì trệ không muốn nạp phi?” Thái hậu khoát tay đeo hộ chỉ* vàng ròng chạm rỗng lên mu bàn tay của Hình Thần Mục, thoạt nhìn cùng lắm giống như là mẫu tử đang nói chuyện phiếm, cũng không có ý bức bách.

Nhấn vào đây để xem ảnh

78ef9b489f9047f1a17818c4f8b73c69

Hộ chỉ hay còn gọi là móng tay giả, hộ giáp như ý…

Thái hậu nương nương lúc mười sáu tuổi gặp được Tiên hoàng cải trang xuất cung, mười bảy tuổi nhập cung phong phi, cùng năm sinh hạ Hình Thần Mục. Hiện tại cùng lắm chỉ mới vừa ba mươi bảy, vì bảo dưỡng hợp lý nên nụ cười vẫn đặc biệt phong tình dịu dàng như nữ tử miền Nam.

Tướng mạo của Hình Thần Mục dịu dàng tinh xảo như mẫu thân, khí chất lại ngang ngạnh không giống với Tiên hoàng. Triều thần cho rằng hắn có thừa ôn hòa, lại không đủ nhuệ khí nhưng Trác Ảnh hiểu được đó chỉ là đang che giấu tài bày mưu lập kế của hắn mà thôi. Phàm là chuyện hắn đã quyết định, rất ít ai có thể ảnh hưởng tới hắn, cho dù thân mẫu của hắn cũng không ngoại lệ.

Trác Ảnh đứng chếch phía sau Hình Thần Mục, xuất thần nhìn vào gáy hắn, quả nhiên không lâu sau hắn đã mở miệng nói: “Chưa tới thời điểm.”

“Mục nhi à, bốn năm trước phụ vương của ngươi muốn thay ngươi tuyển Thái tử phi, ngươi tới cầu ai gia, nói rằng ngươi đã sớm có ý trung nhân, ai gia đã giúp ngươi thoái thác. Lúc đó ai gia cũng đã nói với ngươi rồi, cho dù thân phận người nọ có sang hèn thế nào đi nữa chỉ cần ngươi thích thì lập tức định ngày thành hôn.” Thái hậu nói xong thở dài, lại nói, “Nhưng cũng đã nhiều năm rồi, ngươi vẫn chưa thành hôn. Ngay cả bóng người ai gia cũng chưa từng gặp, rốt cuộc là thật sự đã có ý trung nhân hay là năm đó ngươi chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để lừa gạt ai gia vậy hả?”

Hình Thần Mục rất nhanh đứng dậy quỳ xuống trước mặt Thái hậu, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Nhi thần nào dám lừa gạt mẫu hậu. Trong lòng nhi thần vẫn luôn hướng về người đó, chỉ là triều đình chưa ổn định, nếu lúc này lập y* làm hậu, khó tránh khỏi việc bọn phản đồ lấy đó làm cớ xuất binh mưu đồ làm loạn hoàng thành. Nhi thần không muốn y vô duyên vô cớ cõng tiếng xấu trên lưng, đành phải đợi thêm một thời gian nữa.”

* Mọi người cũng biết là trong tiếng Trung, anh ấy và cô ấy có cách viết khác nhau nhưng lúc đọc lại đều là âm “tā”. Ở đây, anh Mục đang ám chỉ Trác Ảnh.

“Thật sao?” Thái hậu nhíu mày, nâng Hình Thần Mục đứng dậy, đối với lời hắn nói vẫn nửa tin nửa ngờ, “Nếu người này thực sự sẽ trở thành đề tài tranh luận, Thánh thượng có thể khẳng định đợi sự việc qua đi thì không ai đưa ra dị nghị không? Huống chi, nếu có một ngày ‘người đó’ không đến, ngươi lại chờ thêm một ngày, khi nào thì mới có người đứng đầu? Nếu đã thế, chi bằng trước nạp phi, từ trong nữ nhi của các vương công đại thần tuyển chọn một người vừa ý, vừa chặn được miệng lưỡi thế nhân, lại nhân cơ hội này thu phục nhân tâm, ổn định triều đình.”

Tự cổ chí kim chốn hậu cung của bậc đế vương không chỉ đơn giản chỉ là tình yêu nam nữ mà hơn hết là nơi cân bằng lợi ích trong triều đình, cũng là một loại thủ đoạn mà Thánh thượng muốn mượn sức lôi kéo triều thần về phía mình.

Chuyện này hiển nhiên Hình Thần Mục hiểu rõ, chỉ là hắn không dự tính làm như thế.

Hắn rũ mắt nghĩ ngợi, rất nhanh đã đáp lời Thái hậu: “Mẫu hậu, nhi thần còn nhớ rõ khi còn bé nghe ngài kể về tình cảm giữa ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ cả đời chỉ có một mình ngoại tổ mẫu, vẫn chưa từng nạp thiếp. Nhi thần biết, mẫu hậu cũng từng khát vọng có được tình cảm đôi lứa một đời như thế.”

“Cuộc sống chốn hậu cung, ngoại trừ không lo cơm ăn áo mặc, thật ra cũng không vẻ vang như vẻ bề ngoài mà người ta thường thấy. Cả đời này bị vây hãm trong hoàng thành, phải tuân thủ lễ nghi phiền phức, thời thời khắc khắc đều có ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, không được mắc bất kì một sai lầm nào. Nếu phải lo lắng đề phòng người khác hãm hại lại còn phải tranh sủng với những phi tần khác, tư vị đó đáng ra ngài nên là người rõ ràng nhất.” Hình Thần Mục dừng một chút, không hiểu sao ánh mắt nhu hòa vài phần, “Người trong lòng trẫm không ham vinh hoa phú quý, quyền thế cũng không có tác dụng gì với y, thứ trẫm có thể cho y thực sự không nhiều lắm. Ta chỉ ước mong vào ngày đại hôn, có thể cho y một đời thanh tĩnh không phân tranh trong chốn hậu cung, cùng với đời này chỉ trân sủng mình y mà thôi.”

Thái hậu ngơ ngác hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Mục nhi giống ai gia, tình sâu nghĩa nặng, chỉ là không biết chuyện này đối với Thiên tử, rốt cục là chuyện tốt hay là không tốt.”

Dường như Hình Thần Mục cũng không muốn tiếp tục nói tới vấn đề này nữa, rất nhanh đã chuyển sang quan tâm tới sinh hoạt của Thái hậu, Trác Ảnh cũng không rảnh đi nghe xem hai người đang nói tới chuyện gì.

Trong đầu y chỉ có duy nhất một suy nghĩ cứ quanh đi quẩn lại không dứt —— “Thánh thượng… Hắn đã có người trong lòng rồi ư?”

Hoàn chương 2.