Khi màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn lưu ly dần được thắp sáng ở bên trong Thừa Ương điện. Trác Ảnh giúp Hình Thần Mục thay thuốc, xong xuôi thì sắp xếp nhuyễn tháp trong điện để hắn nghỉ ngơi.
Ban ngày Hình Thần Mục đã ngủ nhiều lắm rồi nên hiện giờ cũng chẳng thấy buồn ngủ tí nào, thấy y cứ loay hoay quanh nhuyễn tháp mãi thì mới than thở xả giận: “Sao A Ảnh cứ phải làm mấy chuyện phiền hà như thế? Chẳng phải ngươi lên đây nằm ngủ với trẫm lại càng ——”
Trác Ảnh lạnh lùng liếc mắt một cái. Hình Thần Mục thức thời nuốt những lời dự định nói sau đó vào trong lòng, chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Ngày ấy trẫm đâu có phải cố ý làm rách miệng vết thương đâu, chẳng phải vì thấy A Ảnh nên mới kích động đó thôi…”
“Ngoại trừ vết thương do trúng tên trên lưng Thánh thượng, cả cánh tay lẫn vai đều có vết xước cho nên bất luận ngài dùng tư thế nào xuống giường thì cũng khó tránh khỏi việc động đến những vết thương khác. Thế nên, ngài vẫn phải ít hoạt động là tốt nhất.”
Tất nhiên Trác Ảnh đã hỏi qua Thái y, nhận được rất nhiều lời dặn dò của Thái y, Hình Thần Mục chỉ có thể nói: “Trẫm sẽ chú ý mà.”
“Thánh thượng thấy thuộc hạ không cần phải kích động nữa.” Hình Thần Mục vốn là người cao cao tại thượng, là thiên tử nhận được sự kính ngưỡng của vạn nhân, chưa từng bị ai trông giữ qua như thế này cả. Rốt cuộc Trác Ảnh vẫn không nỡ nhẫn tâm, qua một lúc lâu mới bổ sung, “Sau này thuộc hạ sẽ ở cùng với ngài.”
Ánh mắt Hình Thần Mục thoáng cái sáng ngời, lập tức truy vấn: “Thật sao?”
“Khi quân chính là tử tội.” Trác Ảnh đã từng nhiều lần biểu hiện rất rõ ý tứ bảo hộ Hình Thần Mục thông qua lời nói nhưng hiện tại, trong lòng hai người đều hiểu rõ hàm ý bên trong, vào tai Hình Thần Mục chẳng khác nào lời tâm tình cả.
Hắn suy tư một lúc, hỏi: “Vậy thì những gì A Ảnh đã từng hứa với trẫm, giờ có còn tính không?”
Trác Ảnh nhạy cảm phát hiện ra giọng điệu mong chờ của Hình Thần Mục, dù không biết rõ hắn đang mong chờ điều gì nhưng vẫn nói thật: “Thuộc hạ đã đáp ứng Thánh thượng thì tất nhiên phải làm rồi.”
Hình Thần Mục chỉ chờ mỗi câu nói này của y: “Ngươi từng nói đợi sau khi đã loại trừ phản quân, triều đình an ổn thì sẽ bồi trẫm xuất cung. Hiện giờ đã đúng lúc, trẫm muốn mượn việc dưỡng thương, cải trang đi xuống phía Nam, lĩnh hội các phong tục tập quán của dân gian.”
Trong các ghi chép đều nói rằng, các tiền triều đều có thiên tử cải trang xuất cung để thể nghiệm và quan sát dân tình. Nhưng đối với Trác Ảnh mà nói, xuất cung là chuyện vô cùng nguy hiểm. Tuy nói loạn đảng đã được trừ khử nhưng trước mắt, nhân số Ảnh vệ quân đang hữu hạn, lại chẳng có thời gian để chuẩn bị chu toàn, không thể đảm bảo sự an toàn cho Hình Thần Mục. Hơn nữa, xuất cung du lịch đường xá bôn ba, Hình Thần Mục lại vẫn chưa lành vết thương, có thể thấy thời gian này không phải là cơ hội tốt.
Nếu đứng từ góc nhìn là một Thống lĩnh Ảnh vệ, y phải khuyên Hình Thần Mục suy nghĩ lại. Nhưng hôm nay khi đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Hình Thần Mục, y nhất thời không nói nên lời phản đối được.
Có lẽ vì thấy y trầm mặc quá lâu, Hình Thần Mục rũ mi lộ vẻ mất mát: “Trẫm cũng biết dạo này bên Ảnh vệ quân thiếu nhân mã, thế mà trẫm lại còn đưa ra đề nghị cải trang xuất cung, đúng là có hơi tùy hứng. Nếu A Ảnh cảm thấy không ổn… Chuyện đó sau này nếu có cơ hội lại bàn sau vậy.”
Tuy nói thế nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, nếu bỏ lỡ lần này, rất khó để có thể tìm được cơ hội nào khác mà có thể hạ triều xuất cung mấy tháng liền được. Nhưng nếu gióng trống khua chiêng mang đại thần bãi giá xuất tuần thì hao tốn tiền của đã đành, đến khi tới dân gian rồi thì cũng không có cách nào có thể chân chính thể sát (thể nghiệm và quan sát) dân tình được.
“Thánh thượng muốn thể sát dân tình ở Loan thành thì vẫn có thể nhưng xuống phía Nam đi đường xá xa xôi phải mất tới mấy tháng, nếu ngài xuất cung, vậy thì triều sự phải xử lí thế nào?” Trác Ảnh hỏi.
“Về điểm này, trẫm đã nghĩ qua cả rồi.” Hình Thần Mục thấy thái độ của Trác Ảnh đã có chút buông lỏng, lập tức rèn sắt ngay khi còn nóng, “Lúc trước trẫm phong Vương huynh làm Vĩnh An vương, lúc đó Vương huynh vẫn còn đang giả bệnh, ngoài mặt Vĩnh An vương không có chút hư danh nào nhưng thực ra vẫn có thực quyền trong triều. Vương huynh có thể tính toán quyết định, tài trí hơn người, nói chung cũng không thể để y làm Vương gia nhàn tản ở vương phủ mãi được. Nương vào cơ hội lần này, trẫm muốn phong y làm Phụ chính vương, trong lúc trẫm ra ngoài thì y sẽ có toàn quyền thay trẫm xử lí triều chính.”
Lúc này Trác Ảnh mới hiểu ra, đối với chuyện xuất cung này Hình Thần Mục không phải nhất thời nổi lòng tham, “Nếu Thánh thượng đã sớm quyết định, chỉ cần hạ thánh chỉ, chắc chắn thuộc hạ sẽ không kháng chỉ. Vì sao còn phải hỏi ý tứ của thuộc hạ làm gì nữa?”
“Trẫm có thể hạ lệnh để Thống lĩnh Ảnh vệ hộ tống trẫm xuất cung nhưng trong lòng trẫm vẫn hi vọng, A Ảnh nguyện ý bồi trẫm xuất cung du ngoạn, nếu A Ảnh không muốn thì thôi vậy.”
Trác Ảnh lại lâm vào trầm mặc, không chỉ là vì vẻ mặt hào hứng của Hình Thần Mục mà còn là vì cơ hội này thực sự chẳng dễ gì có được, sau khi cẩn thận suy tư một phen y mới nói: “Cải trang xuất cung vốn không nên gióng trống khua chiêng, thật ra vẫn có thể điều nhân thủ hộ vệ của Ảnh vệ quân, chẳng qua thân thể của Thánh thượng…”
“Hôm nay Thái y tới, trẫm cũng đã hỏi qua rồi. Miệng vết thương hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa là đã có thể hoạt động bình thường rồi, chỉ cần động tác không quá kịch liệt thì sẽ không có vấn đề gì cả.” Hình Thần Mục sợ Trác Ảnh vẫn lo lắng, lại bổ sung, “Trẫm cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi, cũng không cần gấp gáp lên đường, dọc đường cũng không vất vả mấy đâu. Huống chi còn có ngươi đi theo nữa mà, ngươi cảm thấy nên nghỉ ngơi thì trẫm sẽ lập tức nghỉ ngơi.”
Trác Ảnh nghe vậy, khóe miệng hơi cong cong: “Nhưng thuộc hạ cảm thấy hiện giờ Thánh thượng vẫn nay nghỉ ngơi.”
“A Ảnh à…” Hình Thần Mục yếu ớt gọi.
Trác Ảnh thật sự không có biện pháp nào khi phải đối diện với bộ dạng như thế này của Hình Thần Mục, đành thỏa hiệp: “Người phải dưỡng thương thật tốt, nếu thực sự bình phục tốt thì ngài mới có thể thuyết phục Vương gia giúp ngài xử lí triều chính. Đến lúc đó tất nhiên thuộc hạ sẽ nguyện ý bồi ngài đi du lịch đến dân gian.”
Vĩnh An vương tinh thông y thuật, lại là người thật lòng bảo vệ Hình Thần Mục. Nếu ngay cả y cũng đã đồng ý chuyện này, ít nhất điều đó thể hiện rằng thân thể Hình Thần Mục có thể chịu đựng được việc xuất hành này. Nếu quả thực là thế, Trác Ảnh cũng chẳng còn lí do nào để mà không đồng ý nữa hết.
Dù sao từ sâu thẳm nội tâm của mình, y cũng đồng dạng khát vọng có thể cùng Hình Thần Mục đi du lịch.
Nghe được những lời này của Trác Ảnh, cả người Hình Thần Mục đều vô cùng phấn khích. Tính ra, đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm hắn có thể xuất cung lâu như thế, cũng là lần đầu được xuống phía Nam, huống chi còn là đi với người trong lòng nữa…
Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn tiến lên ôm lấy đối phương xoay một vòng nữa ấy chứ. Hắn có dự cảm, lần xuất hành này sẽ là điểm mấu chốt giúp khoảng cách giữa hắn và A Ảnh thu hẹp lại.
Thấy Hình Thần Mục cao hứng tựa như đứa trẻ, Trác Ảnh vừa buồn cười lại vừa đau lòng, một lúc lâu sau mới lên tiếng nhắc nhở: “Hiện giờ Thánh thượng đã nguyện ý nghỉ ngơi chưa?”
“Được được, A Ảnh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
—
Ngày hôm đó ngay cả trong mơ Hình Thần Mục cũng phải bật cười. Nhưng hắn cũng ngủ không lâu lắm bởi vì lo lắng nếu mình ngủ quá sâu thì có thể sẽ động đến miệng vết thương khiến nó bị rách ra. Hai ngày gần đây hắn đều cố gắng duy trì giấc ngủ nông, lúc mở mắt thì bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen.
Nằm sấp mãi cũng thật sự rất khó chịu, hắn xoay đầu nhìn thoáng về phía Trác Ảnh, thấy đối phương có vẻ như vẫn còn đang ngủ, hắn đã lập tức muốn cẩn thận xuống giường để đi hít thở không khí. Nào có ngờ, hắn chỉ mới vừa chậm rãi đặt một chân xuống giường thì đã nghe thấy giọng nói thản nhiên mà rất quen thuộc: “Thánh thượng muốn làm gì đấy?”
Hình Thần Mục thoáng chốc dừng động tác, có hơi hoảng sợ nói: “A Ảnh không ngủ sao?”
“Vẫn ngủ.” Vì vừa tỉnh nên thanh âm của Trác Ảnh có hơi khàn khàn, y ngồi dậy, tiện tay cầm lấy ngoại bào phủ lên người rồi đi về phía giường, “Nếu mỗi chuyện Thánh thượng tỉnh mà thuộc hạ còn không phát hiện ra thì đến khi có tặc nhân xâm nhập thì làm thế nào bảo vệ chu toàn cho Thánh thượng được?”
Lúc này Hình Thần Mục mới nhớ tới độ tinh nhạy của Trác Ảnh, nhất thời á khẩu không nói nên lời, hiếm khi cảm thấy chính mình thật ngu xuẩn.
Trác Ảnh đứng ở trước giường, ngồi xổm xuống hỏi lại lần nữa: “Thánh thượng muốn đi tiểu đêm à?”
Tư thế kia giống như chỉ cần Hình Thần Mục gật đầu một cái thôi thì y sẽ lập tức mang bô tới tự mình hầu hạ hắn luôn vậy đó.
Hình Thần Mục vội vàng lắc đầu. Loại chuyện này đã có thái giám chuyên trách, nếu để cho Trác Ảnh làm, hắn chỉ sợ….
“Sao mặt Thánh thượng đỏ thế, có chỗ nào không thoải mái sao? Thái y nói mấy ngày này miệng vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng nhất, phải thật chú ý mới được.” Trác Ảnh vươn tay áp bàn tay hơi lạnh lên hai má đang đỏ bừng của Hình Thần Mục, cảm thấy quả thật có hơi nóng, lập tức nói: “Để thuộc hạ đi truyền Thái y.”
“Từ từ đã, trẫm không sao hết. Chỉ là nằm sấp mãi nên có hơi không khỏe thôi, muốn đổi tư thế.” Hình Thần Mục nỗ lực xua đuổi ý niệm kiều diễm đang quanh quẩn trong đầu đi, tận lực duy trì giọng điệu của mình sao cho giống với bình thường nhất.
“Thật à? Nếu miệng vết thương của Thánh thượng có đau thì nhất định phải nói với thuộc hạ đó.” Trác Ảnh dừng một chút, “Thuộc hạ biết ngài muốn xuất cung nhưng bất luận thế nào thì vẫn phải lấy long thể làm trọng.”
“Thật sự không đau mà, miệng vết thương đã kết vảy rồi, chỉ có hơi ngứa chút thôi.” Không muốn Trác Ảnh hiểu lầm lẫn lo lắng, Hình Thần Mục nắm lấy bàn tay y đang áp trên má mình, “A Ảnh không tin thì có thể kiểm tra.”
Trác Ảnh đã có học cách bôi thuốc lẫn cách băng bó vết thương từ Thái y rồi, nghe hắn nói thế lập tức đi xem xét vết thương, thấy bên ngoài mấy vết thương quả thật đều đã bắt đầu kết vảy thì mới an tâm.
Cẩn thận tính toán trong lòng, tính từ ngọ thiện của hôm trước cho tới giờ, Hình Thần Mục đã nằm sấp gần hai mươi canh giờ rồi. Ngoại trừ những lúc đi xí thì dường như vẫn luôn duy trì tư thế này không nhúc nhích, quả thật rất vất vả.
Trác Ảnh nói: “Thánh thượng nằm sấp mãi nên thấy khó chịu thì để thuộc hạ ôm ngài ngồi dậy một lúc nhé.”
“Được.” Hình Thần Mục vừa nghe tới chữ “ôm” thì trong lòng tựa như hoa nở xuân về.
“Thánh thượng, ngài đừng dùng lực.” Trác Ảnh dặn dò xong thì đã lập tức vươn tay đỡ lấy eo Hình Thần Mục, cẩn thận ôm hắn ra khỏi giường, sau đó lại dìu hắn ngồi lại trên giường.
Mãi cho tới khi kê xong đệm ở phần eo cho hắn, xác nhận sẽ không động đến miệng vết thương thì lúc muốn lùi người lại, Trác Ảnh mới phát hiện tay trái Hình Thần Mục nãy giờ vẫn luôn ở trên lưng mình.
“Thánh thượng?”
Lúc này Hình Thần Mục đang ngồi dựa vào đầu giường, còn Trác Ảnh thì đang từ bên ngoài nghiêng người áp ở trên người hắn, hai tay chống ở hai bên sườn chống đỡ sức nặng của cơ thể. Lúc lên tiếng nhắc nhở, y hơi nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy kia của hắn.
Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi, xuyên qua lớp giấy mỏng manh của cửa sổ lẫn ngọn đèn dầu trong điện, phủ khắp phòng một lớp vàng óng.
Hai người kề nhau rất sát, gần tới mức Trác Ảnh thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mi mảnh mai của Hình Thần Mục.
Chẳng rõ hô hấp của ai rối loạn trước, trong đầu Trác Ảnh bỗng hiện lên một loại dự cảm không lành, còn chưa để y kịp phản ứng thì đã thấy ánh mắt Hình Thần Mục bỗng dưng thay đổi. Ngay sau đó, y chỉ cảm thấy trên môi mình tiếp xúc với một vật gì đó mềm mại lại hơi ướt át. Vốn bàn tay đang đặt trên lưng lại đang dần chuyển sang gáy, có hơi bá đạo ép y kề sát hơn.
Đầu lưỡi Hình Thần Mục khẽ cọ xát trên môi Trác Ảnh, không vội vàng tham nhập, mà như đang dụ dỗ chú hổ con không rành thế sự chậm rãi tiến vào cái bẫy mà hắn đã bố trí, cực kì kiên nhẫn.
Đáng tiếc hắn vẫn chưa thực hiện được, “chú hổ nhỏ” đã giãy thoát khỏi khống chế của hắn, nhanh chóng lùi người ra phía sau.
Trong đầu Trác Ảnh sớm đã trống rỗng, sau khi y tỉnh ngủ còn chưa kịp đeo mặt nạ lại, có thể thấy rõ hai gò má y đang từ từ đỏ bừng.
Y muốn mở miệng nói gì đó nhưng thử vài lần cũng không thành công. Cuối cùng y đi đến bên cạnh nhuyễn tháp cầm bán mặt nạ đeo lên mặt rồi vội vã rời khỏi phòng cứ như đang chạy trốn vậy.
Động tác nhanh nhẹn đến mức Hình Thần Mục chẳng kịp ngăn cản, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới một câu “Thủ hạ giúp Thánh thượng đi truyền ý mang đồ ăn sáng đến.”
Sau đó là âm thanh cửa điện được mở ra rồi khép lại.