Vị Bác Sĩ Của Đại Boss

Chương 43: Chị đại công sở



"Hàng...Hàng Sở Minh?" Cô cứng người trong vòng tay cậu. Em trai cô chẳng phải đang ở trường sao?!

"Chị!" Hàng Sở Minh buông lỏng tay đứng thẳng người lên, nhưng vẫn hướng mắt xuống chị gái đang hoang mang nhìn mình.

Nhìn ánh mắt của cô, cậu đoán chắc rằng bà chị này vẫn chưa biết việc cậu làm những công việc "ngầm" cho Từ Nặc Nhiên.

"Chị. Em là đang thực tập cho Từ giáo sư." Cậu nhìn sang Từ Nặc Nhiên và nhận được cái gật đầu nhẹ từ anh. "Giáo sư đã đến trường em chiêu mộ, và em được nhà trường đề cử."

Trước khi cô kịp nói gì thêm, Từ Nặc Nhiên đã nhanh chóng tiếp lời, "Nào nào không ngờ trợ thủ đắc lực của tôi lại là chỗ thân thiết của bác sĩ Kim. Tôi quả thật may mắn. Đào được một lúc cả hai báu vật sống."

Từ Nặc Nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng anh cũng ngạc nhiên không kém. Thần đồng Hàng Sở Minh chẳng những giỏi văn mà còn thạo võ lại có một người chị tài năng không chút kém cạnh. Anh quả thật là đang gom phúc cả đời dùng trọn một lần mới có thể "chiêu mộ" được hai con người này đến với tập đoàn của mình.

"Hàng Sở Minh..." cô chỉ vào cổ cậu. "Sao lại có vết bầm trên cổ em vậy? Đã va đập vào đâu sao?" Cô lại nhanh mắt nhìn xuống cổ áo sơ mi trắng của Hàng Sở Minh, ánh mắt đứng lại khi chạm mắt với một vệt nước bắn màu đỏ máu.

"Chậc..Tối hôm qua em ngủ va vào cạnh giường." Hàng Sở Minh vội xốc lại cổ áo che đi vết bầm, miệng xuýt xoa , "Đến bây giờ vẫn còn ê ẩm." Đâu thể cho cô biết được vết bầm tím ấy là do thủ lĩnh của băng đảng X dùng thanh gỗ đập vào, nhưng sau đó cậu đã gϊếŧ gã bằng một nhát dao găm lên cổ. Đó là lý do vì sao cổ áo cậu lại dính một vệt máu đỏ.

Nhiều năm sống cùng, cậu hiểu rõ bà chị này sẽ không mấy tin vào lời giải thích của mình, Hàng Sở Minh liền chuyển đề tài.

"Chị đã có nơi ở mới chưa? Hay là chị qua sống cùng em đi. Ngủ cùng chị chắc chắn em sẽ không va đập vào bất cứ thứ gì nữa đâu!"

Hả? Kim Hy đỏ mặt nhìn trừng trừng Hàng Sở Minh. Tên nhóc này! Liêm sỉ đâu cả rồi! Đã gần là người lớn chứ có phải trẻ con như ngày xưa nữa đâu.

"Như hồi trước chị vẫn hay ngủ chung giường với em mỗi khi trại mồ côi cúp điện...Ưm!" Không để cậu dứt câu Kim Hy đã vội vươn tay chụp lấy miệng cậu "khoá" lại.

"Còn nói nữa chị cho cậu "đi bán muối"." Cô ghé sát mặt Hàng Sở Minh gằn ra chất giọng lạnh ghê người.

"A..haha chị." Hàng Sở Minh méo miệng trước sự sát khí của cô, nhưng cũng nhẹ người khi chị cậu đã không còn truy cứu vết máu bầm trên cổ nữa.

Kim Hy chợt nhớ đến Từ Nặc Nhiên cũng đang ở trong phòng, liền vội quay sang anh nghi vấn. "Anh gọi tôi lên vì muốn thông báo cho tôi chuyện này sao?"

"Không." Từ Nặc Nhiên nhún vai, "Tôi căn bản không biết mối quan hệ giữa hai người. Chỉ là có chút nghi ngờ và muốn xác thực thôi." Anh xoa cằm tỏ vẻ hào hứng, lầm bầm một mình. "Đợt hội nghị sắp tới sẽ rất thú vị đây. Mình đã có trong tay hai con át chủ bài cơ mà."

"Anh nói gì?" Mãi cằn nhằn Hàng Sở Minh mà không để ý đến lời Từ Nặc Nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở kì lạ của anh ta cô không thể không đặt câu hỏi.

"Tôi sẽ thông báo cho hai người sau. Còn giờ thì.." Từ Nặc Nhiên vẫy tay ra hiệu tiễn khách. "Số tài liệu nghiên cứu đều có sẵn trong tầng thí nghiệm, và tầng đó chỉ duy nhất một mình bác sĩ Kim được vào, mức độ an ninh được đảm bảo bằng mã vân tay, quét võng mạc và nhận định giọng nói của bác sĩ Kim." Trước khi cô thư kí bước vào, Từ Nặc Nhiên nói thêm.

"Từ Nặc..Từ giáo sư." Hàng Sở Minh đã bước đến cửa ra vào nhưng sau đó khựng lại như chợt nhớ ra điều gì, cậu quay người ra sau đưa hai ngón tay ra hiệu.

Tối nay ở nhà chứa máy bay II.

Từ Nặc Nhiên nhíu mày, tay chỉ lên cổ mình. Hàng Sở Minh phụt cười lắc đầu rồi đóng sầm cửa lại.

Chỉ chút vết bằm cỏn con thì có thể hạ được cậu sao? Từ Nặc Nhiên là đang lo thái quá hay đang xem thường cậu?

Nhiệm vụ tối nay Hàng Sở Minh cậu nhất định sẽ đem về tin tốt cho Từ thiếu.

Định bước về văn phòng của mình, Từ Nặc Nhiên bỗng nghe tiếng ồn ào từ đám đông đằng xa. Cậu thấy thấp thoáng một thân ảnh thanh mảnh đang dùng tay chế ngự lấy một gã đàn ông cao lớn nằm úp trên sàn. Xung quanh những người còn lại không dám đến gần. Nếu nhìn kĩ thì hình như là...

"Lão Nhị?" Hàng Sở Minh bước lại gần, hứng thú xoa cằm cộng với vẻ mặt có chút mỉa mai. "Sao lại nằm đo ván trên sàn rồi?"

"Đại...đại ca! Nữ nhân này cố tình làm càn muốn xâm nhập vào văn phòng của đại ca!" Lão Nhị giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiềm kẹp chắc nịch của cô gái đang chế ngự gã.

Hàng Sở Minh thở dài ngẩng đầu lên đối mặt với cô, giở giọng phê bình, "Chị à! Chẳng phải chị đã thề rằng sẽ không dùng đến bạo lực một khi đã hành nghề y sao?"

"Cậu không biết chị đã trải qua những chuyện gì đâu! Thạo kiến thức y vẫn chưa đủ để cứu sống bản thân." Kim Hy chợt nghĩ đến Triết Thần Vũ, có chút hoài niệm nhưng sau đó cô đã xua tan nó đi. "Cần phải dụng chút vũ lực thì an toàn của bản thân mới có thể đảm bảo."

"Đại...đại ca. Đại ca quen biết cô ta sao?!" Lão Nhị từ nãy giờ cảm thấy hoang mang khi chứng kiếm cuộc trò chuyện của đại ca gã và cô gái lạ mặt này.

Hàng Sở Minh cúi người vỗ vỗ vào má lão Nhị, "Nè sau này có thấy "người này" thì tránh cho xa kẻo ông anh sẽ chết mà không biết tại sao mình lại chết." Cậu chỉ lên cô cất giọng giới thiệu châm chọc. "Quý cô bạo lực đây là chị gái của tôi."

"HẢ!" Không biết từ đâu cả một đám đàn em, hay trong mắt nhân viên công ty là những tên vệ sĩ riêng của Hàng Sở Minh, bổ nhào đến đồng thanh la lên, ngay cả lão Nhị cũng há hốc mồm vì không tin vào tai mình.

"Sao? Còn chưa nghe rõ à?" Hàng Sở Minh lôi cô dậy kéo vào người mình. Dù chỉ mới là học sinh cao trung nhưng cậu đã cao hơn hẳn cô một cái đầu.

Hàng Sở Minh bất ngờ tì cằm lên đầu Kim Hy khiến cô không kịp trở tay đẩy cậu ra, thế là đành bị động trước những con mắt mở to kinh ngạc của những người xung quanh, từ đám đàn em đến những nhân viên công ty vô tình có mặt tại hiện trường.

"Cô ấy." Cậu chỉ xuống cái người đang nghiến răng kèn kẹt hừng hực sát khí. "Là CHỊ-GÁI của tôi."

Khi Hàng Sở Minh dứt câu, những năm giây sau lão Nhị mới lồm cồm bò dậy, kính cẩn bước đến trước Kim Hy, cầm lấy tay cô một cách thành kính nhất...

"...Chị đại!"

"Hả!" Đến lượt cô trố mắt trước hành động của lão Nhị. Theo sau gã ta đám "vệ sĩ" của Hàng Sở Minh kính cẩn xếp một hàng cúi gập người chào cô.

"Ối! Đó hình như là vị quản lí cấp cao mới của bộ phận thí nghiệm sinh hoá?"

"Này không phải cô ấy trông thật giống vị bác sĩ có bàn tay vàng vừa chết trong trận hoả hoạn tháng trước sao."

"Cậu hoang tưởng. Chỉ là người giống người thôi. Cảnh sát chẳng phải đã khẳng định đã tìm được xác của vị bác sĩ ấy đã cháy đen thui à." Một nhân viên thủ thỉ với tên nhân viên còn lại.

Kim Hy nuốt nước bọt. Hàng Sở Minh đã nghe thấy nhất định sẽ rất lo lắng và "tra hỏi" cô đến cùng. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, cô cảm thấy Hàng Sở Minh thở dài trên đầu mình, cất giọng nhẹ nhõm.

"Không cần biết thế nào. Chị còn sống là tốt rồi, nên đừng nghĩ ngợi gì nữa."

"Cậu..." Cô quay người lại, Hàng Sở Minh mỉm cười dịu dàng. "Tối nay em có việc nên phải đi chuẩn bị sớm. Chị cứ vào nghỉ ngơi nhé. Cần gì thì cứ sai bảo tên kia." Cậu chỉ vào lão Nhị rồi nở nụ cười sắc lẹm với gã, ý bảo rằng nếu gã ta không chăm sóc chị cậu chu đáo thì nên chuẩn bị đi gặp Diêm vương là vừa.

"À ừ. Bảo trọng nhé." Hàng Sở Minh có chút giật mình. Sao chị cậu lại bảo cậu bảo trọng? Kim Hy đã biết được gì rồi sao? Dù nghĩ vậy nhưng Hàng Sở Minh đã nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó.

Đợi đến khi bóng Hàng Sở Minh khuất sau dãy hành lang, cô mới bước vào bên trong văn phòng cậu, tự do thả mình xuống chiếc ghế sô pha, một tay gác trán, cô thở ra một hơi dài.

"Đồ ngốc. Vệt máu đó, em tưởng sẽ giấu được chị sao?" Cuối cùng thì, cả hai chị em cô cũng đều dính vào thế giới ngầm. Và việc Hàng Sở Minh là trợ thủ của Từ Nặc Nhiên cũng chứng tỏ rằng, Từ thiếu đây cũng là thành viên của cái cộng đồng cuồng sát này.

Ngẫm lại, từ lúc quen biết Triết Thần Vũ, cô cảm thấy có một sợi liên kết bền chặt giữa mình với cái thế giới ngầm tăm tối đó. Một cảm giác hồi hộp, lo sợ, căng thẳng, nhưng cũng lại rất quen thuộc, ngạc nhiên là lại có chút cảm giác gần gũi, như thể đó vốn dĩ là nơi cô thuộc về.

"Triết Thần Vũ." Trong giây lát cô bỗng buột miệng thốt lên.