Thứ đầu tiên đào lên được là một chiếc mũ sắt chiến đấu loang lổ vết gỉ sét, rồi tiếp sau là một khúc xương trắng trong bùn đen.
Binh lính xúc đất ra, hố xác hình vuông hoàn chỉnh dài tầm một trượng hiện ra ngay trước mắt.
Cảnh tượng này thực sự vừa đáng sợ vừa đáng buồn. Đó là một vũng bùn hỗn độn, từng thi thể xếp chồng lên nhau thành đống, máu thịt thối rữa hòa cùng bùn đất, vô số giun kiến bò lúc nhúc. Chỉ có thể mò được tấm áo giáp đã gỉ mòn bọc lấy xương trắng lành lạnh, cùng với góc áo còn sót lại bên trong.
Họ ở chỗ này, ngủ yên đã nhiều năm, có lẽ đã quen thuộc với nơi đây từ lâu, chẳng biết liệu có phẫn nộ vì người ngoài đến quấy rầy hay không.
Lý Vị nhìn Xuân Thiên, chỉ thấy sắc mặt nàng nghiêm nghị, không hề có nước mắt, tựa hồ chết lặng, lại như mê man.
Quân Đột quyết kéo từng bộ hài cốt lên, đặt sang một bên.
Xuân Thiên bước qua, quan sát thật kỹ. Nàng nhớ cha rất cao lớn, như có thể đội trời đạp đất; bờ vai rộng lớn, sẽ làm chỗ tựa khi nàng ngủ say; hai chân thon dài, nàng mãi mãi không bao giờ đuổi kịp được bước chân ông.
Nhưng những bộ xương của những người đã mất này, đều giống như nhau cả.
Là cha của người nào đây.
Lý Vị thấy Xuân Thiên dừng lại hồi lâu, sau đó nàng quỳ gối trước mặt một bộ xương trắng, cầm chủy thủ cắt tấm vải bố của chiếc áo giáp.
Vải áo ở trong đã mục nát thành bùn nhão đen, Xuân Thiên thận trọng mò mẫm trong lớp bùn. Rồi nàng bỗng run lên, lấy từ trong bùn ra một món đồ nhỏ màu đen tuyền. Xuân Thiên lau sạch bằng góc áo mình, đặt trong lòng bàn tay, ấy vậy mà lại là một túi hương có đường vân bạc đã chuyển thành màu đen.
Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng túi hương này trông vẫn y nguyên như cũ.
Đây là túi hương năm đó mẹ nàng dùng một cây trâm bạc để tìm thợ thủ công làm, cuối cùng buộc vào đai lưng của cha. Mẹ dịu dàng nói lời từ biệt với cha: “Trong túi hương có tàn hương cao tăng cho, phù hộ chàng đi chuyến này bình an vô sự, khỏe mạnh an khang.”
Xuân Thiên chăm chú nhìn bộ thi cốt kia, cúi người ôm lấy, nhỏ giọng nói.
“Cha, con đến muộn rồi.”
“Xin lỗi.”
“Xin hãy về cùng Nữu Nữu.”
Hố thi thể này cố lắm mới chôn vừa hai ba chục bộ hài cốt, nhưng không phải bộ nào cũng hoàn chỉnh, một số khớp xương rõ ràng đã biến mất. Mỗi một bộ được giội rửa sạch bằng nước, dùng cỏ rơm bọc lại xếp lên xe cao.
Lý Vị bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Xuân Thiên, hàng mày nàng toát lên vẻ yên lòng, múc nước rửa sạch bùn đất dơ bẩn, kế đó đặt hài cốt vào hộp, cuối cùng cho luôn túi hương kia vào hộp, ôm hộp hài cốt bỏ lên ngựa của mình.
Những tưởng rằng khi cảnh trùng phùng diễn ra, nàng sẽ khóc lóc thất thanh, ruột gan đứt từng khúc, hoặc là suy sụp trốn tránh, ngã lòng hối tiếc. Trên gương mặt lãnh đạm của nàng, mơ hồ thấy được khí khái như người cha đã mất.
Sao lại có một đứa nhỏ như thế, khờ dại đến mức tận cùng, cũng dũng cảm đến mức tận cùng.
“Lý Vị, chúng ta đi thôi.” Xuân Thiên ra bờ nước rửa sạch hai tay và áo, sau đó vẫy tay với hắn.
“Ừ, quay về Cam Lộ Xuyên thôi.”
Xuân Thiên gật đầu, vuốt ve hộp xương cốt, “Về Cam Lộ Xuyên, đến nhìn xem nơi cha sống.”
Hai người ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo một đội quân Đột Quyết, đợi tới khi xe chất đầy thi cốt mới chậm rãi đi về hướng Cam Lộ Xuyên.
Ban đêm mọi người đốt lửa trại, binh sĩ tản ra uống rượu tắm rửa, gột tẩy mọi điều không may. Điệt La ngồi cùng Lý Vị, giơ túi rượu nói: “Người Hán các anh, có rất nhiều chỗ đáng học hỏi.”
Lý Vị nhấp một ngụm rượu, chậm giọng đáp: “Phải.”
Ban đêm Lý Vị nghe thấy tiếng nức nở, trẻ con chung quy vẫn không nhịn nổi.
Hắn ôm nàng ra khỏi thảm nỉ, kéo vào lòng, vuốt ve mái tóc đen của nàng. Dòng nước mắt nóng rẫy mãnh liệt ướt đẫm ngực hắn, dính vào tim hắn, hắn cũng cảm giác đau lòng muôn phần. Chỉ biết ôm nàng thật chặt.
“Lý Vị.” Nàng vùi đầu trong lòng hắn, bấu ghì lấy người hắn, hệt loài tử đằng bám rễ trên thân cây để tồn tại, như đang cầu xin hắn sưởi ấm cho cơ thể giá lạnh như băng của nàng, “Tôi thành đứa mồ côi rồi.”
“Còn có ta.” Hắn hôn lên đỉnh đầu nàng, “Ta ở đây.”
Ruộng đồng mênh mông sao sà thấp, gương nga loang loáng sóng cuộn trào*, tinh tú sáng rọi đầy trời, là linh hồn ai đang dịu dàng dõi nhìn thế nhân.
(*Hai câu thơ trong “Lữ dạ thư hoài” của Đỗ Phủ)
Lộ trình về Cam Lộ Xuyên dường như quá ngắn, mỗi ngày Xuân Thiên cùng lắm ngẩn ngơ liếc mắt một cái, ban ngày và đêm tối thay nhau luân chuyển. Ngày hôm đó, từ xa xa đã trông thấy đồn trú của Cam Lộ Xuyên.
Điệt La thét lệnh cho một nửa binh sĩ dừng chân chờ, chỉ dẫn binh sĩ điều khiển xe đi theo Lý Vị cho đến khi dừng lại trước đồn trú. Đằng trên có phong tử cầm mũi tên, cao giọng hỏi: “Ai ở dưới thành?”
Điệt La hành lễ với hai người Lý Vị: “Thân phận của chúng tôi không tiện vào Cam Lộ Xuyên, đành từ biệt hai vị ở đây.”
Lý Vị gật đầu, Xuân Thiên xuống ngựa: “Cảm tạ tướng quân đã giúp đỡ.”
Điệt La giục ngựa ngoảnh đầu, giơ tay nói: “Hai vị, sau này còn gặp.”
Lính canh trên thành đi xuống xem xét, nhìn vẻ ngoài đoán tuổi tác của hai người, lại thấy di cốt trên xe cao, nghe Lý Vị lên tiếng: “Chúng tôi là người Hán, chuyến này đến biên giới Đột Quyết, mang về di hài của quân sĩ Y Ngô năm năm trước chết trận ở sông Duệ Hí, đưa vào Cam Lộ Xuyên an táng.”
Sắc mặt lính canh biến đổi, nom như là vui mừng, vội vã đi gọi: “Nói với tướng quân, họ đã trở lại.”
Người tới rất nhanh đã đi ra, ban đầu có hai người, một là tướng trông giữ của quân Y Ngô ở Cam Lộ Xuyên, hai là Vương Bồi – thân tín của Tĩnh vương.
Vương Bồi đã chờ Xuân Thiên ở Cam Lộ Xuyên một thời gian khá lâu.
“Chặng đường này hai vị đi, có thể nói là trăm cay nghìn đắng, hết sức trắc trở.” Tướng trông giữ của quân Y Ngô sớm đã sai người chạy xe cao vào đồn trú, dẫn hai người Lý Vị đi vào, “Nhánh quân đội năm đó vì nước hy sinh thân mình, chết trận nơi đất người xa lạ, hiện giờ hài cốt đã trở về, trên trời có linh thiêng cũng được đôi phần an ủi. Mỗ và Vương Bồi huynh mấy lần nghĩ sẽ ra khỏi Cam Lộ Xuyên đến sống Duệ Hí, nhưng giờ ngoài biên cương cây cối đều là địch, vấn đề rất lớn, thực sự không dám lộn xộn, chỉ đành ở đây nôn nóng chờ hai vị về.”
Viên tướng trông giữ chuyển hướng sang hộp hài cốt Xuân Thiên ôm: “Đây là… di hài của đô úy Tiểu Xuân?”
Ông ta có chút nuối tiếc, trầm giọng nói: “Hẵng còn nhớ năm đó khi đô úy Tiểu Xuân ở Cam Lộ Xuyên, anh dũng nhiệt tình, lại quý mến thuộc hạ, rất được lòng quân. Đáng tiếc là bị người Đột Quyết sát hại, tráng niên mất sớm, khiến người ta phẫn nộ.”
Nói xong, tướng trông giữ gọi binh sĩ, chẳng biết kéo từ đâu tới một chiếc tang treo cờ trắng. Các binh sĩ bọc toàn bộ xương người trên xe cao của Đột Quyết bằng vải bố trắng, đặt vào trong xe tang, sau đó đi xin hộp hài cốt trong tay Xuân Thiên: “Mỗ là tướng trông giữ Cam Lộ Xuyên, nhưng lại chưa nhặt thi cốt về cho đồng bào đã mất. Xe tang này, để ta kéo vào Cam Lộ Xuyên đi.”
Trước lễ nghi chu đáo ấy, Xuân Thiên cực kỳ bất ngờ, hiển nhiên là cảm thấy hoài nghi đối với thái độ của hai người họ. Nàng cất giọng ngập ngừng: “Hại vị đại nhân biết chúng tôi…”
Vương Bồi thấy nét mặt mông lung của nàng, khom người nói: “Tại hạ là Vương Bồi ở Cam Châu, nhận mệnh Tĩnh vương tới tìm nữ lang. Ban đầu có đêm hỏi thăm hẻm Người Mù ở thành Cam Châu, chỉ là không khéo, nữ lang đã đi Ngọc Môn trước một bước. Ta lại đuổi theo đến Ngọc Môn, trạm Lãnh Tuyền, bị bão cát chặn ở sa mạc Mạc Hạ Diên, chậm hơn nữ lang một bước. Ta đành đi dọc theo mười trạm đến Y Ngô, cuối cùng biết nữ lang tới biên giới Đột Quyết, bèn chạy qua Cam Lộ Xuyên chờ.”
Ông ta thở dài với Lý Vị: “Nói vậy các hạ là Lý Vị, Lý quân. Chuyến này nhờ các hạ chăm sóc nữ lang, bây giờ an toàn trở về, mỗ cũng có thể yên tâm phục mệnh.”
Lý Vị cũng chắp tay đáp lễ: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.”
Xuân Thiên nghe thấy hai chữ Tĩnh vương, tim thót lên, sắc mặt trắng bệnh, môi run run hỏi: “Là Tĩnh vương…”
Vương Bồi gật đầu: “Tĩnh vương luôn lo cho an nguy của nữ lang, nhiều lần giao nhiệm vụ cho mỗ, buộc phải đưa nữ lang về…” Ông ta cười khổ, “Nếu trên đường nữ lang có xảy ra chuyện gì, mỗ thực sự khó mà về báo cáo kết quả.”
“Là cô tôi… Tiết phu nhân của Tĩnh vương phủ, bà ấy… bà ấy cũng biết ư? Biết tôi ở đây?” Xuân Thiên nhíu mi, hỏi giọng khẩn trương, “Cô… hiện giờ vẫn khỏe chứ?”
“Nữ lang là chí thân của Tiết phu nhân, cũng lo lắng cho nữ lang, lúc nào cũng hỏi.” Vương Bồi nói, “Nghe người trong phủ bảo, phu nhân vì việc của nữ lang mà thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước chẳng màng.”
Xuân Thiên chớp chớp mắt, nén lại giọt lệ đong đầy vành mắt, tạ ơn Vương Bồi: “Lúc tôi đi không nói với cô tiếng nào, tạo phiền phức lớn cho Tĩnh vương và đại nhân, Xuân Thiên sợ hãi vô cùng, mong đại nhân thứ tội.”
“Không dám không dám… Nữ lang gọi ta Vương Bồi là được rồi, ta chỉ là quan nhỏ, nữ lang nói quá lời, tại hạ tổn thọ mất.” Vương Bồi từ lễ, dẫn hai người vào Cam Lộ Xuyên, “Mời hai vị đi theo chúng ta.”
Lý Vị gật đầu, sóng vai Xuân Thiên đi về trước, bước lại gần trước người nàng, bắt gặp những cảm xúc khác nhau tràn đầy mắt nàng, nàng mấp máy môi thấp gọng hỏi hắn: “Lý Vị… là cô tôi… bà ấy…”
Lý Vị ừ một tiếng, dịu dàng nói: “Cô của cô vẫn luôn nhớ cô.”
Nàng nhất thời luống cuống tay chân, vừa căng thẳng vừa sợ. Lý Vị khẽ vỗ bờ vai gầy yếu của nàng: “Không sao cả, trước sau gì cũng phải về, bà ấy dù sao cũng cần biết cô ở đâu, vì sao cô rời nhà.”
Xuân Thiên thở dài một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay hắn. Lý Vị nắm lại tay nàng: “Đi thôi, đi xem nơi cô luôn muốn đến.”
Cam Lộ Xuyên là một đồng cỏ xanh dài rộng được bao quanh bởi những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, có hồ nước cuồn cuộn, có sông lớn quanh co, có suối chảy róc rách, có rừng rậm tươi tốt, có bãi cỏ cho chiến mã phi, có cánh đồng cây mạ xanh um, có đồn trú người xe ra vào tấp nập, có quân đội mặc quân giáp sáng như tuyết đang thao luyện, có người chăn nuôi đang đuổi dê bò. Là một chốn thế ngoại đào nguyên, cũng là tiên cảnh nhân gian.
Như lời của cha trên thư: “Đồng cỏ của Cam Lộ Xuyên trải dài vô tận, trời xanh tựa ngọc, đất đai màu mỡ, suối nước ngọt lành, dê bò béo chắc, rất thoải mái.”
Ban đêm nghỉ ngơi trong đồn trú, đồn trú nằm gần binh doanh, là chỗ ở của các tướng trông giữ Cam Lộ Xuyên, cũng có dịch trạm, nhà trọ, kho lương thực, nhà kho, người lui tới toàn là binh sĩ trong quân.
Xe tang chạy vào đồn trú, binh sĩ bên đường đều đã quen, nhìn cảnh ấy nhưng không lấy làm lạ gì. Bên đường có người hỏi: “Là hài cốt của nhánh quân đội kia ư?”
“Là thuộc hạ của đô úy Tiểu Xuân, chết trận ở sông Duệ Hí năm, sáu năm trước khi truy kích bộ Sa Bát La của Đột Quyết.”
Đại đa số là tân binh mới chiêu mộ năm gần đây nên không biết chuyện năm xưa, họ thi lễ với xe tang. Có ít lão tướng biết đô úy Tiểu Xuân chao ôi một tiếng: “Hóa ra là đô úy Tiểu Xuân.” Thấy theo sau xe tang là một thiếu nữ trẻ độ mười mấy tuổi, nom dung mạo kia: “Đây là gia quyến của đô úy Tiểu Xuân sao?”
“Là con gái đô úy Tiểu Xuân.”
Xuân Thiên chỉnh đốn phục trang, nghe lão tướng đó nói: “Trông mặt mũi có thể nhìn thấy dáng dấp của đô úy Tiểu Xuân. Ngày xưa uống rượu ăn thịt cùng nhau, đô úy Tiểu Xuân thích nhất là nhắc vợ con. Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng gặp, quả nhiên là không hề tầm thường.”
Lão tướng đó nói dăm ba câu với nàng: “Năm đó cha con ở Cam Lộ Xuyên này, tính tình tốt, quan hệ với mọi người xung quanh tốt. Tới kỳ nghỉ rảnh rỗi, chúng ta cùng vào núi săn cáo săn thỏ, ăn thịt, cha con còn làm được da lông thú thành da thuộc, bảo muốn gom góp lại cho người trong nhà làm áo lông mặc. Con gái, cha con ở đây, nhưng vẫn một lòng nhớ mong gia đình.”
Xuân Thiên nghe vậy thì rơi nước mắt.
Nàng đi qua con đường cha từng đi, vào ngồi quán rượu cha từng uống, chứng kiến màn đêm sâu thẳm lạnh lẽo của Cam Lộ Xuyên, cũng đứng dưới những tia nắng đầu tiên của buổi sớm tinh mơ. Giọt sương trĩu nặng đọng trên đám cỏ tươi khắp mặt đầu, bước vài bước áo choàng đã sũng nước. Cuối cùng nàng ôm hộp hài cốt của cha, cùng với hài cốt của hai mươi hai người không biết tên họ chôn ở bãi mộ Cam Lộ Xuyên.
Nơi đây đã chôn được trăm nghìn thi cốt, có lẽ, có một ngày người nhà của họ cũng đến, đưa những bộ xương đã chôn sâu dưới đất này trở về quê hương.
Có người nhỏ giọng nói chuyện: “Nếu như năm đó đô úy Tiểu Xuân không ham công, làm việc theo quân lệnh, nói không chừng giờ vẫn sống tốt.”
Xuân Thiên rưng rưng nước mắt, khẽ nói với Lý Vị: “Tôi muốn đòi lại trong sạch cho cha.”
Lý Vị vuốt mái tóc đen của nàng: “Sẽ vậy thôi.”
Ngày rời Cam Lộ Xuyên, thần sắc nàng bình thản vô cùng, ngoảnh đầu trông về chốn bồng lai trong những dãy núi xa xa, vẫy vẫy tay, hô: “Cam Lộ Xuyên, sau này còn gặp lại.”
Lý Vị nhìn nàng, lúc ở hẻm Người Mù, sắc mặt nàng vừa an tĩnh vừa yên bình, song trong mắt lại ẩn chứa u buồn. Đi đến giờ phút này, dáng vẻ ấy chưa hề thay đổi, nhưng ánh sáng rạng rỡ trong mắt đã hoàn toàn bất đồng, kiên nghị và trấn định.
Con người sẽ dần dần trưởng thành, khi nàng bỏ nhà trốn đi thì vẫn còn là một đứa nhỏ vô tri bạo dạn. Lần này quay về, đã là thiếu niên quyết tâm vững vàng.
Lý Vị có thể nhìn thấy, cuộc đời nàng mai sau ắt sẽ cực kỳ rực rỡ chói lọi.