Vị Chanh Bạc Hà

Chương 120



Tối hôm đó, Mễ Tiểu Nhàn vẫn kiên quyết dọn ra ở căn hộ của Tần Hàm Lạc ở gần ĐH A. Cho dù Mễ Tuyết Tuệ đang có thai, cho dù trong lòng em biết mẹ nhớ mình, nhưng mà, cứ hễ nhớ tới hành động dã man mà Tần Trọng đã đối xử với Tần Hàm Lạc, nhớ tới việc ông ngoại mới mất không quá vài ngày mà ông ta đã đối xử với cô như thế, lòng em liền tràn ngập phẫn nộ. Hành vi đó trong mắt em quả thật không thể tha thứ, em thà hẹn mẹ ra ngoài gặp chứ tuyệt đối không chịu đứng trong căn nhà kia.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách rộng 90 mét vuông này bởi vì chỉ có mình em cho nên đặc biệt có vẻ lạnh lẽo, nhưng may mắn còn có Đô Đô làm bạn. Nửa đêm, Mễ Tiểu Nhàn giật mình tỉnh dậy, tay theo thói quen định với qua bên trái, lại vồ vào khoảng không, lúc này mới nhớ ra Tần Hàm Lạc đã không biết đi nơi nào. Em bật đèn lên, ngồi dậy, trong lòng có nỗi thê lương nói không nên lời.
Bật máy tính, em nhìn bức thư kia lần thứ một trăm, trong đó chỉ có sáu từ: "Tôi yêu em, thật xin lỗi...". Thời gian gửi hiện lên là hơn rạng sáng một chút.
Mễ Tiểu Nhàn lui về giường, hai tay ôm gối, em chỉ mặc một cái váy ngủ có dây, mái tóc đen dài như tơ hơi rối, đôi chân trần trắng nõn lộ ra ngoài, dưới ánh đèn dịu dàng màu cam, thân thể nhỏ nhắn mềm mại yếu đuối của em thoạt nhìn khiến người ta đặc biệt cảm thấy thương tiếc. Đôi mắt em ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
Hàm Lạc, chị đang ở nơi nào? Chị có biết em rất lo lắng cho chị không? Có biết em rất bận lòng vì không thể chia sẻ nỗi đau buồn với chị không? Em hối hận quá, mấy ngày đó ở thành phố B rõ ràng nhận ra chị có điểm khang khác, nhưng vì sao lại không gặng hỏi chị, vì sao sau này mới biết được những chuyện đó, chuyện của mẹ chị, chuyện của Giản Hân Bồi. Hàm Lạc, lần này em không trách chị trốn tránh...Ý của bức thư chị gửi, em hiểu, em biết chị yêu em, chỉ yêu một mình em. Nhưng em không cần lời xin lỗi của chị, em chỉ muốn trước khi viết câu nói đó, chị đã yêu em rồi, như thế tuyệt đối em sẽ không cho chị rời xa em...
***
Thứ sáu, Trương Tử Toàn gọi điện tới, hẹn Mễ Tiểu Nhàn đến nhà Triệu Văn Bác họp mặt, cùng nhau bàn cách tìm Tần Hàm Lạc, cho nên sau khi tan học, Mễ Tiểu Nhàn liền đón xe đến nhà Triệu Văn Bác.
Phòng khách ở tầng một, trừ Triệu Văn Bác, Giản Hân Bồi, Trương Tử Toàn ba người ra thì còn có Trầm Du và Triệu Dĩnh. Những người có quan hệ khó nói này tập hợp cùng một chỗ để thương lượng vốn là chuyện cực kỳ lạ lùng, ví dụ như Giản Hân Bồi và Trầm Du, tuy nói là bạn học cùng đại học, lại vẫn coi nhau như không khí, nhưng giờ Tần Hàm Lạc đã mất tích, cũng chẳng quản được thù cũ hận xưa gì.
"Triệu Văn Bác, cậu và Tần Hàm Lạc là bạn học chung từ hồi trung học, cậu liệt kê danh sách bạn thân của Hàm Lạc từ hồi trung học ra đưa cho tôi, Trương Tử Toàn thì liệt kê danh sách bạn bè lúc đại học, tôi sẽ phái người đến tìm họ, hỏi thăm một lượt." Trầm Du nhàn nhã ngồi ở sô pha, hai tay đan nhau, lại nhìn Giản Hân Bồi và Mễ Tiểu Nhàn: "Những ai hai người họ chưa nhắc đến, mấy người bổ sung. Còn nữa, hai người chắc hẳn quen thuộc với tình hình cậu ta nhất, Hàm Lạc thích đi những nơi nào, nơi nào có ý nghĩa đặc biệt với cậu ấy, những điều này cũng phiền hai người nói cho tôi biết."
Nghe thế, Mễ Tiểu Nhàn và Giản Hân Bồi liếc nhau, sau đó dời tầm mắt, không ai lên tiếng. Trương Tử Toàn thầm nghĩ, tiểu thư kim quang lấp lánh này, biết rõ quan hệ rắc rối phức tạp giữa ba người đó, vì sao không tách ra hỏi riêng chứ? Chắc chắn là cô ta cố ý.
"Vậy, xong thì gọi báo cho tôi biết." Trầm Du hất chiếc cằm xinh đẹp, khoé môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không thích hợp với bầu không khí có chút cứng ngắc trong phòng.
"Cám ơn." Mễ Tiểu Nhàn nhìn về phía Trầm Du, ánh mắt tràn ngập cảm kích. Em biết Trầm Du là người cực kỳ bận rộn, có thể làm đến thế quả thực không dễ.
"Không cần khách sáo, tóm lại chuyện này tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức. Có điều phải nói, nếu một người thật sự không muốn để người khác tìm được thì luôn luôn có rất nhiều cách." Trầm Du đứng dậy, cười nói: "Tôi còn có việc, chúng ta gọi điện liên lạc sau nhé, tôi đi trước."
"Không ăn cơm à?" Triệu Văn Bác vội vàng hỏi.
"Ăn cơm? Nhà cậu còn chưa mướn giúp việc mà, ở đây chờ cậu gọi đến nhà hàng đặt cơm mang đến thì tôi thà tự lái xe đi còn hơn." Trầm Du cầm túi xách, vẫy tay với mọi người, đi ra cửa. Triệu Văn Bác và Trương Tử Toàn cùng đi tiễn cô, mãi đến khi nhìn thấy xe cô lăn bánh đi xa mới trở về.
"Vậy...dù sao cái gì nên nói đều nói rồi, tôi cũng đi." Trương Tử Toàn nhìn Triệu Văn Bác nói. Tần Hàm Lạc đi, thật ra lại làm dịu quan hệ đang căng thẳng giữa bọn họ.
"Ở lại đây ăn cơm đi, đây là lần đầu tiên mấy người tới nhà tôi mà. Lúm đồng tiền nhỏ, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn mang về đi." Triệu Văn Bác gọi Triệu Dĩnh một tiếng, liền dẫn theo nàng ra ngoài.
Trương Tử Toàn há miệng, thậm chí còn chưa kịp từ chối. Nếu muốn ăn cơm thì gọi nhà hàng mang tới là được, cần gì phải ra ngoài. Cô không rõ vì Triệu Văn Bác sợ cô từ chối nên mới như thế hay là do muốn để mấy cô ở lại nói chuyện với nhau, cũng chỉ đành chậm rãi ngồi xuống sô pha.
Giản Hân Bồi ngồi ở ghế, ôm cánh tay, vẫn không nói gì, ngày đó sau khi trở về từ nhà Tần Hàm Lạc, nàng bị bệnh nặng một lần, thoạt nhìn người rất yếu, sắc mặt cũng tái nhợt. Mễ Tiểu Nhàn ngồi một bên, vẻ mặt như có chút đăm chiêu. Trương Tử Toàn rất không quen kiểu không khí trầm mặc thế này, cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, một lúc lâu sau, rốt cục nhịn không được nhìn về phía Giản Hân Bồi, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi." Lời xin lỗi này của cô là được phát ra từ tận phế phủ. Từ lúc vào cửa, bộ dáng gầy yếu tiều tuỵ của Giản Hân Bồi khiến lòng cô khó chịu không nguôi.
"Vì sao phải xin lỗi? Cậu không làm sai gì cả, cho dù tôi muốn trách thì trước hết cũng phải trách chính mẹ mình." Giản Hân Bồi nghiêng đầu, giọng nói vẫn ngọt ngào như thế, nhưng lại có vẻ rất lạnh nhạt hờ hững.
"Tôi..."
Giản Hân Bồi nhìn bộ dáng co quắp bất an của cô, lắc đầu nói: "Tôi không châm chọc cậu, đi đến bước này, là vấn đề của chính chúng tôi, cậu không cần cảm thấy bất an."
Trương Tử Toàn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại như nghẹn lại, nói không nên lời. Cô vẫn luôn nhìn lầm người con gái trước mặt này. Một cảm giác muốn khóc đột nhiên dâng tràn bờ mi.
"Nếu em sớm biết chuyện giữa hai người thì quan hệ giữa em và chị ấy cũng sẽ không thay đổi thành như vậy." Mễ Tiểu Nhàn nói xong câu đó, hơi tạm dừng, sau đó từ đáy lòng nói: "Xin lỗi."
Giản Hân Bồi không lên tiếng.
"Chị đừng lo, cho dù ở một nơi chúng ta không nhìn thấy, em tin Hàm Lạc cũng nhất định sẽ bình an." Mễ Tiểu Nhàn như biết nàng nghĩ gì, nhẹ giọng an ủi, sau đó lại chắc chắn nói: "Hơn nữa, một ngày nào đó chị ấy sẽ trở về, sẽ trở về gặp chị. Chị ở trong lòng chị ấy rất đặc biệt cũng rất quan trọng, em nghĩ nhất định chị ất hy vọng chị có thể yêu quí bản thân mình."
"Cám ơn em." Giản Hân Bồi nhớ lại ngày đó mình bị tai nạn xe, vẻ mặt đau lòng muốn chết của Tần Hàm Lạc, lòng đau xót, nâng mí mắt liếc Mễ Tiểu Nhàn một cái, sau đó thấp giọng nói: "Em...em rất tốt, trách không được cậu ấy...cậu ấy..." Nói tới đây, rốt cuộc nàng không nói được nữa.
"Chị cũng rất tốt..." Mễ Tiểu Nhàn liền đi qua, hai cô gái nắm tay nhau, Trương Tử Toàn quay đầu đi không nhìn họ, khoé mắt đã hơi ươn ướt.
Ăn cơm tối ở nhà Triệu Văn Bác xong, Triệu Dĩnh cố ý ở lại với Giản Hân Bồi, Mễ Tiểu Nhàn và Trương Tử Toàn từ chối để Triệu Văn Bác lái xe đưa về, cùng nhau đứng dậy chào tạm biệt.
Ra khỏi cửa, Trương Tử Toàn bỗng nhiên đề nghị: "Tiểu Nhàn, vừa cơm nước xong, chúng ta đi dạo một đoạn rồi mới đón xe nhé?"
"Ừ." Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu.
Hai người đi song song trên đường, ánh đèn mờ nhạt hắt lên đường, kéo dài bóng hai người. Trương Tử Toàn hai tay đút túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám phía xa xa, bỗng nhiên nói: "Triệu ngu ngốc và Giản công chúa còn chưa ngủ cùng giường đâu, chuyện này em biết không?"
"Chị nghe ai nói?" Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra.
"Ngày đó Lúm đồng tiền nhỏ kể, là do khi Triệu ngu ngốc uống say rồi tâm sự với nàng." Trương Tử Toàn thở dài: "Triệu ngu ngốc vẫn biết trong lòng Giản công chúa có một người, nhưng hắn kiên trì muốn dùng chân tình của mình để khiến nàng cảm động, cho nên chưa từng ngủ cùng giường. Nhưng hắn không ngờ người kia lại là Hàm Lạc, cho nên hắn đặc biệt thống khổ, lại tuyệt vọng, cảm thấy không thể thay thế được vị trí của Hàm Lạc ở trong lòng Giản công chúa."
"Một người yêu một người khác cũng không nên ôm ấp ý tưởng thay thế ai, chị vẫn có thể sau này qua thời gian dài khiến bản thân trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng người kia." Mễ Tiểu Nhàn không đồng ý lắc đầu: "Có điều anh Văn Bác thật sự yêu Giản Hân Bồi."
"Tiểu Nhàn." Trương Tử Toàn dừng lại, có chút chần chừ nói: "Nếu sau này Hàm Lạc trở về, ba người...phải làm sao bây giờ? Em định làm gì? Em có thể nào sẽ..."
"Tôi biết chị nghĩ gì, nhưng tình yêu không thể nhường nhịn, như vậy sẽ chỉ tạo thành bi kịch khác mà thôi." Mễ Tiểu nhàn suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Hàm Lạc biết được mình hiểu lầm Giản Hân Bồi, nhưng đã quá muộn rồi, đặc biệt sau khi Giản Hân Bồi chọn kết hôn, chị ấy đã không tìm lại được cảm giác cũ nữa, chị ấy không thể nào quay đầu được, lại không đành lòng đến bên tôi, hơn nữa ông ngoại mất, bác Tần lại đối xử với chị ấy như thế, tôi nghĩ những chuyện đó xảy ra đủ để thúc đẩy chị ấy quyết bỏ đi. Nhìn thấy Giản Hân Bồi như thế, tôi cũng rất khó chịu, nhưng tôi thật sự yêu Hàm Lạc, chị ấy cũng yêu tôi, tôi sẽ không để hai đứa giẫm lên vết xe đổ nữa, yêu một người cũng yêu mình là chuyện rất không dễ dàng...Tôi sẽ dùng tất cả thời gian để tìm Hàm Lạc về, nhưng tôi sẽ không rời xa chị ấy nữa."
Trương Tử Toàn im lặng không nói gì.
"Tử Toàn, có lẽ chị cảm thấy tôi ích kỷ, nhưng yêu một người nên như thế. Trước khi Giản Hân Bồi kết hôn, Hàm Lạc thật ra còn chưa hoàn toàn buông được nàng, nếu lúc ấy tôi biết được chân tướng, tôi sẽ chúc phúc cho họ. Nhưng mẹ nàng ngăn trở đủ điều, tính cách bọn họ lại có khiếm khuyết, khiến cho hai người bỏ lỡ nhau hết lần này đến lần khác..."
"Tôi hiểu." Trương Tử Toàn thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Có điều nếu đổi lại là tôi, tôi nghĩ có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy."
***
Mấy tháng trôi qua, dù Trầm Du kêu không ít người đi khắp nơi hỏi thăm về Tần Hàm Lạc, nhưng không có tin tức gì, quả thật giống như lời cô nói, nếu một người muốn trốn thì luôn rất khó để tìm thấy.
Thân thể Giản Hân Bồi lại chậm rãi hồi phục, trong thời gian này, Triệu Văn Bác dành toàn bộ thời gian cho nàng, tỉ mỉ chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, khí sắc của nàng rõ ràng khá hơn không ít.
Hôm nay, Giản Mặc Thanh đến thăm nàng, vuốt đầu nàng, nói: "Ừ, béo hơn chút, xinh đẹp hơn lần trước."
Giản Hân Bồi cười cười: "Ba lại chọc con rồi."
"Ba nói thật mà." Giản Mặc Thanh vẫn cười, lại nói: "Mẹ con muốn đến thăm con, về chuyện lần đó, bà ấy rất hối hận."
Giản Hân Bồi nhíu nhíu mày, xoay đầu đâu: "Con không cần bà ấy đến thăm con."
"Con còn không thể tha chứ cho bà ấy sao? Dù sao đó cũng là mẹ con mà."
"Vĩnh viễn con cũng không có cách nào tha thứ cho bà ấy cả." Khoé mắt Giản Hân Bồi ứa ra nước mắt, trong lòng có một vết thương không nhìn thấy, lại bắt đầu âm ỷ đau.
"Vậy con và Văn Bác tính thế nào?" Giản Mặc Thanh chỉ đành nói sang chuyện khác: "Hay con định chờ Hàm Lạc?"
"Cậu ấy...cậu ấy đã không cần con chờ nữa." Giản Hân Bồi mím chặt môi, tận lực để mình không rơi nước mắt.
"Đối với chuyện Hàm Lạc rời đi, Văn Bác vẫn luôn áy náy."
"Liên quan gì tới anh ta?" Giản Hân Bồi lén lau nước mắt, nhớ tới đủ việc Triệu Văn Bác làm vì mình trong khoảng thời gia này, khẩu khí bất giác dịu xuống.
"Nó nói nếu không phải ngày đó nó nói ra hết mọi việc của con cho Hàm Lạc thì có lẽ Hàm Lạc sẽ không đi."
Giản Hân Bồi không khỏi giật mình.
Buổi tối, Triệu Văn Bác theo thường lệ đưa Giản Hân Bồi trở về phòng nghỉ ngơi, nhìn nàng nằm lên gường, hắn theo thói quen chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế rời đi.
"Văn Bác..."
Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ khiến hắn dừng chân, gần như có phần thụ sủng nhược kinh xoay người lại. Đôi mắt sáng trong suốt của Giản Hân Bồi nhìn hắn, trầm mặc một chút mới nói: "Về chuyện Hàm Lạc rời đi, anh không cần tự trách mình, chuyện này có rất nhiều nhân tố, không trách anh được."
Mắt Triệu Văn Bác loé lên tia cảm kích, gật gật đầu, suy nghĩ thật lâu mới như hạ quyết tâm thấp giọng nói: "Em chăm sóc bản thân tốt một chút, Hàm Lạc sẽ trở về thôi. Chờ...chờ cô ấy về, chúng ta...chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn, nhưng hiện tại, anh hy vọng em có thể để anh chăm sóc em."
Giản Hân Bồi có chút rung động nhìn hắn, lòng bỗng nhiên tràn ngập cảm giác đắng chát chua xót, những lời định nói liền cứ như thế nghẹn lại trong yết hầu.
"Em nghỉ ngơi sớm đi, anh...anh ra ngoài trước." Triệu Văn Bác nói xong, không muốn ở trong này thêm chút nào nữa, lập tức đi về phía cửa.
"Văn Bác, chờ đã." Giản Hân Bồi vội vàng nhỏm dậy gọi hắn.
Triệu Văn Bác đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nghe những lời tiếp theo của nàng. Giản Hân Bồi lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nói: "Em sẽ không ly hôn với anh."
Triệu Văn Bác giật mình, một cảm giác vui mừng như điên trào lên trong tim, lại nghe thấy Giản Hân Bồi nói tiếp: "Em yêu Hàm Lạc, rất yêu rất yêu, chuyện này tất cả mọi người đều biết." Nàng cắn cắn môi, nước mắt lăn dài trên hai má, đoạn tình yêu đó đã khiến nàng hao hết toàn bộ sức lực, kết cục cũng rất thê lương, trở thành nỗi tiếc nuối cả đời nàng.
"Anh biết." Giọng nói Triệu Văn Bác tràn ngập chua xót.
"Nhưng cậu ấy đã không còn yêu em nữa. Em không dám cam đoan sau này còn có thể yêu một người khác như đã từng yêu cậu ấy không, nhưng mà, anh thật sự là một người đàn ông đáng để người khác yêu, nếu anh nguyện ý, em sẽ thử thích anh, thử làm một người vợ đủ tư cách, anh, anh có đồng ý cho em cơ hội này không?"
Triệu Văn Bác chậm rãi quay đầu, trên mặt đã sớm đầy nước mắt, hắn nhìn Giản Hân Bồi không chớp mắt, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói: "Anh nguyện ý!"
Hết chương 120
————————————-
Bách Linh: Hẳn nên là thế, nếu đây là thực tế, diễn biến hẳn sẽ như vậy.