Cửa nhà còn không có đóng, Diệp Tình đi vào trong lòng có chút bất an.
Cô nhìn thấy Dịch Ngạo Xuyên đang ngồi uể oải trên sô pha uống bia, dáng vẻ suy sụp và ủ rũ, làm gì còn thấy kiêu ngạo thường ngày.
Khi Dịch Ngạo Xuyên nhìn thấy cô đến, anh chế nhạo , "Cô đang làm cái quái gì ở đây? Đến xem trò vui của ông đây, phải không?"
Diệp Tình mím môi, chậm rãi đi đến trước mặt anh, không khiêm tốn cũng không hống hách giải thích: "Dịch Ngạo Xuyên, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi với Từ Hạo không có gì."
Dịch Ngạo Xuyên mỉm cười: "Tôi hiểu lầm rồi? Vậy cô giải thích thế nào về bức ảnh này?"
Anh tìm bức ảnh rồi ném điện thoại ra cạnh sofa.
Sau khi Diệp Tình cầm điện thoại và nhìn thấy bức ảnh, cô giật mình không thể tin được.
Cô ấy rõ ràng chỉ đỡ vai Từ Hạo mà thôi, sao lại bị chụp ảnh thế này? !
Ai đã chụp lại bức ảnh này? !
Sự kinh ngạc của Diệp Tình biến thành cảm giác tội lỗi trong mắt Dịch Ngạo Xuyên, thành cô không biết phải giải thích như thế nào.
Anh đặt chai bia trở lại bàn, tràn đầy ủ rũ và châm chọc: "Đây là hiểu lầm mà cô nói? Có đầy đủ chứng cứ, cô giải thích thế nào đây?"
Diệp Tình đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Dịch Ngạo Xuyên bằng ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc nói:
"Ảnh chụp không như anh nghĩ đâu, tôi không chủ động ôm Từ Hạo. Lúc đó tôi bị phân tâm bị trượt chân trên cầu thang. Khi đó Từ Hạo tình cờ đến, giúp tôi ổn định thăng bằng, chỉ có vậy thôi. Tình cờ bị chụp ảnh ."
Dịch Ngạo Xuyên không tin : "Ồ! Cho rằng ông đây dễ lừa đúng không? Từ Hạo thế nào lại xuất hiện trùng hợp như vậy đúng lúc khi cô sắp ngã xuống."
"Tôi không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, nhưng sự thật là tôi thực sự phân tâm và bị trượt chân."
Diệp Tình liên tục cẩn thận giải thích nhiều lần, khẳng định là cô chỉ là phân tâm không đứng vững, không có chủ động ôm Từ Hạo.
Dịch Ngạo Xuyên cuối cùng cũng tin tưởng cô , hỏi: "Tại sao bị phân tâm?"
Diệp Tình nói: "Bởi vì tập vẽ của tôi đã bị mất vào ngày hôm đó."
"tập vẽ rất quan trọng với cô?"
Diệp Tình nặng nề gật đầu: " Rất quan trọng."
Những bức tranh đó là tất cả công sức lao động và là nguồn nuôi dưỡng tinh thần của cô. Huống chi, bức tranh của Dịch Ngạo Xuyên cũng ở trong đó, sau khi nhìn thấy cũng khó có thể giải thích rõ ràng, cho nên nó rất quan trọng, không thể để mất.
Dịch Ngạo Xuyên cười : "Bởi vì có những bức tranh của ông đây trong đó, phải không?"
Diệp Tình có chút đỏ mặt: "Ừ."
Dịch Ngạo Xuyên cười vui vẻ, Diệp Tình sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Tôi sợ bức tranh của anh bị người khác nhìn thấy, quan hệ của chúng ta sẽ bị hiểu lầm."
Dịch Ngạo Xuyên gật đầu hỏi lại: "Cô đã tìm thấy tập vẽ chưa?"
"Tìm thấy rồi."
Lúc này Tiết Khải và Lưu Giai Vũ đã trở lại, Nhiếp Nhã Phàm cũng đi theo.
Dịch Ngạo Xuyên hỏi cô ấy: "Em có biết về việc Diệp Tình mất tập vẽ không?"
Nhiếp Nhã Phàm tích cực trả lời: "Đương nhiên biết. Chúng em đã cãi nhau với Lưu Hinh Nguyệt vào buổi trưa vì chuyện này!"
Cô ấy định nói với họ về điều này, nói rằng Lưu Hinh Nguyệt quá mặt dày.
Khi Dịch Ngạo Xuyên nghe thấy tên của Lưu Hinh Nguyệt, anh lạnh lùng cau mày: "Tại sao lại là người phụ nữ đó? Chuyện gì xảy ra ?"
Lưu Hinh Nguyệt đã lấy trộm tập vẽ của Diệp Tình mà không chịu thừa nhận. Khi chúng em đến tìm cô ta, cô ta vẫn giả vờ vô tội, nói rằng Diệp Tình đã hãm hại cô ấy."
Khi Nhiếp Nhã Phàm nghĩ đến điều này, cô ấy nổi giận: "Cô ta thật là quá đáng, chẳng phải bắt nạt Diệp Tình vì tính tình cậu ấy tốt sao, trộm tập vẽ thậm chí còn cắn lại, thật đáng khinh!"
Diệp Tình chỉ là cười nhạt: "Đều qua rồi, tập vẽ tìm lại được là tốt rồi."
Lúc đó, cô thực sự ấm ức, có lý mà không thể nói rõ.
Dịch Ngạo Xuyên có chút tức giận hỏi Diệp Tình: "Cô bị oan mà không nói cho tôi biết, lại định một mình chịu đựng đúng không?"
Diệp Tình hai tay đặt ở trước người, mím môi, ngẩng đầu dùng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhìn anh, ánh mắt ôn nhu như nước, lấp lánh như ánh sao. Vẻ mặt trong sáng ngây thơ, lộ ra chút ngây ngô của tuổi trẻ.
Cô hy vọng anh sẽ không tức giận.
Dịch Ngạo Xuyên khẽ thở dài: "Quên đi."
Dù sao thì anh cũng sẽ mềm lòng, sao có thể nỡ trách cô.
Anh không hề tức giận, chỉ cảm thấy đau lòng Diệp Tình, chịu ấm ức vậy cũng không nói lời nào, sao có thể ngốc như vậy? nói cho anh biết, anh có thể giúp cô trút giận, cần gì phải nhẫn nhịn làm gì.
Dịch Ngạo Xuyên chỉ vào chiếc điện thoại di động trên ghế sô pha, hỏi Diệp Tình: "Cô có biết đây là điện thoại di động của ai không?"
Diệp Tình lắc đầu: "Tôi không biết. Của ai vậy?"
"Của Lưu Hinh Nguyệt. Cô ta cho tôi xem bức ảnh, chắc đã lén chụp lại"
Diệp Tình hơi cau mày: "Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy?"
Tại sao Lưu Hinh Nguyệt lại muốn lấy trộm ntập vẽ của cô và đưa cho Dịch Ngạo Xuyên xem bức ảnh mà cô ta cố tình chụp, nhằm gây mâu thuẫn giữa họ?
“Bởi vì cô gái đó thích anh Xuyên!” Lần đầu tiên Tiết Khải sáng suốt như vậy,
“Cô gái đó ghen tị với việc anh Xuyên thích em, đối xử tốt với em nên cố ý bịa ra chuyện này, cốt để chia rẽ hai bên, rồi tìm cơ hội tiếp cận anh Xuyên."
Cả Lưu Giai Vũ và Nhiếp Nhã Phàm đều gật đầu, đồng ý với lời nói của Tiết Khải.
Diệp Tình cuối cùng cũng hiểu tại sao Lưu Hinh Nguyệt lại thù địch với cô như vậy. Nhưng cô cảm thấy người này thực sự rất xấu xa, cô ta chụp trộm , thật đáng ghét.
Dịch Ngạo Xuyên dùng nắm đấm đập xuống ghế sô pha, tức giận đứng dậy lao ra cửa, với khuôn mặt lạnh lùng , tức giận.
Dịch Ngạo Xuyên không quay đầu lại: "Đi tìm người phụ nữ đó hỏi cho ra lẽ."
Nắm đấm của anh cứng lại, người phụ nữ đó dám dùng thủ đoạn không đứng đắn như vậy.
Điều ngu xuẩn hơn nữa là anh suýt chút nữa đã tin và rơi vào bẫy của cô ta.
“Quên đi, Dịch Ngạo Xuyên, đừng đi.” Diệp Tình nói, giọng nói dịu dàng của cô ấy ngăn Dịch Ngạo Xuyên lại.
“Quên đi?” Dịch Ngạo Xuyên cau mày đi trở về, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, “Người phụ nữ kia thật đáng khinh, cô muốn ông đây cứ vậy mà bỏ qua?”
Anh thực sự hối hận vì đã hiểu lầm Diệp Tình, để cô ấy nhìn thấy phần bạo lực của mình.
Làm sao có thể cứ vậy bỏ qua.
Diệp Tình cùng anh nói đạo lý "Nhưng anh không biết cô ta hiện đang ở đâu."
Tiết Khải và Lưu Giai Vũ cũng thuyết phục anh , Dịch Ngạo Xuyên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng anh vẫn rất tức giận với người phụ nữ đó.
Dịch Ngạo Xuyên hỏi Diệp Tình : "Vậy cô nghĩ thế nào? cứ như vậy mà bỏ qua?"
Đương nhiên sẽ không bỏ qua." Diệp Tình cầm điện thoại xóa đi ảnh chụp bên trong, "Tôi sẽ cùng Lưu Hinh Nguyệt giải thích tôi không phải bởi vì thích anh mà vẽ anh."
Nghe thấy Diệp Tình nói không thích anh, Dịch Ngạo Xuyên cảm thấy lòng đau nhói .
Rất đau.
Mặc dù anh biết Diệp Tình không thích mình, nhưng biết là một chuyện, thật sự nghe được lại là một chuyện khác.
Đôi mắt sâu và đen của chàng trai trẻ cụp xuống, vẻ mặt hơi mất mát.
Dịch Ngạo Xuyên ngước nhìn đôi mắt dịu dàng và sáng ngời của Diệp Tình, nghiêm túc hỏi: "Vậy cô có thích Từ Hạo không? Thích thì thích, không thích thì không thích, không được lừa tôi."
Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, siết chặt hai tay , nín thở.
Ba người còn lại cũng cùng nhau nhìn về phía Diệp Tình, tò mò nghe đáp án của cô.
Diệp Tình cũng nhìn Dịch Ngạo Xuyên, trong đôi mắt trong sáng có sự nghiêm túc và chân thành: "Như tôi đã nói, tôi không thích cậu ấy. Tôi và cậu ấy thực sự chỉ là bạn bè bình thường."
Dịch Ngạo Xuyên hỏi: "cô có người mình thích không?"
"Không có."
Bây giờ cô ấy chỉ muốn học tập chăm chỉ, không có kế hoạch yêu đương.