Trong phòng mờ tối, rèm cửa sổ được kéo sang một bên, ánh sáng theo đó tràn vào chiếu sáng khắp căn phòng.
Giản Tinh Mạn đang ngồi xếp lại quần áo của mình, gương mặt trắng hồng mệt mỏi thở dài một hơi. Cô đưa mắt nhìn sang chiếc điện thoại đang đặt trên bàn rồi khẽ lắc lắc đầu.
Không biết A Vãn đã ăn gì chưa? Không nhìn thấy mình không biết anh có sợ hay không?
Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ trong nhật ký điện thoại chứng minh anh rất cố chấp tìm kiếm cô, nhưng lúc này cô không có can đảm để gọi lại cho anh.
Chung quy thì cô vẫn cần chút không gian yên tĩnh để bình tâm lại.
Mí mắt của Giản Tinh Mạn buông xuống, hàng mi dài của cô phủ lên đôi mắt, không nhìn rõ được cảm xúc của cô lúc này, lại tập trung vào việc còn đang dang dở.
“Cộc cộc ~”
Tiếng đập cửa vang liên tục đồn dập, có chút gấp ráp không yên.
Nghe tiếng gõ cửa làm tim Giản Tinh Mạn hẫng đi mấy nhịp.
Trực giác nói cho cô biết người ngoài kia là A Vãn.
Môi đỏ mím nhẹ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía cửa, tiếng đập cửa vẫn văng vẳng bên tai làm lòng dạ cô rối bời.
Muốn tĩnh tâm một chút chắc là không thể rồi.
Cô đứng lên đi ra mở cửa, bước từng bước chậm chạp, trong đầu cô đang suy nghĩ tìm một lý do hợp lý để giải thích cho việc mình không nhận điện thoại của Lục Vãn.
“Chào, A Vãn…”
Giản Tinh Mạn vừa mở cửa, mắt dán chặt bộ quần áo bệnh nhân của người trước mặt, giọng nói ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ mình không thể đưa ra được cho anh một lý do hợp lý.
Ánh đèn trên hành lang sáng mờ mờ ảo ảo, người đàn ông cao lớn đứng ở đó, tóc mái phủ lòa xòa trên trán, ánh mắt lạnh lùng buông xuống không nhìn ra cảm xúc trong đấy, dáng vẻ anh nặng nề như đang đè nén cái gì đó.
Giản Tinh Mạn im lặng không nói gì, Lục Vãn cũng vậy, không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không ai có ý định cất lời.
Lục Vãn nhìn đỉnh đầu Giản Tinh Mạn, đôi mắt sáng rực dần ảm đạm, trống rỗng vô định, tự nhiên anh có cảm giác mình thực sự bất lực.
Tinh Tinh không thèm nhìn anh.
Hai mắt anh nóng lên, sự lạnh lẽo lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên người Lục Vãn. Cả người anh nặng nề, trước mắt dần hư ảo, bóng dáng của cô dần trở nên mờ mịt, một Tinh Tinh, hai Tinh Tinh…
“Tinh Tinh…” Anh khẽ gọi, giọng hơi nghẹn ngào cùng chút tủi thân, đau khổ.
Mắt Giản Tinh Mạn mở to, thoáng chốc cõi lòng cô trở nên đau đớn. Hai tay đan chặt vào nhau, cố kìm chế không cho phép mình ngước mặt lên nhìn anh, không để mình mềm lòng nữa. “Ừm.”
Giọng của cô không nóng không lạnh, không có một chút tình ý nào trong đấy, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thật mạnh vào lòng lục vãn, cơ thể cao lớn suýt chút nữa đứng không vững.
Giản Tinh Mạn cố gắng chịu đựng, kiềm chế lòng mình. Cô rất sợ một ngày nào đó chút xao động trong cõi lòng mình sẽ phá vỡ mối quan hệ bạn bè thân thiết của hai người.
Cô đã mất đi Lâm Hoa, Lục Vãn là chút ấm áp duy nhất còn sót lại của cô.
Hai người phải giữ khoảng cách với nhau như lúc trước, có vậy cô mới không mất thêm tình bạn này.
Tại sao chỉ mới có một đêm thôi mà tất cả mọi thứ đều thay đổi. Đêm qua anh và cô cùng nhau ăn bánh kem, còn ôm nhau ngủ. Vậy mà giờ ngay cả một cái liếc mắt thôi cô cũng không thèm bố thí cho anh, giọng cô lạnh tanh như người xa lạ không quen biết anh.
Anh đã làm gì sai sao?
Nước mắt trực trào ra, Lục Vãn cắn răng kìm nén mà cõi lòng anh thì đau đớn như bị người ta cào nát, không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Lục Vãn lạnh run cả người, gương mặt tái nhợt, đầu óc xoay mòng choáng váng, anh hoảng loạn đưa tay muốn chạm vào Giản Tinh Mạn.
Dáng người cao lớn chao đảo, Lục Vãn không chịu được nữa ngất xỉu, anh đổ gục xuống người Giản Tinh Mạn.
Người anh lạnh ngắt, quần áo thì ướt sũng như vừa vớt từ dưới nước lên. Giản Tinh Mạn bối rối ngẩng mặt nhìn anh, tình cảm chất chứa mà cô đang đè nén nãy giờ bung hết ra ngoài.
A Vãn của cô cả người ướt nhẹp, yếu ớt không chút sức sống, băng gạc trên trán bị máu thấm đỏ lan cả ra mặt anh, bất tỉnh tựa vào người cô, hơi thở mong manh yếu ớt.
Tầm mắt Giản Tinh Mạn dần mơ hồ, nước mắt chảy ròng, lòng cô đau đến nỗi hít thở không thông, cánh tay nhỏ ôm lấy người Lục Vãn. “Cái tên đáng ghét này, lần nào không có em bên cạnh anh cũng bị thương. Anh cố tình đúng không, cố tình khiến em đau lòng vì anh, khiến em khó chịu tự trách chính mình đúng không, em chỉ muốn ở một mình chút thôi cũng không được sao! Anh, cái tên đáng ghét này, huhu… đáng ghét, đúng là đồ ngốc mà…”
Nước mắt dàn dụa, tay cô đấm vài cái vào người Lục Vãn, trong mắt toàn là đau đớn chua xót, liên tục trách mắng anh.
Trong phòng bếp, ấm nước sôi vang tiếng “xì… xì…”, cùng với đó là chút hơi nước bốc lên.
Còn tại phòng ngủ, Giản Tinh Mạn chẳng thèm quan tâm đến chuyện xấu hổ hay thẹn thùng gì nữa, cô cởi hết quần áo trên người anh ra, dùng khăn nóng lau người cho anh.
Lúc cô lau đến cặp chân đầy bụi bẩn của anh, hốc mắt lại nóng lên, mắt trợn trừng liếc Lục Vãn một cái.
Giản Tinh Mạn thật tỉ mỉ lau chân cho anh, sau đấy nhét chân Lục Vãn vào trong chăn. Cô tháo miếng băng gạc trên đầu anh ra, nhìn vết thương ngâm lâu trong nước tới nổi trắng bệch, cô cắn môi một cái đứng dậy đi tìm hộp y tế lấy thuốc xử lý vết thương cho anh.
Cái người này không biết quan tâm bản thân gì hết.
Lục Vãn ngủ mê mang, khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống. Môi anh run run, liên tục thì thầm, dường như anh âu lo phiền muộn gì đó.
Mày Giản Tinh Mạn nhăn lại, cô xích lại gần anh, đôi tai kề bên môi Lục Vãn, tò mò muốn nghe thử coi anh đang lầm bầm cái gì.
Nước mắt vừa mới ngưng trong nháy tuôn trào như đê vỡ, cô khóc thật thảm thương.
Giọng của Lục Vãn không còn trong trẻo như thường ngày, vừa yếu đuối vừa không có sức, anh cứ lặp đi lặp lại câu “đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi anh” liên tục hết lần này đến lần khác.
Giọng nói nhỏ yếu nhu nhược, như tiếng muỗi vo ve, vậy mà lại “năm lần bảy lượt” nện thật mạnh vào tim Giản Tinh Mạn, khiến trái tim cô vô cùng khó chịu.
Bàn tay Giản Tinh Mạn nắm chặt lấy tay Lục Vãn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, khóc rống lên, hai mắt sưng đỏ của cô nhìn anh bằng ánh mắt thật kiên định.
Giản Tinh Mạn đưa ra một quyết định hết sức trọng đại.
“Em sẽ không rời xa anh đâu, không bao giờ rời xa anh, trừ khi mà…” Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Trừ khi mà anh đuổi em đi.”
Người đàn ông nằm trên gường giống như vừa nghe được câu trả lời của cô, tiếng nỉ non ngừng hẳn, khuôn mặt yên tĩnh, khóe môi kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bởi vì ngâm mình trong nước quá lâu, vết thương trên trán lại bị nhiễm trùng, Lục Vãn yên ổn ngủ đến trưa thì lên cơn sốt, người anh nóng như lò lửa, mất đi ý thức.
Giản Tinh Mạn đắp khăn ấm lên trán anh, cẩn thận tránh đi vết thương của Lục Vãn, kéo tắm chăn đáp trên người anh ra, dùng khăn nóng lau khắp hết người muốn giúp anh hạ cơn sốt.
Thau nước nóng rồi lại lạnh, cứ nóng rồi lại lạnh tới tới lui lui không biết tới thau thứ bao nhiêu rồi mà nhiệt độ trên người anh vẫn không hạ xuống chút nào, vẫn sốt cao đến đáng sợ.
Giản Tinh Mạn lo lắng cuốn cuồng như con kiến đang bò trên chảo nóng, cô nghĩ thầm cứ như này mãi sao được, nóng sốt như vậy hoài chắc não anh cháy hỏng mất. Cẩn thận đắp chăn lại thật kỹ càng cho Lục Vãn, chân cô xỏ ngay chiếc dép lê vội vội vàng vàng chạy thật nhanh ra ngoài mua thuốc cho anh.
Bên dưới khu chung cư có nhà thuốc, cô chạy một mạch xuống dưới xông thẳng vào bên trong.
Nhân viên trong tiệm đang nhàm chán ngồi nghịch điện thoại di động, Giản Tinh Mạn hùng hùng hổ hổ bước vào, mái tóc dài rối bù như ổ gà, hai con mắt sưng phù như hạch đào (quả óc chó), không có một chút hình tượng đẹp đẽ nào hết, khiến cho nhân viên bán hàng nghĩ thầm người phụ nữ này chắc bị điên quá.
Giản Tinh Mạn nói với nhân viên mình cần mấy liều thuốc hạ sốt, nhận được thuốc liền quăng tiền lên quầy rồi chạy thật lẹ, tiền thối lại cũng không thèm lấy, một lòng một dạ lo lắng cho Lục Vãn đang nằm một mình ở nhà.
Rõ ràng cầu thang trước giờ vẫn nguyên vậy, nhưng lúc này cô lại cảm thấy nó thật dài thật cao. Giản Tinh Mạn bước từng bước thật dài, bước một bậc bỏ một bậc, cố gắng về nhà cho thật nhanh.
“A Vãn ơi, em về rồi đây!”
Giản Tinh Mạn mở cửa rồi gọi lớn, cô vội vàng đi rót ly nước còn không yên lòng thoáng ngước mắt nhìn Lục Vãn bất tỉnh nằm trên giường, gấp đến độ mặt mày cô nhăn nhúm lại.