Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 33: Thiên kinh địa nghĩa (*chuyện thường tình)



Giản Tinh Mạn dán mặt mình thật chặt vào cửa sổ xe, cả khuôn mặt đỏ bừng lan tới tận mang tai, cô giận dỗi thầm thì. “Đồ đáng ghét.”

Lục Vãn cúi đầu cười yếu ớt, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, lái xe trở về nhà.

Trên đường đi, từ nãy đến giờ cô nàng kia vẫn luôn giận dỗi với anh, ngay cả khuôn mặt cũng phồng lên không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.

Lục Vãn tự biết tối nay mình chơi hơi lớn, anh nhìn chăm chú vào con đường phía trước, ngón tay gõ nhịp nhàng trên vô lăng, cất giọng thăm dò. “Tinh Tinh à…”

Người ngồi bên cạnh anh co rút người lại, không thèm trả lời anh.

Lục Vãn nhíu mày, cười rộ lên.

Dường như ngôi sao nhỏ giận anh thật rồi!

Sắc mặt Giản Tinh Mạn không chút thay đổi bước xuống xe, còn Lục Vãn thì tò tò theo sát sau lưng cô cứ như ‘âm hồn bất tán’.

Cô bước vào trong thang máy ấn số tầng lầu, Giản Tinh Mạn chui rút vào một góc cố tình cách anh xa thật xa.

Nhìn cảnh tượng này khiến cho Lục Vãn ‘dở khóc dở cười’, hai tay vươn ra chống hai bên người cô đem cô vây chặt trong lồng ngực mình. “Anh là virus à? Sao em cứ tránh anh như tránh tà vậy?”

Tầm mắt Giản Tinh Mạn giương lên, kéo môi nở nụ cười thật lạnh lùng. “Anh không phải virus, anh là đồ t*ng trùng lên não.”

“Đinh…”

Tiếng chuông báo hiệu từ thang máy vừa vang lên, ngay lập tức cô nhanh chóng khom người lách khỏi tay anh.

Người trong lồng ngực thoáng chốc biến đi mất, Lục Vãn cười đuổi theo bước chân Giản Tinh Mạn, ngay lúc cô vừa đóng sập cửa lại thì anh nhanh nhẹn đưa mũi chân mình chặn cánh cửa.

Đưa mặt cố chen vào khe hở của cánh cửa, anh nhìn cô cất giọng mang theo ý tứ trêu ghẹo. “Anh mà có t*ng trùng lên não, thì cũng do em quyến rũ anh thôi!”

“Anh…” Gương mặt Giản Tinh Mạn đỏ bừng bừng, nhìn nét mặt người đàn ông kia hí ha hí hửng cố tình chọc ghẹo mình mà nổi giận thật sự. Cô nhấc chân hung hăng đạp thật mạnh vào chân Lục Vãn khiến anh phải rút chân ra, sau đấy đóng sập cửa lại.

Cái miệng thúi hoắc nhà anh, không nói được lời nào cho cô nghe lọt tai hết!

Tự nhiên trên mu bàn chân đau nhói làm Lục Vãn theo bản năng vội vàng rụt trở về, anh không phòng bị gì cả nên sống mũi bị cánh cửa đập vào thật mạnh khiến anh đau đến nỗi lông mày nhíu chặt.

Anh đưa tay che chắn cái mũi đang đau nhức, tay gõ cửa. “Tinh Tinh à mở cửa đi mà, mũi anh bị chảy máu rồi, đau quá, Tinh Tinh, mở cửa cho anh…”

“Không nghe không nghe, đừng lãi nhãi thêm nữa.” Giản Tinh Mạn bịt chặt hai lỗ tai, không thèm quan tâm người đang ồn ào ngoài cửa.

Lục Vãn đứng gõ một lúc lâu nhưng cánh cửa vẫn im lìm bất động, đừng nói chi tới việc người kia sẽ xuất hiện. “Không mở cửa sao, anh đi thật đó!”

Ngồi yên vị trong nhà, Giản Tinh Mạn vui vẻ tới híp mắt, bỏ khoai tây chiên vào miệng nhai nhóp nhép bộ dáng nhàn nhã xem tivi.

Cô mở âm lượng tivi lớn hết cỡ, che lấp hết tất cả các tiếng động xung quanh mình.

Lục Vãn vẫn kiên trì gõ thêm hai cái nữa. “Anh đi thật đó nha!”

Trên hành lang vắng lặng, đáp lại anh chỉ có khung cảnh im lìm không tiếng vang.

Lục Vãn thầm than một tiếng, quay người đi về phía thang máy đi.

Lúc Giản Tinh Mạn giật mình thức dậy thì đồng hồ trên tường vừa điểm tới con số hai giờ.

Đang mơ màng nằm trên ghế sô pha bỗng Giản Tinh Mạn nhảy dựng lên, cô vội vàng chạy ra mở cửa.

Chết dỡ, tự nhiên cô ngủ quên mất, không biết A Vãn còn ngoài đó không!

Giản Tinh Mạn vừa mở cửa thì thấy Lục Vãn đang ngồi xổm ở ngoài hành lang, kế bên chân anh là cái túi thật to. Cả khuôn mặt vùi chặt vào cánh tay đặt trên đầu gối, dường như đang ngủ.

Cõi lòng cô đau đớn, chậm rãi khom người nhìn chăm chú gương mặt đang say ngủ của người đàn ông kia. Cô đưa đầu ngón tay chọc chọc vào trán anh, dịu dàng gọi: “A Vãn, A Vãn à…”

Lục Vãn mơ màng hé mắt, vừa mới ngủ đậy nên ý thức anh có hơi mơ hồ. Anh giơ túi đồ lên, cười như một tên ngốc. “Ừm, anh mua đồ ăn vặt em thích nhất về đây rồi nè, đừng giận nữa mà.”

Hai mắt Giản Tinh Mạn rưng rưng, nhận lấy túi đồ ăn vặt từ tay anh. “Thấy anh thành tâm hối lỗi như vậy, em sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh lần này, sau này anh không được tái phạm lại lần nữa!” Dứt lời liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại khó chịu dời ánh mắt sang chỗ khác, môi cô mấp máy. “Muốn làm… cũng không phải… không thể, phải chọn nơi nào kín đáo hơn chứ.”

Đôi mắt Lục Vãn tràn ngập ý cười, anh đưa tay kéo cô nàng đang thẹn thùng kia ôm thật chặt trong lồng ngực. “Được rồi, về sau A Vãn sẽ tìm một nơi an toàn tuyệt đối để cùng Tinh Tinh chơi trò người lớn!”

Mắt Giản Tinh Mạn trợn trắng, cố bỏ qua đề tài này. “Đứng lên, đi vô nhà ngủ.”

“A…” Vừa định đứng dậy thì Lục Vãn rên lên một tiếng cực kỳ đau đớn, chân mày anh nhíu chặt lại tựa vào người cô. “Ngồi lâu quá nên, chân anh tê cứng rồi.”

“A ha, để xem sau này anh còn dám chọc cho em giận nữa không!” Giản Tinh Mạn miễn cưỡng cúi người xuống xoa bóp hai chân giúp anh, giúp cơ chân của anh thả lỏng ra.

Môi mỏng của Lục Vãn khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa vươn tay vuốt ve mái tóc đen dài của cô. Đôi mắt anh sáng ngời, nhìn chăm chú gương mặt nhỏ xinh kia. “Không dám.” Đời này anh không bao giờ dám nữa.

Vào nhà xong, Lục Vãn vô phòng tắm tắm gội, còn Giản Tinh Mạn thì ngồi trên ghế sô pha xem tivi nhưng suy nghĩ của cô nàng vẫn luôn phiêu lãng tập trung tới trên người người nào đó.

Trong phòng tắm, tiếng nước róc rách âm vang chảy vào tai Giản Tinh Mạn vô cùng rõ ràng. Trên cửa kính thủy tinh còn lờ mờ ẩn hiện bóng dáng người đàn ông bên trong làm cõi lòng cô hơi rung động. Nhớ hôm bữa lúc ở nhà anh, nhìn thấy dáng người tuyệt mỹ kia của anh, cô không kìm lòng nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt sáng bừng như ngọn đuốc.

“Cạch…”

Cửa phòng tắm được mở ra, người đàn ông kia bước ra từ trong màn hơi sương mờ ảo. ngay lập tức Giản Tinh Mạn kích động chớp chớp mắt nhìn sang, vừa nhìn thấy anh cô liền cụt hứng. “Chậc.” Không có gì thú vị hết, che làm cái gì không biết.

Tự nhiên cô nàng kia than thầm một tiếng, bàn tay Lục Vãn đang lau lau mái tóc ướt nhẹp hơi dừng lại, anh nghi hoặc xem lại người mình. “Sao thế?”

Đôi mắt Giản Tinh Mạn khép hờ, lấy tay ấn điều khiển từ xa chuyển sang kênh khác. “Không có gì.”

“Được thôi!”

Đêm muộn, những vì sao đang sáng lấp lánh, Giản Tinh Mạn nằm trong lồng ngực Lục Vãn không yên ổn lăn qua lật lại, không hiểu sao cô không thấy buồn ngủ chút nào hết.

Bàn tay nhỏ âm thầm nắm lấy góc áo người đàn ông, len lén liếc nhìn xem anh đã ngủ say hay chưa. Cô nhắm hai mắt lại, cắn răng đưa tay vào bên trong áo anh thăm dò.

Dù sao cô cũng là bạn gái của Lục Vãn mà, ăn chút ‘đậu hũ’[1] của anh cũng là chuyện thường tình thôi mà!

Da thịt dưới bàn tay cô nóng hôi hổi, Giản Tinh Mạn híp mắt sung sướng dùng đầu ngón tay ấn ấn lên đó, cảm giác cứng cứng không có chút mềm mại nào hết.

Bàn tay nhỏ từ từ di chuyển lên trên, xoa xoa đầu v* mềm mại của anh. Khóe môi cô nhếch lên nụ cười cực kỳ xấu xa, trong lúc lơ đãng vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng u tối của người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, ngay lập tức người Giản Tinh Mạn cứng đờ.

Gương mặt anh ngược hướng với ánh trăng nên nhìn không ra thần sắc lúc này, Giản Tinh Mạn giật mình vội vàng rụt tay thì liền bị anh bắt lại, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai.

“Sờ đã chưa? Quá nửa đêm rồi còn chưa muốn ngủ đúng không?”

Mi mắt Giản Tinh Mạn chớp chớp, nở nụ cười cứng nhắc. “Ngủ chứ! Em buồn ngủ nãy giờ.”

Xui dữ vậy nè, làm chuyện xấu còn để anh bắt gặp, cô chết chắc rồi!
[1] Dê xồm, xàm sỡ con nhà lành.