“A Vãn anh định đi đâu? Tiệm xăm hả?” Giản Tinh Mạn nhìn theo Lục Vãn, biết rõ anh đi đâu nhưng cô vẫn hỏi lại.
Lục Vãn không trả lời, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, anh thấy bóng dáng mình thấp thoáng trong đấy nên khóe môi cong cong, cười gật đầu với cô.
Vươn tay định nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cơ thể anh tự nhiên cứng đờ, như vừa nghĩ ra điều gì đó, thật thận trọng mà nắm góc áo cô dắt vào bên trong tiệm.
Tay Lục Vãn vẫn luôn run rẩy từ lúc nắm được góc áo cô, không nhịn được quay đầu lại thì chạm ngay vào đôi mắt sáng long lanh tràn đầy ý cười đang nhìn mình, nháy mắt hơi thở anh dần rối loạn, hoang mang lãng tránh ánh nhìn của cô.
Bên tai nghe được cả hơi thở mong manh yếu ớt của cô, rất nhẹ nhàng, giống như chiếc lông vũ khẽ chạm nhẹ nhàng làm lòng anh xao động không ngừng.
Anh chủ tiệm trẻ tuổi đang xem TV bên trong, thấy hai người họ bước vào, vẻ mặt uể oải ngay lập tức được thay bằng nụ cười sáng chói.
“Anh đẹp trai muốn xăm mình sao?”
“Ừm.” Giản Tinh Mạn đứng sau Lục Vãn đang bận quan sát và đánh giá không gian bên trong tiệm, tùy tiện đáp lời.
“Tới đây tới đây, ngồi xuống đây trước đã, anh có đem theo ảnh mẫu muốn xăm không, hay là anh xem thử mấy mẫu trong album của tiệm thử coi có chọn được cái nào vừa ý không.” Anh chủ vừa thấy tiệm mình có khách thì hai mắt liền phát sáng, giọng Quan Thoại đặc trưng của phương Nam – Phúc Kiến nghe càng nhiệt tình, niềm nở hơn.
Giản Tinh Mạn ngồi xuống ghế rồi đặt tay lên bàn, dùng lời nói để miêu tả cho anh ta. “Tôi muốn xăm một ngôi sao nhỏ trên cổ tay, phải làm phiền anh rồi.”
Cô biết Lục Vãn không có ý định đến xăm. Chẳng qua anh đoán được suy nghĩ trong đầu cô nên mới cùng cô đến đây.
Thật tốt, vào lúc tâm trạng cô tồi tệ nhất vẫn có anh kế bên bầu bạn, cũng không quá tệ nhỉ.
Anh chủ tiệm lấy cồn khử trùng cổ tay Giản Tinh Mạn, thật cẩn thận lau sạch sẽ trên dưới, rồi mới cầm bút xăm bắt đầu phác họa hình vẽ.
“Chi chi chi…”
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ nghe được tiếng cây bút xăm. Cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến cổ tay Giản Tinh Mạn, cứ tăng dần lên, sau cùng cô buộc phải nắm chặt lấy góc áo của mình, nước mắt lưng tròng.
Cô nhìn hình xăm ngôi sao đang dần hoàn thiện trên cổ tay mình, trái tim lại càng đau hơn nữa, cảm xúc uất ức kìm nén suốt khoảng thời gian dài tuôn trào. Giản Tinh Mạn bật khóc nức nở, cắn răng chịu đựng vùi khuôn mặt mình vào lồng ngực Lục Vãn, khóc như mưa.
Đau đớn trên người khiến cô mơ hồ không rõ do hình xăm, hay chính trái tim cô đang đau đớn vì mất đi Lâm Hoa. Cô nén tiếng khóc nghẹn ngào, không muốn để người khác thấy sự yếu đuối của mình.
Tay Lục Vãn siết chặt nhìn người đang vùi trong lòng mình, trong mắt anh dần hiện lên tia máu.
Mồ hôi ướt đẫm thấm vào quần áo dính chặt người sắp gặm nhắm da thịt anh, anh đau đớn hệt như bị một cây dao bén nhọn đâm anh cả ngàn nhát đến nỗi máu tuôn đầm đìa.
Tiếng khóc bất ngờ của cô làm anh chủ tiệm hơi giật mình, xém lệch tay.
Anh ngẩng đầu lên len lén nhìn sắc mặt của người đàn ông phía trước mình, thấy anh ta đang nhìn anh bằng cặp mắt đầy sát khí như muốn đòi mạng, trong lòng bất chợt có cảm giác không yên, sau lưng lấm tấm mồ hôi.