Vị Của Nước Mắt

Chương 17



Quốc ước rằng, thời gian có thể kéo dài ra một chút, để anh được bên người con gái có vẻ đẹp trong trẻo này. Tuy cô nhắn tin với anh, đồng ý đi ăn với anh nhưng anh hoàn toàn không chạm vào được cảm xúc của cô, anh có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ có được trái tim cô.

Thời gian thì vẫn trôi, bữa tối của hai người cũng đã kết thúc. Quốc đưa cô về tận nhà, chúc cô ngủ ngon rồi luyến tiếc rời đi. Cô nhìn theo chiếc xe hơi đó, lòng nặng trĩu, tại sao Quốc lại giống người đó như vậy. Cô hy vọng rằng hai người sẽ không gặp nhau nữa, nếu không trong tâm của cô sẽ nhận định rằng anh là người đó.

Nằm trên giường suy nghĩ mông lung, cô lại lấy điện thoại vào trang cá nhân của Quốc Hưng. Có lẽ anh đã cài đặt bài đăng của mình ở chế độ riêng tư, nên trang cá nhân của anh trống trơn. Chỉ có duy nhất ảnh đại diện cô vẫn thấy được, cô đã nhìn tấm ảnh đó không biết bao nhiêu lần rồi.

10h đêm, không gian dường như chẳng còn âm thanh nào cả. Linh Tâm nhìn chăm chú vào điện thoại, chờ đợi một dòng tin nhắn chẳng bao giờ xuất hiện nữa. Cô ôm gối vào trong lòng, giọt nước mắt khẽ rơi.

-Anh sống có tốt không, việc học của anh thế nào? Bên nước Anh xa xôi đó, anh có đau lòng như em lúc bây giờ?

Sáng hôm sau, Linh Tâm thắp lên bàn thờ một nén hương sau đó mới ra khỏi nhà. Chiếc xe hơi đậu đối diện đường bỗng nhiên mở cửa, Quốc mỉm cười đi đến trước mặt của cô.

-Anh đưa em đi học nhé?

Không hiểu sao với ánh mắt chân thành của anh, cô đồng ý. Đoạn đường từ nhà đến trường không xa, đi một lát là tới. Nhưng mỗi phút mỗi giây bên cạnh cô, Quốc vui đến nỗi lòng muốn nở hoa vậy. Anh biết theo đuổi một cô gái không phải việc dễ dàng, anh nhất định sẽ cho cô biết tấm chân tình của mình là thật lòng. Đứng trước cổng trường, Quốc nhìn cô một cách dịu dàng.

-Linh Tâm, cho anh một cơ hội được không?

Cô trầm mặc một lúc.

-Xin lỗi, hiện giờ em chưa muốn quen ai, em muốn tập trung vào việc học.

-Anh đợi em.

-Đừng đợi, chúng ta không hợp nhau đâu.

-Chưa thử sao biết được chúng ta không hợp chứ? Linh Tâm, anh nhất định sẽ cưa đổ em.

Cô khựng người lại, cô cười nhạt.

-Nếu trong vòng 2 tháng anh làm cho em rung động, em sẽ quen anh.

-Thật sao?

-Vâng.

-Cảm ơn em.

Cô vào trường, đến khuôn viên nhỏ, ngồi trên ghế đá. Đây là nơi hai người gặp gỡ lần đầu tiên, bây giờ chỉ còn mỗi cô đến đây mà thôi. Cô nghĩ về Quốc, anh hệt như một bản sao của người đó, chỉ có điều tính cách không giống mà thôi. Cái câu “ Linh Tâm, anh nhất định sẽ cưa đổ em”, Quốc Hưng cũng từng nói như vậy, một cách bá đạo, khác hẳn giọng nói đầy tha thiết của Quốc.

Cô cho Quốc thời gian 2 tháng, sau 2 tháng cô sẽ không rung động, anh sẽ biết khó mà từ bỏ. Nếu cứ dây dưa thế này, hai người sẽ không dứt ra khỏi mối quan hệ mập mờ này mất.

Cô đứng dậy đi về lớp thì gặp Ly, cô ấy nói nhỏ vào tai của cô.

-Cậu thấy anh Quốc thế nào, là người tốt đấy nhé?

-Tớ chẳng thấy sao cả.

-Tớ kể cho cậu nghe, nhà anh ấy giàu lắm nhé. Anh ấy làm quản lý nhà hàng chính là nhà hàng của bố mẹ luôn. Vừa đẹp trai, lịch sự lại ôn hòa, là mẫu bạn trai chu đáo ấm áp mà các cô gái mơ ước đấy nhé.

-Tớ không mơ ước.

Ly đánh nhẹ vào tay của cô.

-Cái đồ lạnh lùng, người như thế mà không thích á.

Linh Tâm lắc đầu.

-Tớ không muốn dây dưa với người giàu có.

-Giàu thì không tốt à, sau này sẽ không lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.

-Cậu biết câu “ môn đăng hộ đối ” không?

Ly à lên một tiếng.

-Vậy là cậu sợ nhà anh Quốc có suy nghĩ như vậy à? Yên tâm đi nhé, tớ đã đến nhà anh ấy chơi mấy lần rồi. Bố mẹ anh Quốc cực hiền luôn, nói rằng chỉ cần kiếm con dâu cho hai người là được, không phân biệt giàu nghèo.

-Họ chỉ nói thế thôi.

Linh Tâm nghĩ rằng cô bạn này muốn làm mai cho cô và Quốc rồi, chứ không sao lại nhiệt tình thế. Cô và anh đã đưa ra giao ước trong vòng 2 tháng, 2 tháng sẽ trôi qua nhanh thôi.

***

Trong 2 tháng qua, Quốc hết nhắn tin, gọi điện rồi hẹn cô đi ăn, đi chơi, cô chỉ đồng ý đi với anh khi nào tâm trạng thoải mái một chút. Quốc đúng là người cực kì chu đáo và ấm áp, quan tâm cô từng chút một. Đôi lúc chỉ vì một hành động hoặc câu nói nào đó hết sức dịu dàng, cô lại cảm động. Một người toàn tâm toàn ý yêu thương cô như vậy, cô cũng không thể phụ tấm lòng của anh mãi. Vào cái ngày đúng thời hạn 2 tháng, cô hẹn anh.

Anh vui lắm, từ sớm đã lái xe đến đón Linh Tâm. Ánh đèn đường vụt qua tầm mắt, cô yên lặng không nói câu nào. Trong lòng cô bây giờ rất phân vân, liệu quyết định tối nay của cô có đúng hay không?

Quốc mở cửa xe, cùng cô vào trong một quán cafe ấm áp, anh kéo ghế cho cô, còn chu đáo hỏi cô muốn uống gì. Tâm trạng của anh rất phấn khởi vì đây là lần đầu tiên cô chủ động hẹn anh. Và ngày hôm nay đúng thời hạn giao ước giữa hai người, cô sẽ nói cho anh biết chứ?

-Linh Tâm, tối nay em hẹn anh là muốn nói gì đúng không?

Cô gật đầu, sau vài nhịp thở cô mới nói.

-Anh thật sự thích em sao?

-Đúng vậy, tấm chân tình của anh chắc em đã biết.

-Vậy nếu như em không thích anh như anh tưởng, anh vẫn muốn tiếp tục chứ?

Anh cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cô không rụt tay lại, chờ đợi câu trả lời từ anh.

-Chỉ cần anh yêu em là đủ rồi, anh không bận tâm việc ai yêu ai nhiều hơn. Anh muốn ở bên em, được chăm sóc và bảo vệ em.

Chân thành của một người thật quý biết bao, cô đã nói với anh rằng có lẽ sẽ không thích anh như anh nghĩ, vậy mà anh vẫn không từ bỏ. Nếu có thể, cô mong tình cảm của Quốc sẽ xoa dịu trái tim của cô. Cô sẽ không phụ tấm lòng của anh, cũng sẽ không phụ bản thân mình. Nếu ở cạnh Quốc, quên được người đó thì cuộc sống sẽ vui vẻ biết bao. Cô sẽ thoát khỏi cảm giác ngóng đợi lúc nửa đêm, thoát khỏi những nỗi nhớ dai dẳng.

Cô nhìn vào ánh mắt của anh, khẽ nói.

-Vậy chúng ta bên nhau đi.

Gương mặt của anh tràn đầy hạnh phúc.

-Cảm ơn em.

-Quốc, anh không hối hận chứ?

-Không hề, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.

Linh Tâm tin rằng anh sẽ đối xử tốt với mình, bởi vì trong hai tháng qua cô đã cảm nhận rõ ràng tình cảm của anh. Hy vọng sau này, cô sẽ quên được người đó và đáp lại tình cảm của Quốc.

Ra khỏi quán cafe, anh lái xe đưa cô đi dạo một vòng rồi mới về nhà. Chú thím thấy cô qua lại với một chàng trai nào đó, cũng quan tâm hỏi chuyện.

-Cậu ấy là ai thế?

Cô thành thật trả lời.

-Người yêu của con ạ?

Thím Trang lắc đầu không hài lòng.

-Không phải chú thím cấm con yêu đương, nhưng con vẫn còn đi học, suy nghĩ chưa chín chắn. Nói chung là phải biết giữ mình, tránh một lần lầm lỡ mà hối hận.

-Con biết rồi ạ, con nhất định sẽ không buông thả bản thân đâu.

-Ừ, thế thì tốt. Có đi chơi đi ăn gì đó nhớ về sớm, đừng đi quá 10h đêm.

-Vâng.

Linh Tâm bước lên lầu thì thấy Trọng đứng sẵn ở đó, cậu hỏi.

-Chị đang quen một người ư?

-Đúng vậy.

-Nhưng chị không sợ làm tổn thương người ta à, chị còn chưa quên được anh ấy?

Cô gắt nhẹ.

-Đừng nhắc đến người đó nữa, chị không muốn sống trong cảnh lúc nào cũng phiền muộn như thế. Anh Quốc đối xử với chị rất tốt, chị sẽ nhanh chóng quên đi người đó thôi.

-Chị, đừng lún sâu quá, khi nào chị cảm thấy không thể yêu anh Quốc, thì hãy dừng lại. Nếu không, cả hai sẽ đau khổ.

-Chị biết điều đó, chị hơi mệt nên về phòng trước đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định của cô là đúng đắn khi chấp nhận quen Quốc. Anh không đòi hỏi cô phải yêu anh, không thăm dò tình cảm của cô đối với anh. Anh chưa từng làm việc gì đó khiến cô thất vọng, hai người cũng không cãi nhau như những cặp đôi khác. Lâu lâu, cô lại nhìn thấy chút hụt hẫng trong ánh mắt của anh bởi vì cô né tránh nụ hôn của anh, hai người chỉ dừng lại ở cái nắm tay mà thôi. Quốc không giận vì điều đó, anh biết mình vẫn chưa thể đi sâu vào trái tim của cô. Hai người quen nhau nhưng anh lại cảm thấy chỉ mỗi anh đơn phương, tuy rất buồn nhưng anh tin có ngày, anh dùng tấm chân tình của mình đổi được nụ cười hạnh phúc của cô.

***

Gần đến cuối kỳ thi năm hai, cũng là sinh nhật của Linh Tâm. Không ngờ cô và Quốc đã quen nhau 7 tháng rồi. Trước sinh nhật của cô một ngày, cô đưa Quốc đến thăm mộ của Hương. Trên tay của anh sách theo hộp bánh kem và hoa cúc trắng, đi sau Linh Tâm qua những dãy mộ khác nhau, cuối cùng dừng lại ngôi mộ của một cô gái.

-Quốc, đây là bạn thân của em.

Anh cười dịu dàng, đặt bánh và hoa trước mộ, hỏi cô rằng.

-Tại sao bạn của em trở thành thiên sứ thế?

-Cô ấy bị u não nên mất sớm. Em với cậu ấy rất thân với nhau, từ lúc chơi chung thì năm nào chúng em cũng đón sinh nhật cùng nhau cả. Dù cậu ấy không còn nữa, nhưng em vẫn không thể quên sinh nhật của cậu ấy.

-Được rồi, em đốt nến cho bạn em đi.

Linh Tâm lấy diêm đốt cháy ngọn nến nhỏ, khe khẽ hát bài chúc mừng sinh nhật. Cô không thổi nến, mà để nó tự cháy hết. Nhìn nụ cười ngọt ngào của Hương, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.

-Mai Hương, sinh nhật vui vẻ nhé. Hôm nay tớ chỉ có bánh và hoa thôi, không có quà cho cậu đâu. À đúng rồi, giới thiệu với cậu đây là anh Quốc, người yêu của tớ.

Quốc cũng thuận theo lời nói của cô.

-Chào Mai Hương.

Hai người ngồi thêm một lát rồi cũng ra về, tâm trạng của cô hôm nay không được tốt nên hai người không đi ăn cùng nhau. Về phòng của mình đóng cửa lại, cô lấy chìa khóa mở ngăn kéo bàn. Đã 7 tháng rồi cô chưa bao giờ mở ra xem, không hiểu sao hôm nay lại muốn nhìn thấy dáng vẻ của sợi dây chuyền đó một lát.