Vị Đắc Xán Lạn

Chương 6



Sáng thứ hai, đồng hồ sinh học đánh thức Kinh Xán từ rất sớm, cậu ngồi đọc sách trong phòng sách một lát, gần đến giờ mới đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.

Tính ra thì Hạ Bình Ý không cố tình giao hẹn ngày nào cũng đến đón Kinh Xán đi học. Nhưng sau lần đầu tiên, hai người như có giao hẹn ngầm, Kinh Xán sẽ ra ngoài cửa vào cùng một giờ, mà khi cậu vừa đứng ra ngoài, sẽ thấy Hạ Bình Ý cưỡi con xe điện nhỏ ở phía cuối đường, đang lại gần cậu.

Lần nào Kinh Xán cũng ngơ ngác nhìn về hướng đó, đến khi Hạ Bình Ý dừng xe cạnh cậu, nói: “Chào buổi sáng”.

Với Kinh Xán, bất cứ người nào, chuyện nào cũng từ xa lạ rồi mới thành quen. Sự xuất hiện của Hạ Bình Ý cũng vậy.

“Cuối tuần cậu làm gì thế?”.

“Đi siêu thị với mẹ”. Ngồi yên sau, bây giờ Kinh Xán đã quen với việc hơi nghiêng người, nói chuyện với Hạ Bình Ý ở đằng trước.

“Đi siêu thị à? Trùng hợp thế, tôi cũng đi này, cậu đi siêu thị cả hai ngày luôn à?”. Không chú ý đèn giao thông đã đổi màu, Hạ Bình Ý đột nhiên phanh gấp. Kinh Xán bỗng chốc bị quán tính ảnh hưởng, va mặt vào lưng Hạ Bình Ý.

“Xin lỗi, xin lỗi,” Hạ Bình Ý quay lại, vội vàng xin lỗi: “Tôi đang thất thần, không thấy đèn sắp chuyển màu. Cậu không bị đụng chứ?”.

Kinh Xán vội vàng lắc đầu. Khung xương Hạ Bình Ý rất rộng, không phải kiểu thon gầy đang thịnh hành bây giờ, nếu phải hình dung thì hẳn là giống kiểu mấy nhà thiết kế trang phục hay tiện tay phác họa ra đó.

Dẻo dai, khỏe khoắn, ấm áp… Rõ ràng chỉ một cái duỗi người trong lúc căng thẳng, Kinh Xán lại nghĩ ra nhiều tính từ miêu tả như vậy. Cậu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt quan tâm của Hạ Bình Ý, cậu cảm giác hai gò má vừa đụng vào người Hạ Bình Ý cấp tốc nóng lên, lan sang hai tai, rồi đến cổ. Trong lúc luống cuống, Kinh Xán đút tay vào túi áo đồng phục toan bình tĩnh lại, ngón tay cậu chạm vào một thứ lành lạnh, Kinh Xán khựng lại, lúc cậu nhận ra đó là gì, cậu bèn cúi đầu, quặp ngón tay lại, nắm hờ.

Lúc này đang là giờ cao điểm học sinh đến trường. Kinh Xán đi đỗ xe với Hạ Bình Ý, hai tay vẫn đút trong túi áo, lén lút nhìn mọi người xung quanh. Hạ Bình Ý bận khóa xe, không để ý đến động tác nhỏ của cậu, vậy nên khi đứng dậy, Hạ Bình Ý giật mình nhìn quả xoài bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Anh nhìn theo cánh tay đang giơ xoài, Kinh Xán nghiêm túc nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói: “Cho cậu”.

Không đợi Hạ Bình Ý nói gì, Kinh Xán nhét quả xoài vào tay anh rồi lách qua.

“Ấy, đợi đã…”. Thấy có người định chuồn, Hạ Bình Ý nhanh nhẹn kéo tay Kinh Xán lại. Chưa kịp nghĩ xong phải nói gì, anh bỗng nhìn bên túi áo còn lại của Kinh Xán. Hạ Bình Ý lập tức đoán ra đó là gì, anh giơ tay, cầm chìa khóa chỉ vào bên túi gồ lên, trĩu xuống của cậu, cố ý trêu Kinh Xán: “Chỉ cho tôi một quả thôi à?”.

Kinh Xán sửng sốt, sau đó bắt đầu băn khoăn. Hạ Bình Ý thấy mặt cậu đỏ dần tới tận tai, anh vừa định lên tiếng, Kinh Xán đã vội vàng lấy quả xoài trong túi ra, nhét vào tay anh.

“Tôi…”. Kinh Xán ngước mắt nhìn Hạ Bình Ý.

Lúc này trông cậu thế nào, có lẽ bản thân Kinh Xán không biết. Nhưng với Hạ Bình Ý, nhìn ánh mắt tủi thân trong vô thức ở khoảng cách gần thế này, vẫn có lực sát thương rất lớn. Bàn tay đang kéo Kinh Xán của Hạ Bình Ý run lên, mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt Kinh Xán, không thể rời mắt.

“Mua có ba quả thôi, hôm qua tôi ăn một quả rồi…”.

“Kinh Xán,” cách đó không xa, có một nữ sinh đang gọi Kinh Xán, cắt ngang lời cậu đang không biết nói tiếp thế nào.

“Ơi”. Bình thường, chắc chắn Kinh Xán phải hụt nửa nhịp mới phản ứng lại được, nhưng lần này cậu quay đầu đáp lại rất nhanh.

Hạ Bình Ý cũng nhìn theo hướng đó, nhìn thoáng qua anh đã thấy cô gái này hơi quen, nhưng không thể nhớ được mình đã gặp ở đâu rồi. Đã vậy lúc này anh vẫn đang quay cuồng trong ánh mắt của Kinh Xán, hơi đâu nhớ lại người khác.

Cô gái không nói gì nữa, chỉ vẫy tay chào Kinh Xán một câu rồi đi cùng bạn. Nhưng Kinh Xán như đã tìm lại được nhịp điệu sau khoảng ngừng nho nhỏ, cậu vội vàng nói với Hạ Bình Ý: “Sắp chuông rồi, tôi đi trước đây”.

Lần đầu tiên bị hất tay đi, Hạ Bình Ý tựa lên lan can, nhìn Kinh Xán chạy chầm chậm, rồi rẽ ở cuối đường. Anh áng chừng hai quả xoài trong tay, ngửi thử, bật cười.

Cũng thơm lắm.

Tiết tự học sớm đầu tiên, Hạ Bình Ý không làm gì hết, chỉ tâng hai quả xoài trên tay. Vương Tiểu Vĩ giả vờ cầm sách, nhìn bạn cùng bàn của mình đang trầm tư với quả xoài, cười ngu ngơ. Mười phút sau, cậu ta huých tay vào Hạ Bình Ý, nói: “Nếu cậu không biết ăn quả nào trước thì tôi ăn giúp một quả cho”.

Hạ Bình Ý không thèm nhìn cậu ta, bỏ tay xuống: “Lượn ra chỗ khác”.

“Áu áu áu,” Vương Tiểu Vĩ dí mặt lại, lên tinh thần hóng hớt được em gái mình bồi dưỡng, hỏi anh: “Cô bé nào tặng xoài đấy? Mau cho tôi xem thử, xem trên vỏ xoài có giấu châm ngôn tình yêu hay thề non hẹn biển gì không?”.

“Chẹp,” Hạ Bình Ý cầm hai quả xoài, dịch tay sang bên cạnh.

“Nói đi mà”.

“Đừng có ngứa đòn”.

“Chán như con gián,” Vương Tiểu Vĩ thấy không có cửa hóng bèn rụt cổ về, cậu ta cong lưng, nằm bò trên bàn như vũng bùn. “Bạn cùng bàn không đáng yêu, cuộc sống mất niềm vui”.

Hạ Bình Ý như không nghe thấy Vương Tiểu Vĩ kêu ca, anh lại nhìn hai quả xoài thêm một lúc, rồi mới hơi nghiêng đầu về phía Vương Tiểu Vĩ, hỏi: “Cậu có bút đánh dấu không?”.

Vương Tiểu Vĩ trợn mắt với Hạ Bình Ý, mò một chiếc bút trong ngăn kéo ra, đập lên bàn anh.

Hạ Bình Ý mở nắp bút, rút đại một tờ nháp ra, vẽ một nét: “Nét to quá, có loại mảnh hơn không?”.

Thấy Hạ Bình Ý đã chịu quay hẳn sang nhìn mình, Vương Tiểu Vĩ im lặng hai giây, quay đi, nhìn sách giáo khoa đọc diễn cảm: “Ôi chao ơi, vừa cao vừa hiểm! Đường đến Thục khó hơn lên trời!”

*Bài Đạo Thục Nan của Lý Bạch.

Thứ hai có lễ kéo cờ, Hạ Bình Ý vừa xếp hàng sau Vương Tiểu Vĩ đã thấy cậu bạn đứng trước Vương Tiểu Vĩ quay lại, hỏi: “Hôm nay lớp 12/8 kéo cờ đúng không?”.

Vương Tiểu Vĩ không nói gì, chỉ tặc lưỡi một cái rõ vang, cậu ta hất đầu sang bên cạnh sân, cười tươi như hoa.

Hạ Bình Ý cũng nhìn về phía lớp 12/8, chẳng qua không nhìn cùng người với đám Vương Tiểu Vĩ.

Vương Tiểu Vĩ và cậu bạn đằng trước nhanh chóng bá vai bá cổ, than thở với nhau, nào là cuộc đời trung học tuyệt vời, tiên nữ trên đời vô số. Cũng không biết ai đã nói câu: “Sao lại đẹp thế nhỉ?”.

Câu nói này lọt vào tai Hạ Bình Ý, Hạ Bình Ý ôm tay, nhìn Kinh Xán, cực kỳ tán thành: “Đúng vậy, sao lại đẹp thế nhỉ?”.

Hạ Bình Ý chỉ vô thức lẩm bẩm một câu như vậy, nhưng Vương Tiểu Vĩ lại tưởng có con ma nào đột ngột hiện hồn sau lưng mình. Cậu ta quay đầu, kinh hoàng nhìn Hạ Bình Ý đột nhiên phát biểu ý kiến vào cuộc trò chuyện của mình, rồi lại thấy Hạ Bình Ý nhìn về phía lớp 12/8, nở nụ cười hệt như lúc nãy nhìn quả xoài.

“Cái đậu má…”. Vương Tiểu Vĩ giật mình trước suy đoán của mình, cậu ta lập tức đấm vào người Hạ Bình Ý.

“Gì?”. Hạ Bình Ý quay lại, nhìn cậu ta: “Làm gì thế?”.

Có lòng bảo vệ bạn cùng bàn, Vương Tiểu Vĩ buông vai cậu bạn đằng trước ra, đẩy cậu ta về phía trước rồi mới lại gần Hạ Bình Ý, hỏi nhỏ: “Không phải Ôn Tương Doanh tặng xoài cho cậu đấy chứ?”.

Ôn Tương Doanh…

Cái tên này, Hạ Bình Ý nghĩ hình như mình từng nghe rồi.

Anh nghiêm túc nhớ lại một lát, vẫn không nhớ được, bèn hỏi Vương Tiểu Vĩ: “Là ai thế?”.

Lễ kéo cờ sắp bắt đầu, Trần Kế đứng cuối hàng thấy hai người vẫn nói chuyện, bèn đi qua nhắc nhở. Vương Tiểu Vĩ không cam lòng quay đầu đi. Nhưng chưa được bao lâu, Vương Tiểu Vĩ đang nhân lúc Trần Kế đi lên phía trên, quay đầu lại: “Cậu…”

“Ầy, không phải, không phải,”Hạ Bình Ý nói, anh lại nhìn lên, liếc về phía Kinh Xán: “Dù tôi không nhớ cô ấy, nhưng mà không phải đâu, cậu đừng nói chuyện nữa”.

Kinh Xán đứng hàng năm dãy con trai lớp 12/8, vị trí gần đầu, Hạ Bình Ý đứng cuối hàng cách cậu hơi xa. May sao chiều cao của Hạ Bình Ý đủ để anh nhìn rõ Kinh Xán qua ba lớp, nhờ vậy mà lễ kéo cờ không còn nhàm chán như trước nữa.

Một đội kéo cờ gồm người kéo cờ, người bảo vệ cờ, và người phát biểu dưới Quốc kỳ. Hạ Bình Ý vốn không biết Ôn Tương Doanh là ai, nhưng sau buổi kéo cờ hôm nay, anh đã nhớ nữ sinh đã chào Kinh Xán hồi sáng này. Hạ Bình Ý nhớ cô, một là vì bài phát biểu dưới cờ không cần đọc giấy, hai là vì sau khi phát biểu, cô đưa ra ba ý kiến phản đối quy định yêu cầu nữ sinh cắt tóc ngắn hoặc buộc tóc của nhà trường.

Đây là lần đầu tiên có học sinh công khai phản đối chính sách của trường như vậy. Mấy học sinh đang uể oải đứng bên dưới đều ngẩng đầu nhìn lên bục phát biểu, Hạ Bình Ý nhìn xuống cuối hàng lớp 12/8, thấy chủ nhiệm lớp họ cũng đang nhíu mày, nhìn Ôn Tương Doanh phát biểu lưu loát. Hạ Bình Ý lại lẳng lặng nhìn lên Kinh Xán, thấy Kinh Xán cũng đang nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn lên bục phát biểu.

Rõ ràng họ cách nhau xa như vậy, nhưng không rõ vì sao, Hạ Bình Ý dám chắc Kinh Xán đang ngẩn người. Nghĩ vậy, Hạ Bình Ý bỗng đắc chí, ít nhất là anh thấy Kinh Xán đã bộc lộ rất nhiều biểu cảm trước mặt mình.

Bài phát biểu “khác thường” này kéo theo những cuộc thảo luận sau khi lễ kéo cờ kết thúc, deciben tiếng ồn trên sân thể dục tăng vọt. Hạ Bình Ý không làm gì khác, vừa giải tán anh đã sải bước, lách qua đám đông đến cạnh Kinh Xán.

“Vừa rồi sao lại ngây người thế?”. Anh ngó xung quanh, hơi cúi đầu nhìn góc nghiêng của Kinh Xán: “Nhớ hai quả xoài vừa nãy à?”.

“Không phải!”. Kinh Xán hiếm lắm mới nhíu mày với Hạ Bình Ý, cậu cuống quýt phản bác: “Tôi không ki bo vậy đâu!”

Hạ Bình Ý nhịn cười, không đáp lại. Hai người đi thêm một quãng, khi gần đến cầu thang, Kinh Xán bỗng giơ tay chạm vào cánh tay Hạ Bình Ý.

Hạ Bình Ý nhìn cậu, nghe thấy cậu nói nhỏ: “Tôi sai rồi…”.

“Gì cơ?”. Hạ Bình Ý không rõ lắm, còn tưởng ồn ào quá nên mình nghe nhầm. Anh cúi đầu, ghé lại gần Kinh Xán: “Sai gì cơ?”.

“Tôi nên cho cậu hai quả xoài”.

Kinh Xán không cho Hạ Bình Ý biết, suốt một tiết tự học cậu đã hối hận vì chuyện này. Cậu càng nghĩ càng thấy áy náy, càng không hiểu lúc đó mình nghĩ gì. Hai quả xoài đã ít lắm rồi, không cho Hạ Bình Ý hết còn giữ lại một quả làm gì chứ? Người ta mời mình ăn thịt gà cốt lết, đưa mình đi học, về nhà, mình lại chỉ cho mỗi quả xoài.

Thấy Hạ Bình Ý không nói gì, Kinh Xán muốn giải thích thêm gì đó, lại không biết phải nói từ đâu, cuối cùng cậu chỉ thất vọng cúi đầu.

“Cậu nghĩ gì thế?”. Hạ Bình Ý im lặng chỉ là vì ngạc nhiên trước hành động của Kinh Xán, anh vội vàng giải thích: “Tôi đùa với cậu thôi mà”.

Lên đến tầng hai, dừng lại đầu cầu thang, Hạ Bình Ý giơ tay xoa đầu cậu giữa đám đông: “Đùa cậu thật mà, tôi mới ăn quả xoài kia rồi, ngọt lắm”.

Kinh Xán ngẩng đầu nhìn anh, không biết có tin không, nói cách khác, dù có tin thì kẻ tự rúc đầu vào ngõ cụt như cậu cũng chưa thể thoát ra ngay được. Biểu cảm của Kinh Xán chưa dịu đi là mấy, nhưng cậu vẫn xốc tinh thần, cố gắng nói đôi câu với Hạ Bình Ý rồi chào tạm biệt.

Tâm trạng của cậu sa sút, nhưng bạn bè xung quanh lại rất hào hứng. Rất nhiều bạn tụ lại với nhau, vừa khen Ôn Tương Doanh dũng cảm, vừa nói rằng nếu nhà trường trách phạt thì họ sẽ giúp đỡ Ôn Tương Doanh. So ra thì người trong cuộc như Ôn Tương Doanh lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì. Cô vẫn xõa mái tóc dài, đi thẳng tới chỗ Kinh Xán, gõ lên bàn cậu.

“Bài làm văn tuần trước không ‘ngâm giấm’ được nữa đâu nhé”.

Kinh Xán gật đầu, thò tay xuống ngăn bàn tìm tờ viết văn của mình. Không ngờ vừa thò tay vào, chưa thấy giấy đâu cậu đã chạm vào một thứ lành lạnh, hơi mềm.

Chỉ sờ vào đôi lần, Kinh Xán đã biết đó là gì.

Tim cậu nảy lên thình thịch, mắt đảo láo liên, cậu cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận đặt thứ trong tay sang bên cạnh, tiếp tục tìm giấy viết văn.

Một tay cậu rút tờ giấy ra, tay còn lại vẫn đút trong ngăn bàn, không nỡ rút ra.

Đợi Ôn Tương Doanh đi xa, bạn cùng bàn cũng ra chỗ khác nói chuyện, Kinh Xán mới nắm thứ lành lạnh trong tay, dịch ra từng chút một.

Cậu cúi đầu, lén nhìn quả xoài vàng rộm qua khe hở giữa mình với ngăn bàn.

Ngạc nhiên là, trên đó còn có hình vẽ và vài chữ viết.

Kinh Xán xoay quả xoài, cậu thấy một cái đầu nho nhỏ, mắt to, đeo kính, trông cứ ngẩn ngơ.

Khóe môi hơi nhếch lên, cậu lại xoay nhẹ một trăm tám mươi độ, nhìn mấy chữ ở mặt bên kia – “Mỗi người một quả”.

Kinh Xán tựa lên cửa sổ, ánh mặt trời rọi xuống, chiếu lên mấy chữ kia. Kinh Xán cảm giác mắt mình cũng bị dòng chữ ánh lên nóng bỏng.

Không sao kìm nổi khóe miệng, Kinh Xán nghiêm túc so sánh đầy khách quan, cảm giác lúc này còn ngọt hơn lần đầu cậu ăn xoài nữa.