Chiều đó đến trường, Kinh Xán không cho Hạ Bình Ý ra đón mình. Cậu đến muộn, học sinh gần như đã về hết rồi, vậy nên trên đường vào trường Kinh Xán cũng không gặp phải người quen.
Lên cầu thang, Kinh Xán chần chừ một lát, rồi vẫn đi về phía lớp 12/8 trước… Dù gì đó cũng là nơi cậu học gần một năm, Kinh Xán vẫn muốn qua xem thử.
Phòng học lớp 12/8 trống trải, chỉ có một người đang dọn vệ sinh. Kinh Xán đứng ngoài cửa, gọi: “Lưu Á”.
Lưu Á ngẩng đầu, thấy cậu, cô mới sững sờ, sau đó cô vội vàng buông chổi đi về phía cậu.
“Kinh Xán, sao cậu lại đến đây?”.
“Tôi đến tìm Hạ Bình Ý”.
Thấy giữa mùa Lưu Á vẫn khoác chiếc áo đồng phục thu đông dày cộp, Kinh Xán bèn chỉ xuống sàn, hỏi: “Có cần tôi giúp không?”.
Lưu Á cười lắc đầu: “Không cần, tôi quét gần xong rồi”.
Nói xong, cô bỗng nhìn về phía bàn mình, sau đó lại bối rối nhìn sang Kinh Xán.
“Sao thế?”.
Lưu Á cúi đầu, cuối cùng cô mới nói: “Cậu đợi một lát”.
Cô chạy lại chỗ ngồi của mình, lấy một chiếc túi nhỏ ra khỏi cặp rồi chạy lại ra cửa.
“Tôi cứ nghĩ mãi muốn tặng gì đó cho cậu với Tương Doanh, nhưng tôi không nghĩ ra gì khác nên đã nặn người tí hon tặng hai cậu,” Lưu Á đưa chiếc túi cho Kinh Xán, nói: “Các cậu đều đẹp nên nặn thành tượng cũng đẹp lắm”.
Lưu Á không đóng gói cho tượng đất sét nên Kinh Xán vừa mở túi ra đã thấy hết diện mạo của nó. Cậu cầm bức tượng ra, ngắm nghía kỹ càng, thật lòng nói: “Do cậu nặn đẹp đấy, cậu giỏi quá”.
Lưu Á ngại ngùng đáp: “Cậu thích là được”.
“Thích chứ,” Kinh Xán cẩn thận thả lại tượng vào túi: “Cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận”.
Hai người nói thêm vài câu rồi tạm biệt, Kinh Xán vừa quay người đi về phía lớp 12/21, Lưu Á đằng sau cậu bỗng đuổi theo, gọi Kinh Xán.
Kinh Xán quay lại, thấy cô gái lúc nào cũng hơi khom lưng bỗng đứng thẳng giữa hành lang.
“Kinh Xán, thật ra tôi phải cảm ơn cậu mới phải”.
Lúc này, Lưu Á đang mỉm cười.
Học cùng nhau lâu vậy rồi, hình như đây là lần đầu tiên Kinh Xán thấy Lưu Á cười rõ ràng như thế. Lúc đó cậu đã nghĩ, thật ra cô gái này tươi cười cũng rất xinh mà.
“Cảm ơn cậu và Tương Doanh luôn giúp đỡ tôi. Cậu biết không, tôi sẽ không bao giờ nhớ lại thời trung học của mình nữa, bởi vì với tôi mà nói… nó như một cơn ác mộng rất dài. Tôi hy vọng mình càng cách xa nó càng tốt, tôi không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại nữa. Tôi sẽ ném hết những thứ ở đây đi, càng xa càng tốt, nhưng tôi sẽ nhớ cậu và Ôn Tương Doanh”.
Lưu Á cúi đầu, khẽ cọ hai bàn tay. Hai người im lặng một hồi, cô mới vẫy tay với Kinh Xán.
“Được rồi, tôi nói xong rồi. Cậu mau đi tìm Hạ Bình Ý đi, tạm biệt”.
Lưu Á quay đi, lúc này cô lại khom người, hơi khuỵu vai như mọi ngày, như thể đang cố gắng để không ai nhận ra sự tồn tại của mình. Đến lúc này, Kinh Xán vẫn có thể nhớ lại rất nhiều lúc cô gái này bị cười nhạo, cậu biết, sự tự tin của cô đã sụp đổ dần trong những tiếng cười đùa, sự nhạy cảm của người con gái tuổi mới lớn dần biến thành tự ti, cùng với cảm giác bức bối trong lòng, sự bối rối đến mặt đỏ tía tai, nó đâm chồi bám rễ nơi trái tim mềm mại, mọc thành một cánh rừng khô mục.
Lòng tự trọng không phải thứ “nuôi” một ngày là có, tổn thương người khác gây ra cũng không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, có thể nó sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời của Lưu Á.
Suy nghĩ ấy cùng tấm lưng thẳng tắp và nụ cười mỉm của cô gái lúc nãy làm Kinh Xán bỗng thấy buồn.
“Lưu Á”.
Kinh Xán bước lên một bước, gọi người đã sắp quay vào trong lớp.
Lưu Á quay lại, trả lời: “Ơi?”.
Kinh Xán sắp xếp lại ngôn từ, phát huy trình độ làm văn tốt nhất của mình.
“Trên đùi tôi có hai vết sẹo rất sâu, là bị người khác đánh lúc đi học hồi trước. Nhưng bây giờ khi nhìn lại hai vết sẹo đó, tôi đã không còn nhớ khuôn mặt của những kẻ đó nữa rồi, bởi vì hôm ấy đã có một người xuất hiện, chắn trước mặt tôi. Nhờ có sự tồn tại của cậu ấy mà dường như cả hai vết sẹo trên đùi hay buổi tối kinh khủng ấy, đều không còn đáng sợ nữa. Sau này tôi mới nghĩ, dù có hàng nghìn, hàng trăm người không tốt với tôi, nhưng nếu có một người tốt với tôi thì tôi chỉ nhớ người đó là được rồi. Lưu Á, tôi hy vọng sau này cậu sẽ gặp toàn những người đối tối với cậu, nhưng nếu không được may mắn như vậy, cậu vẫn gặp ác mộng, thì cậu dùng thử cách của tôi đi”. Kinh xán mỉm cười, nhìn vào mắt Lưu Á: “Để người mình thích đi vào ác mộng của cậu, khi đó ác mộng sẽ không còn là ác mộng nữa”.
Lưu Á sững sờ, mãi lâu sau, cô mới mỉm cười.
“Được, tôi sẽ thử xem,” cô nói.
“Thi đại học cố lên nhé,” Kinh Xán vẫy tay với cô, lùi lại vài bước: “Thi xong tôi mời các cậu ăn đồ nướng, chúng ta còn có thể đi du lịch nữa. Còn nữa, sau này giữ liên lạc nhé”.
Cậu hy vọng cô gái này sẽ có một thành tích mỹ mãn, hy vọng tương lai của cô ấy ngày một tốt đẹp, hy vọng cô ấy đừng bỏ lỡ tương lai của mình vì người khác.
Tạm biệt Lưu Á, Kinh Xán sang lớp 12/21. Cậu thò người ngó vào cửa sau, thấy phòng học đã không còn ai khác, ngoài hai chiếc bàn chỗ Hạ Bình Ý thì ghế ở các bàn khác đều được úp lên mặt bàn rồi. Hạ Bình Ý nghe tiếng động ngoài cửa bèn nghiêng người, giơ tay về phía cậu.
“Sao đi lâu thế?”.
“Tôi qua lớp bọn tôi trước, gặp được Lưu Á ở đó”.
Kinh Xán đi qua nắm tay Hạ Bình Ý, sau đó được anh kéo xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Trên bàn có một chậu cây trầu bà, trông như vừa mới được chuyển sang đó, chậu cây rất thấp, cành lá tươi xanh mơn mởn.
“Chậu cây này để làm gì thế?”.
Vừa nãy cậu chỉ thấy phòng học trống trải lạ thường, giờ nhìn lại, Kinh Xán mới phát hiện cây xanh trong lớp đã bị mang đi hết rồi, chỉ còn một chậu cây duy nhất được Hạ Bình Ý để trước mặt cậu.
“Thầy chủ nhiệm nói hoa cỏ trong lớp đều mua bằng quỹ lớp cả, mọi người cùng chăm, bảo ai muốn nuôi thì lên nhận. Tôi cũng tranh một chậu”.
Kinh Xán nhìn cây trầu bà, sau đó lại nhìn Hạ Bình Ý.
“Giành để tặng cậu đấy,” Hạ Bình Ý nói: “Không phải cậu thích màu xanh à?”.
Kinh Xán hiểu ý anh, tức thì mỉm cười.
“Vậy sao cậu giành chậu nhỏ thế?”.
“Không đáng yêu à? Tôi cố ý chọn đấy, giống cậu”.
Câu thế này Kinh Xán nghe nhiều lắm rồi, cậu không khỏi “bóc phốt”: “Giống tôi chỗ nào? Sao cậu nhìn cái gì cũng thấy giống tôi thế?”.
Hạ Bình Ý bật cười, thò tay lên đầu Kinh Xán.
“Làm gì thế?” Kinh Xán hỏi.
“Yên nào”.
Hạ Bình Ý túm hai túm tóc trên đầu Kinh Xán, cuộn lại rồi buộc thành hai túm.
“Giờ thì giống rồi”.
Nói xong anh bật cười, Kinh Xán dồn sức đấm lên tay Hạ Bình Ý một phát, nói: “Cậu thấy cậu trẻ trâu không?”.
Nói là vậy nhưng Kinh Xán vẫn kéo chậu cây lại cạnh mình, để cạnh món quà Lưu Á tặng cậu.
“Cậu đang viết gì thế?” Kinh Xán tò mò ghé đầu lên cánh tay Hạ Bình Ý, nhìn thứ anh để trên bàn.
Hạ Bình Ý nhấc hai tay lên, cho cậu nhìn rõ: “Mấy thứ trong hồ sơ, trước chuyển qua đây học còn thiếu nên chủ nhiệm bảo tôi bổ sung”.
“À”.
“Sắp xong rồi, cậu đợi một lát”.
“Ừ”. Kinh Xán gác cằm lên bàn, nhìn Hạ Bình Ý viết. Hạ Bình Ý thấy vậy bèn giơ cánh tay trái ra cho cậu”.
“Bàn cứng lắm”.
Kinh Xán bèn nhấc đầu lên, gối đầu lên tay Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý bỗng thấy cảnh tượng này hơi quen. Anh dừng một lát, xoa đầu Kinh Xán: “Y như cún con ấy”.
Kinh Xán không cãi lại, chỉ hầm hừ mấy tiếng.
Hạ Bình Ý viết rất nhanh, Kinh Xán thì nằm bò trên bàn suy nghĩ, nghĩ xem thi đại học xong họ sẽ làm gì.
“Đợi cậu thi xong chúng ta đi ăn đồ nướng nhé”. Kinh Xán nói: “Ăn đồ nướng, uống bia”.
Cậu cứ nghĩ Hạ Bình Ý sẽ đồng ý ngay, nào ngờ Hạ Bình Ý lại nhìn cậu, nói: “Trẻ vị thành niên không được uống rượu, cậu ăn đồ nướng, uống nước ngọt”.
Kinh Xán trợn trừng mắt, im lặng.
Nhưng cậu lại không cãi lại được, Kinh Xán bèn “hừ” một tiếng, nhấc cằm lên, còn đẩy cả tay Hạ Bình Ý về.
Hạ Bình Ý bật cười, nhìn cậu: “Còn dỗi nữa?”.
Kinh Xán ngồi thẳng dậy, đảo mắt suy nghĩ, sau đó lẳng lặng mỉm cười. Cậu dịch một cánh tay lại gần Hạ Bình Ý, vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay, chỉ để hở đôi mắt to tròn.
“Trẻ vị thành niên cũng không được hôn môi”.
Hạ Bình Ý nghe vậy cũng không nhìn cậu, chỉ bình tĩnh hỏi: “Thế à?”.
Kinh Xán gật đầu.
Hạ Bình Ý vẫn bình tĩnh viết nốt hàng chữ, sau đó anh đứng dậy, kéo tay Kinh Xán, nói: “Qua đây”.
“Ơi? Làm gì thế?”.
Hạ Bình Ý dắt cậu ra cạnh cửa sổ, sau đó anh nghiêng người về phía Kinh Xán, chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa.
“Thấy tòa nhà màu trắng kia không?”.
Kinh Xán không hiểu chuyện gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp: “Thấy”.
“Thế biết đó là gì không?”.
Cây cối u tùm che khuất tòa nhà màu trắng, Kinh Xán không nhìn thấy biểu tượng hay dòng chữ nào có thể giúp cậu nhận biết tòa nhà đó là gì, cậu bèn kiễng chân, rướn cổ tìm manh mối.
Cuối cùng cậu cũng thấy một logo thấp thoáng giữa tán cây, Kinh Xán quay lại nhìn Hạ Bình Ý, trả lời: “Đồn cảnh sát”.
“Ừ”.
Sau đó, Hạ Bình Ý bất ngờ giữ cằm Kinh Xán, cúi đầu hôn một phát thật nhanh lên môi cậu. Hôn xong, anh hất cằm về phía tòa nhà kia, nói: “Tố cáo tôi đi”.
Hạ Bình Ý nói xong, phóng khoáng ngồi lại chỗ của mình, Kinh Xán chăm chăm nhìn tòa nhà kia hồi lâu mới hoàn hồn. Cậu siết tay thành nắm đấm, đấm lên cửa kính.
Lại thua rồi!
Cậu vội vàng quay lại, nhào lên lưng Hạ Bình Ý, kìm cánh tay quanh cổ anh, bắt anh phải ngửa ra sau.
“Hạ Bình Ý! Cậu trêu tôi!”.
Hạ Bình Ý cười không ngừng được, nhưng anh vẫn nể mặt Kinh Xán, xin tha: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, lúc nào cậu lớn tôi đưa cậu đi ăn đồ nướng, uống bia”.
“Thế còn được”.
“Mà…” Hạ Bình Ý bỗng chuyển chủ đề: “Thật ra đủ tuổi rồi không chỉ được uống bia thôi đâu”.
Kinh Xán thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý Hạ Bình Ý.
Kinh Xán bỗng thấy da dẻ Hạ bình Ý nóng hầm hập, vội vàng buông tay ra. Cậu đỏ mặt ngồi xuống, kìm nén cả buổi mới tức tối nói: “Tôi thấy cậu đâu giống sắp thi đại học, giống sắp thi bằng lái hơn đấy”.
*Ngôn ngữ mạng bên Trung: Lái xe là nhắc đến những chuyện 18+.
Lần này, Hạ Bình Ý không điền hồ sơ nữa, nằm bò ra bàn cười không ngừng được.
Đúng lúc này Trần Kế xuất hiện ở cửa lớp, ông gõ cửa, hỏi: “Điền hồ sơ mà cười vui thế? Điền xong chưa?”.
“Sắp, sắp rồi ạ”. Hạ Bình Ý vội vàng đáp: “Lát nữa em mang đến văn phòng cho”.
Kinh Xán thấy giáo viên đến, lập tức ngồi ngoan lại, không dám nhúc nhích chút nào. Trần Kế thấy cậu, cười hòa nhã hơn nhiều: “Kinh Xán đến đấy à?”.
Kinh Xán lập tức đứng dậy: “Em chào thầy ạ”.
“Chào em, chào em,” Trần Kế là giáo viên dạy Toán, cực kỳ quý mấy học sinh như Kinh Xán, ông nói với Hạ Bình Ý: “Em khỏi phải vội, lâu lắm rồi Kinh Xán chưa đến trường, muốn ở thì ở thêm một lát đi”.
“Được luôn thầy!” Hạ Bình Ý cao giọng đáp.
Trần Kế đi rồi Kinh Xán mới lại ngồi xuống. Hạ Bình Ý ngoắc cánh tay cậu, nói: “Cậu xem chủ nhiệm lớp chúng tôi thích cậu chưa kìa, thấy cậu là vui vẻ hòa nhã ngay”.
Cuối cùng Hạ Bình Ý cũng điền xong, Kinh Xán thấy anh vẫn ngồi tại chỗ, không định đứng dậy mới lấy làm lạ nhìn anh. Hạ Bình Ý mở điện thoại ra nhìn, sau đó mỉm cười.
Trước ánh mắt khó hiểu của Kinh Xán, Hạ Bình Ý chỉ lên loa trong lớp: “Nghe đi”.
Tiếng đàn ghita quen thuộc vang lên, Kinh Xán sững người nhìn thứ đang phát ra âm thanh, bỗng thấy ngờ ngợ.
Hạ Bình Ý lấy hai thứ ra khỏi túi, đặt lên bàn.
Là hai miếng gỗ kia.
Mỗi miếng gỗ được xâu vào một sợi dây da, làm thành hai chiếc móc chìa khóa.
Kinh Xán ấn ngón tay lên đỉnh nhọn của miếng gỗ, sau đó, cậu nghe Hạ Bình Ý hỏi: “Màu xanh lá cây là cậu, xanh nước biển là tôi?”.
“Ừ”. Kinh Xán gật đầu.
Hạ Bình Ý chống cằm, hỏi tiếp: “Tại sao tôi lại là xanh nước biển?”.
Đúng lúc này nhạc dạo cũng kết thúc, Kinh Xán không nói gì, chỉ về phía loa.
Tiếng hát trong trẻo của A Tín vang lên: “Người là đại dương mênh mông, tôi là giọt mưa buông mình trên mặt biển”.
Hạ Bình Ý nhìn Kinh Xán, mỉm cười. Anh chỉ vào hai miếng gỗ, nói: “Vậy cậu chọn một chiếc đi”.
Ngón tay đảo ra hai miếng gỗ vài lần, cuối cùng, Kinh Xán móc miếng gỗ màu xanh nước biển kia lên.
Miếng gỗ đong đưa dưới ngón tay, đằng sau còn có một mặt cười.
“Thích tôi à?” Hạ Bình Ý nghiêng người về phía Kinh Xán, hỏi cậu.
Kinh Xán im lặng đặt lại miếng gỗ xuống bàn, để hai miếng gỗ nằm lại cạnh nhau.
Cậu gật đầu.
“Tôi cũng vậy”. Hạ Bình Ý hôn Kinh Xán, nói: “Vậy nên tôi cũng sẽ theo sát cậu”.
Theo sát cậu, không để cậu lạc lối trong tương lai của chúng ta.
Khi họ ra khỏi phòng học, trời nắng rất đẹp, cũng như ngày họ gặp nhau tại đây. Khác với hôm đó là lúc này, không có đám đông ồn ào xung quanh họ, cũng không có tiếng nói chuyện xì xào hỗn loạn.
Lần này Kinh Xán đi trước, Hạ Bình Ý theo sau.
Hôm nay Kinh Xán rất vui vẻ, một tay ôm chậu trầu bà, một tay xách túi quà, lúc xuống cầu thang còn chạy lon ton. Cậu nhảy xuống hai bậc thang cuối cùng, mà Hạ Bình Ý vẫn dừng lại giữa đường, sững sờ nhìn cậu.
Không thấy tiếng bước chân phía sau, Kinh Xán bèn quay lại tìm anh: “Hạ Bình Ý?”.
“Ơi,” Hạ Bình Ý hoàn hồn đáp lại, sau đó bước tiếp giữa cầu thang tối đen: “Tôi đây”.
Ca khúc trên đài vẫn tiếp tục, nghe cùng một bài hát, Hạ Bình Ý có thể nhớ lại rất rõ từng chi tiết ngày hôm ấy…
Hôm đó anh rất buồn ngủ, cơ thể cứ rời rạc, đi được một bước phải đung đưa mấy lần. Loa phát thanh chuyển sang một bài khác, câu hát “Tất cả những điều đẹp đẽ trên đời này đều không bằng dáng vẻ đáng yêu của người” lọt vào tai Hạ Bình Ý. Anh thầm nhẩm lại lời tỏ tình trắng trợn này, thầm nghĩ, không biết đứa nào chán sống lại mở bài này, chắc sắp bị chủ nhiệm kỷ luật bắt viết kiểm điểm rồi đây.
Anh lười biếng ngáp dài, thả lỏng cho cơ thể mình vận động tự do. Nhưng anh vừa mới vung tay cao hơn một chút đã đập ngay vào người phía sau.
Hạ Bình Ý vội vàng quay lại, định xin lỗi người đó.
Mà giữa không gian ồn ào, cậu con trai phía sau không nói lời nào, chỉ yên tĩnh mỉm cười nhìn anh.
Như cơn gió thoảng qua khi gật gà buồn ngủ, như mùa hè bước qua mùa đông lạnh giá, vạn vật xung quanh chợt bừng sáng.