Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 17: Vị đại thúc này rất khó thu phục (1)



Editor: Tứ Phương Team.

Về đến nhà, đồ ăn đã được Trinh Trinh cất vào tủ lạnh rồi, mẹ Đỗ kiên quyết đi vào bếp hâm nóng cơm cho cô. Nhìn Vi Tưởng đi vào, Trinh Trinh nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Đây chính là đối tượng xem mắt lần trước cậu nói sao, cũng đã đưa về nhà rõ ràng còn ở cùng một chỗ được, mình thấy bộ dáng của hắn cũng được, ngay cả yêu cầu đối với cậu cũng chín chắn như vậy.”

Vi Tưởng lắc lắc đầu: “Lần trước không phải nói rất rõ ràng với cậu sao, bọn mình hiện tại là bạn bè, đơn thuần chỉ là bạn bè, mình không còn biện pháp nào khác mình không muốn lại bị mẹ giục đi xem mắt, mới nghĩ tạm cách ứng phó kéo người ta tới?”

“Vậy hôm nay dì nhìn rồi nói thế nào, dì có tin tưởng các cậu không?”

“Đương nhiên, cậu chỉ cần ở trước mặt mẹ mình khen ngợi Lâm Duyệt nhiều chút, giúp mình một tay, trước hết hãy để cho mình trải qua thời kì yên bình rồi bàn tiếp.”

“Việc này không thành vấn đề, nhưng cậu không nghĩ sau này nếu dì phát hiện cậu lừa dối bà ấy, bà sẽ đau lòng lắm đó!”

“Nhưng mà mình cũng là lo mẹ sốt ruột cả ngày vì mình đó. Hơn nữa mẹ mình hiện tại về hưu chỉ ở nhà, có vẻ rảnh rỗi, nếu không như vậy chỉ sợ bà ấy sẽ dùng toàn bộ thời gian sắp xếp lịch gặp mặt cho mình, mình nhất định không ứng phó được. Trước dùng lời nói dối thiện ý này hoãn một chút, để cho bà ấy thoải mái dễ chịu ở nhà sống vui vẻ. Chờ một thời gian ngắn mình chính thức có bạn trai, mình sẽ dẫn tới cho bà ấy xem.”

“Được, trước giấu cùng cậu. Nếu không thì gần đây mình để ý cho cậu, nhìn xem bên cạnh có học trưởng nào thích hợp giới thiệu cho cậu chứ.”

Vi Tưởng vẫy vẫy tay hậm hực nói: “Không cần không cần, người tốt mà cậu nói để lại yêu đương đi, mình không cần phải xen vào. Yên tâm đi, chị đây đã có lựa chọn rồi.”

Cô nhếch miệng thầm nghĩ: Lộ Thượng, anh cứ đợi đó, bản cô nương nhất định phải có được ngươi.

Đúng, cô đối chính mình rất có lòng tin, bộ dáng rất chắn chắc.

Mà ở phía xa tại nhà Lộ Thượng lúc này không hắt hơi một cái.

Chờ Trinh Trinh cơm nước xong, Đỗ Tiểu Vân không nhịn được nhìn về phía cô hỏi thăm: “Đúng rồi Trinh nha đầu, trước kia con từng gặp qua tiểu Lâm, bạn trai Tưởng Tưởng đúng không, con cảm thấy nó thế nào?”

“Dì à, lần trước ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm, con cảm thấy con người Lâm Duyệt rất tốt, cũng biết chăm sóc Tưởng Tưởng, dì cứ yên tâm đi, con thấy Vi Tưởng sẽ không chịu ủy khuất.”

Nghe Trinh Trinh đánh giá như vậy, Đỗ Tiểu Vân cũng rất vừa ý, mặt lộ vẻ vui mừng nói “Ừ, con cũng nói như vậy, ta an tâm. Ánh mắt của dì không sai, ta đã nói tiểu tử này không tồi, ngoại hình được, rất lễ phép, công việc, gia đình cũng rất tốt. Nghĩ lại, các con ở cùng một chỗ, vậy nhất định phải ở chung cho tốt.”

“Dạ, mẹ, con biết rồi.” Đáp lời Đỗ Tiểu Vân xong, Vi Tưởng nhìn Trinh Trinh lè lưỡi. Rồi mới bắt đầu nói sang chuyện khác, “Mẹ, ngày mai con bắt đầu cùng mẹ học nấu cơm nha, có cơ hội có thể biểu diễn tay nghề với Lâm Duyệt.”



Buổi tối nằm trên giường, Vi Tưởng phát hiện từ khuya ngày hôm trước sau khi cô thổ lộ với Lộ Thượng, bọn họ hai ngày này không có liên hệ. Ngay từ đầu là Vi Tưởng không biết mở miệng nói chuyện với anh thế nào, rồi mẹ cô đến đây, mời Lâm Duyệt tới nhà ăn cơm, cho nên cô cũng không thời gian suy nghĩ quá nhiều.

Không biết anh ta có để ý lời nói của mình trong lòng hay không, thời gian ăn cơm hoặc đi ngủ có nhớ tới lời thổ lộ của cô không. Mặc dù anh nói lời từ chối, không phải người ta thường nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng vải mỏng hay sao, mặt ngoài thờ ơ không có nghĩa là hòn đá nhỏ rơi vào lòng anh sẽ không gợn sóng.

Cứ như vậy, cô sẽ là người đặc biệt trong lòng anh.

Suy nghĩ đến điểm này, Vi Tưởng có chút kích động. Vừa muốn cầm lấy điện thoại, định quấy rầy anh một phen, điện thoại liền vang lên.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không ngờ rằng là anh gọi tới. Không kịp nghĩ nhiều cô vui sướng ngồi dậy: “Anh sẽ không hối hận vì từ chối em chứ.”

“A, dì tiểu Vi, dì nói cái gì ạ, con là Tử Việt.”

Đổ mồ hôi, sao cô có thể quên điện thoại của anh ta cũng có thể là Tử Việt gọi tới chứ, lại tự mình đa tình, hoàn hảo đầu dây bên kia không phải anh ta, anh ta cũng không có nghe thấy, nếu không thế thì toi rồi.

“Tử Việt à, trễ như vậy sao con còn chưa ngủ thế?” Giọng nói của Vi Tưởng đổi thành giọng nói thân thiết.

“Dì tiểu Vi, là con lén gọi điện thoại cho dì, ba ba cho rằng con ngủ rồi nên ra ngoài chạy bộ, ba đi rồi con liền ngồi dậy gọi điện thoại cho dì.” Bạn nhỏ nhẹ nhàng nói, sợ hãi ba ba sẽ trở lại ngay sau đó vậy.

Vi Tưởng có chút dở khóc dở cười, cảm giác đứa nhỏ này vụng trộm trốn ba ba để gọi điện thoại, xem ra đứa nhỏ này có chút tinh quái.

“Tử Việt không phải bé ngoan sao, lần sau ba ba dỗ con đi ngủ, con cũng không thể lừa ba ba nữa, nếu không là không ngoan rồi, ba con sẽ không vui.”

Bạn nhỏ lo lắng không đáng nói đến: “Dạ, dì tiểu Vi, sẽ không có lần sau nữa ạ. Nhưng mà hôm nay con nhớ dì, ba ba không cho gọi điện thoại, con chỉ có thể gọi lén. Dì tiểu Vi, có chuyện con muốn dì giúp con.”

“Việc gì vậy, con nói dì nghe một chút.”

“Chính là con thấy bạn Quân Quân nhà bên cùng mẹ đi xem phim, con cũng rất muốn đi, dì tiểu Vi, dì có thể giống mẹ Quân Quân đưa con đi xem Đại Thánh được không, Quân Quân nói Đại Thánh cực kì lợi hại, dì tiểu Vi ơi con chưa từng xem bao giờ.”

Thì ra là như vậy, thấy tiểu bằng hữu ngưỡng mộ người khác cùng mẹ đi xem phim, Vi Tưởng chua xót trong lòng. Thật thấy đau lòng cho đứa nhỏ này, Vi Tưởng quả thực không đành lòng từ chối, cô điều chỉnh tốt tâm trạng, cười nói: “Tử Việt yên tâm, dì sẽ giúp con thỏa mãn nguyện vọng này, nhưng con phải đáp ứng dì đi thuyết phục ba ba, chúng ta ba người cùng nhau đi xem phim có được không. Nhớ kỹ đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không thể nói cho ba ba là dì tiểu Vi đề nghị như thế, con hiểu không?”

Tiểu bằng hữu suy nghĩ một lúc nói: “Tử Việt nhớ rõ rồi. Có phải con thuyết phục ba ba đi, dì sẽ tới đúng không? Dì yên tâm con sẽ không nói cho ba ba là dì nói.”

Nhóc này đích thị là tiểu quỷ, đứa trẻ bây giờ cũng đã thông minh đến vậy, Vi Tưởng thật sự càng ngày càng thích Lộ Tử Việt rồi. Mặc dù lợi dụng bé con ngây ngô, hồn nhiên có phần thiếu đạo đức, nhưng vì cô không còn cách nào nữa, bằng không khi nào mới có thể gặp lại anh ta chứ.

“Dì tin tưởng con là đứa bé ngoan trung trực, sẽ không nói dối. Như vậy đi, vì ngày mai dì không có thời gian, tuần sau dì đưa con đi xem《 Tây Du Kí – Đại Thánh trở về 》được chứ?”

Nhận được đáp án chính xác, Lộ Tử Việt nhất thời quên chính mình cần phải thấp giọng nói chuyện, giờ phút này đã vui vẻ hoan hô lên: “Thật tốt quá thật tốt quá, Tử Việt yêu dì tiểu Vi nhất.”

Thời gian thật sự không còn sớm, bạn nhỏ quả quả thực cần phải đi ngủ sớm một chút. Vì thế Vi Tưởng nói với tiểu bằng hữu: “Được, được rồi, đừng quá kích động, bây giờ con nên trở về ngoan ngoãn đi ngủ thôi, nghe dì nói, mau đi ngủ đi, đừng làm cho ba ba con lo lắng.”

“Vâng dì tiểu Vi, vậy bây giờ con sẽ trở về đi ngủ, dì nhớ đưa con đi xem phim nha…,tạm biệt.” Tiểu Tử Việt vẫn không quên dặn dò lại một lần nữa chuyện bản thân cô vừa đáp ứng, chỉ sợ cô không nhớ.



Buổi tối nhìn con trai nằm ngủ, Lộ Thượng mới đóng cửa kỹ ra ngoài chạy bộ. Bình thường anh có thói quen vận động, chỉ cần hôm đó không phải tình huống đặc biệt, hắn đều kiên trì chạy bộ rèn luyện.

Nhớ lại vừa rồi để cho tiểu tử kia đi ngủ, nhóc ấp a ấp úng muốn nói dì tiểu Vi, anh liền nhíu mày. Không nghĩ tới con trai còn muốn anh gọi điện thoại cho Vi Tưởng, điều này có thể sao, anh vừa mới từ chối người ta, hiện tại lại vì con trai gọi điện thoại cho người ta, việc này không phải Lộ Thượng anh có thể làm được.

Xem ra sau này không thể cứ để cho con trai cùng cô lui tới, nếu không thì thật sự đáng sợ.

Vì thế anh lớn tiếng quát lớn Lộ Tử Việt, nói sau này cũng không được gọi điện thoại cho Vi Tưởng rồi. Tiểu hài tử không biết nguyên do bị gầm lên, ủy khuất chạy về phòng.

Nhìn con trai ngủ say, anh mới rời khỏi. Nhưng mà không biết tại sao trong lòng có chút tức giận, không có chỗ phát tiết nên anh càng chạy càng nhanh, cho dù mệt mỏi đầu đầy mồ hôi cũng không quan tâm.

Tập luyện xong về đến nhà đã mười giờ, tới phòng Tử Việt nhìn thoáng qua xem tiểu tử này đã ngủ say, chẳng qua đầu lệch phía dưới gối. Lộ Thượng nhịn không được cười ôm lấy con trai đem đầu nó đặt ngay ngắn, đắp kín chăn mỏng cho nhóc mới rời ra ngoài tắm vòi sen.

Tắm rửa xong, anh cầm lấy quyển sách tựa vào ở đầu giường định đọc rồi sẽ ngủ, âm thanh nhắc nhở tin nhắn vang lên.

Là Vi Tưởng gửi đến, cô hỏi anh mấy ngày nay Lộ Tử Việt bình phục tốt không.

Nhìn tin nhắn, Lộ Thượng còn có một chút khó chịu, trực giác nói cho anh biết cô gái này không thể lại gần, tốt nhất không nên liên lạc qua lại nữa. Nhưng mà nào biết con gái người ta cũng không có một chút xấu hổ sau khi bị từ chối, ngược lại không quá vài ngày liền quang minh chính đại gửi tin nhắn tới.

Nhưng anh lại hết cách với cô, bởi vì người ta là quan tâm tới tình hình hồi phục của Lộ Tử Việt. Mặc kệ cô là thành tâm thật ý hay là có mục đích khác, về tình về lý anh vẫn phải đáp lại. Vì thế, mở hộp thư bắt đầu đánh chữ.

Mà bên kia, vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Lộ Tử Việt, Vi Tưởng liền nhịn không được muốn gửi tin nhắn cho Lộ Thượng, nhưng mà càng nghĩ cô cũng không biết phải phải hỏi cái gì được, nói cái gì có thể không có vẻ không phải cực kỳ tận lực nhưng lại có thể khiến anh trả lời.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng có biện pháp rồi, vì thế cô gấp rút biên tập mẫu tin nhắn.

Như cô dự đoán, không vài phút cô liền nhận được hôi âm tin nhắn của anh.

“Khôi phục rất tốt, cám ơn quan tâm.”

Tuy chỉ là trả lời vấn đề của cô, nhưng mà Vi Tưởng vẫn cực kỳ vui vẻ.

Hì hì, chỉ cần anh trả lời, cô có thể mượn đề tài này tiếp tục kéo dài, cứ như vậy hai người liền có cơ hội nói chuyện nhiều hơn, bản thân thật sự quá thông minh.

Cô tiếp tục hỏi Tử Việt có phải thứ Tư tuần sau nên tới bệnh viện kiểm tra lại không. Sau khi gửi đi còn ở trong lòng tự nhủ, Tử Việt không nên trách dì nha, dì quan tâm con cũng là phát ra từ đáy lòng.

Lộ Thượng cầm lấy sách đọc chưa đến hai trang, điện thoại lại nhắc nhở có tin nhắn. Anh thở dài, mở ra nhìn đến Vi Tưởng trả lời “Vậy thì tốt, tôi nhớ Tử Việt có phải thứ Tư tuần sau nên tới bệnh viện kiểm tra lại phải không?”

Vừa mới ra viện, bác sĩ Chu dặn dò sau hai tuần mỗi tuần kiểm tra một lần, sau này nửa tháng kiểm tra lại một lần, hơn nửa tháng phúc tra rồi, toàn bộ đều rất hài lòng, khoảng cách nửa tháng sau rất dài, không phải cô nhắc nhở, anh lần này thiếu chút nữa quên việc này rồi.

Hiện tại tâm tình anh ít nhiều có phần cảm kích, nghĩ nghĩ trả lời: “Đúng, thứ Tư tuần sau kiểm tra lại, tôi sẽ dẫn con đi kiểm tra đúng hạn.”

Có thể là bởi vì cô vừa nhắc nhở anh chuyện kiểm tra lại, chờ khi tiếng tin nhắn vang lên lần hai, anh cũng không có khó chịu như trước, ngược lại là cực kỳ tự nhiên đặt sách xuống xem tin nhắn.

“Được, tôi biết rồi, mọi người đến đây nhất định phải tìm tôi ha, tôi sẽ sớm đi chào hỏi, như vậy mọi người sẽ không cần vất vả xếp hàng đăng kí nữa rồi.”

Nhìn ra được cô là vì cho mình mà tiết kiệm thời gian, để cho bọn họ kiểm tra càng thuận lợi nhanh chóng một chút, nhưng Lộ Thượng vẫn cảm thấy hành động này không quá thích hợp. Hơn nữa tốn thời gian tốn sức đánh chữ gửi tin nhắn, nếu nói chuyện nữa, bản thân đêm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện đọc sách, vì thế anh trực tiếp gọi qua.

Vi Tưởng đang ôm ấp di động vẻ mặt đầy chờ mong đợi tin nhắn của Lộ Thượng, cô thật không ngờ lần này Lộ Thượng không nhắn lại mà trực tiếp gọi điện thoại tới. Cô kinh ngạc há to mồm, nhất thời chân tay luống cuống đã quên chính mình nên cùng hắn chào hỏi như nào rồi.

Vẫn là đầu bên kia điện thoại hắn mở miệng trước, “Là tôi. Cám ơn ý tốt của cô nhưng mà không cần phiền phức, thứ tư tôi tới sớm một chút đi xếp hàng đăng ký là được”. Giọng nói không thể chối từ.

Nghe anh quyết giữ ý mình, từ chối tấm lòng tốt của bản thân, Vi Tưởng không đồng ý.

“Anh sao lại cố chấp như vậy, sẽ không bởi vì tôi thổ lộ với anh, anh liền không tiếp nhận ý tốt của tôi chứ? Nói thật cho anh biết, tôi cũng không phải vì anh nên anh cũng đừng nâng cao bản thân mình. Tôi chẳng qua là yêu thương Tử Việt, với anh không tới nửa xu quan hệ.”

“Không phải nguyên nhân này, xếp hàng đăng ký không phải quy tắc sao?” Lộ Thượng vô thức không thừa nhận.

Mặc dù ở anh đầu điện thoại bên kia không nhìn thấy, Vi Tưởng trợn trắng mắt, không nghĩ rằng thời đại này rồi mà còn có người có suy nghĩ cổ quái như thế.

“Tác phong của anh thật đúng là phù hợp với lão giáo sư, thân phận cán bộ kỳ cựu.” Cô nghiến răng nghiến lợi tặng thêm chữ “lão”.

Nói nửa câu cũng là nhiều, nói xong cô liền cúp điện thoại trước.

Hừ, lại bị chọc giận một trận, còn có nói tốt cái gì nữa.

Lộ Thượng nghe cô kì quái châm chọc anh già, sắc mặt của anh cực kỳ mất hứng. Đang muốn mở miệng thì người điện thoại đầu kia thở phì phì cuối cùng cúp điện thoại, việc này ít nhiều nằm ngoài dự kiến của anh.

Xem ra mình không tiếp nhận ý tốt của cô, cô tức xù lông rồi.

Thật sự vẫn là tiểu cô nương, thế nào lại giống như con nhím gai nhỏ vậy.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lộ Thượng lại trở nên nhu hòa, anh lắc lắc đầu không nghĩ nữa rồi bình tĩnh đặt điện thoại xuống, tiếp tục cầm sách bên người bắt đầu xem