Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 6: Đại thúc này thật khó lường (2)



Khi Lộ Thượng vào trong phòng bệnh thì thấy Vi Tưởng cũng ở đấy, anh chủ động hỏi: “Y tá tiểu Vi cũng ở đây à.”

“Vâng, anh đến để đón Tử Việt sao?” Vi Tưởng lịch sự trả lời.

“Ừ, cảm ơn cô mấy ngày nay đã quan tâm và chăm sóc Lộ Tử Việt.”

“Không có gì, là việc tôi nên làm mà.” Thấy anh ta nói với giọng thành thật, Vi Tưởng cười nói.

Phải đi rồi, Vi Tưởng phụ trách dẫn đứa bé, đưa bọn họ ra khỏi bệnh viện. Trước khi lên xe, bạn nhỏ Lộ Tử Việt vẫn không chịu buông tay, đôi mắt long lanh nhìn cô, một mực kêu dì tiểu Vi, Vi Tưởng ẳm đứa bé lên, hôn lên đôi má phúng phính, rồi lại an ủi.

“Dì tiểu Vi, con thích dì… Con không nỡ…..” Tiểu Tử Việt vừa nói vừa khóc thúc thít,”… Con có thể gọi điện thoại cho dì không?”

“Tất nhiên là được rồi, con có thể nhớ được số điện thoại của dì không.

“Vẫn chưa nói xong thì thấy anh bạn nhỏ đang nhìn ba cậu.

Rất rõ ràng, ý là ba có thể giúp con lưu số được không.

Lộ Thượng không nghĩ đến, chỉ vài ngày ngắn ngủi quan hệ của con trai và Vi Tưởng đã sâu như vậy, anh chỉ có thể bất lực lấy điện thoại lưu số của Vi Tưởng.

Lại nhìn ánh mắt đáng thương của con trai, anh ấy hơi suy nghĩ sau đó nhìn về phía Vi Tưởng.

Ánh mắt của anh rất nghiêm túc:”Vi tiểu thư thấy thế này được không, để tỏ lòng cảm ơn hôm nào đó tôi dẫn Lộ Tử Việt mời cô ăn một bữa cơm, hi vọng cô không từ chối. ”

Vi Tưởng lại khách khí biểu đạt rằng đây là chuyện cô nên làm, không cần phải cảm ơn.

Lộ Tử Việt hiểu ý ba liền lập tức thông minh nói:” Dì tiểu Vi, con và ba nhất định phải mời dì ăn cơm, dì nhất định phải đồng ý với tiểu Việt. ”

Nhìn thấy biểu cảm mong đợi của tiểu Tử Việt, Vi Tưởng  không nhẫn tâm nên gật đầu.

Nhìn thấy dì tiểu Vi đồng ý, anh bạn nhỏ mới đồng ý nhanh chóng lên xe và cũng không quên vẫy tay chào tạm biệt Vi Tưởng.

Đợi đến khi Lộ Tử Việt đi rồi, Vi Tưởng cảm thấy mất mát không thể nào so sánh được, có lẽ bản thân cần một chút thời gian để điều chỉnh lại những ngày không có Lộ Tử Việt.

Trở về bệnh viện, vừa bước vào nhà đã vô ý nghe được cuộc nói chuyện bên trong.

“Cậu nói xem ba của đứa bé đang làm nghề gì, không giống như một gia đình bình thường, rõ ràng ba và ông nội nó không phải là người bình thường. Trách không được Vi Tưởng đối với bọn họ rất chu đáo. Một người y tá mới đến không lâu, cậu nói tại sao lại có quan hệ tốt với đứa bé đến như vậy, tôi nghĩ nhất định không đơn giản.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy với lại mấy ngày nay tôi chỉ thấy bà nội của đứa bé không thấy mẹ đứa bé đâu, Vi Tưởng không phải muốn chen vào chứ…”

“Ai mà biết được, bây giờ lòng người khó đoán. Không biết sau vẻ bề ngoài lại là con người như thế nào…..”

Những lời sau càng khó nghe hơn, Vi Tưởng không muốn nghe tiếp, quay lưng đi đến cửa sổ để hô hấp.

Lúc nảy nói chuyện chắc là tiểu Trương và tiểu Lý ở trong phòng, hai người họ bình thường vẫn luôn lười biếng, mà Vi Tưởng chỉ là một người mới. Làm việc tích cực một chút thì trong mắt của họ lại cảm thấy không thoải mái.

Ngoài cửa sổ thành phố và xe cộ vẫn nhộn nhịp thế nhưng không một ai để ý đến ánh mắt của người khác. Gió thổi nhẹ nhàng, thổi bay đi những sương mù trong tim Vi Tưởng. Đi con đường của mình mặc kệ những lời người khác nói, Vi Tưởng nói trong lòng. Chỉ cần cô không làm việc gì trái lương tâm, xứng đáng với cô thì được rồi, lời người khác nói cô không quản được. Vì vậy cô nở một nụ cười dịu dàng, có thể nhìn thấy lúm đồng tiền nhỏ trên khoé miệng.

Đến khi tan làm thì Vi Tưởng nhận được điện thoại của Hứa Trinh Trinh. Cô ấy nói với Vi Tưởng rằng kế bên đại học C có mở một tiệm bán đồ ngọt rất đặc biệt, muốn Vi Tưởng khi tan làm ngay lập tức về nhà rồi hai người cùng nhau đi ăn.

Vì lần trước đi ăn Trinh Trinh dẫn theo Lương Văn Kiệt nên lần này cô đặc biệt hỏi rõ ràng rằng thật sự chỉ có hai người họ phải không. Nhận được câu trả lời nhất định, Vi Tưởng mới an tâm nhận lời.

Vi Tưởng mới bước lên xe công ty thì điện thoại lại reng lên, màn hình hiện lên ba chữ Lương Văn Kiệt.

Hỏng rồi!! Cô đã quên việc này. Buổi tối hai ngày nay Lương Văn Kiệt vẫn luôn đến đón cô tan làm, thật ra từ ngày đầu tiên Vi Tưởng đã nói anh ta không cần đến, nhưng Lương Văn Kiệt không nghe theo lời cô. Lần này anh ta lại đến nữa, vì hôm nay Vi Tương không cần tăng ca nên quên mất anh ta.

Vi Tường cảm thấy có lỗi rồi nghe điện thoại nói: “Thật xin lỗi tôi đã về nhà rồi anh đi đến bệnh viện rồi đúng không?”

Lương Văn Kiệt im lặng vài giây thì cười nói: “Tôi đang chuẩn bị đi đến đó nhưng mà em về rồi thì thôi, không sao. Nhưng mà không phải em phải tăng ca sao?”

Vi Tưởng tìm được 1 chỗ rồi ngồi xuống, tiếp tục nói: “Ồ! Đứa bé tôi chăm sóc phục hồi không tệ, hôm nay ra viện, sau này tôi đi làm bình thường rồi, xin lỗi tôi quên nói với anh. ”

Nghe cô ấy nói như thế, Lương Văn Kiệt nhịn không được chúc mừng: “Vậy tốt rồi.”

Nhưng hắn lại nghĩ mất đi một cơ hội đưa cô về nhà tâm trạng anh đột nhiên rơi xuống.

Gặp nhau mấy lần, Vi Tưởng chỉ coi anh như bạn bè, cảm giác bản thân không thể trả lại anh hồi đáp như anh mong đợi, cô không muốn anh ta đối với cô quá tốt. Nhưng mà người ta cũng tình nguyện đưa cô về nhà mấy lần, cô vẫn rất cảm động.

Suy nghĩ một lúc Vi Tưởng muốn lên kế hoạch cho ngày mai, mời Lương Văn Kiệt ăn cơm, một mặt cảm ơn gần đây người ta chăm sóc cô một mặt nói rõ ràng chuyện nên nói.

Nghĩ đến đây Vi Tưởng nói với đầu dây bên kia: “Lương Văn Kiệt, buổi tối ngày mai có rảnh không, muốn mời anh ăn một bữa cơm, tôi vẫn chưa cảm ơn ý tốt của anh mấy ngày nay. ”

Lương Văn Kiệt nghe cô nói hai người cùng nhau ăn cơm, anh tưởng rằng mình có cơ hội rồi nên có chút xúc động, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi bất cứ lúc nào cũng rảnh, ăn cơm để cảm ơn thì không cần bởi vì đây là vinh dự của tôi. ”

Cũng không nói nhiều nữa hai người hẹn nhau thời gian rồi cúp máy.

Xuống xe tại đại học C, Vi Tưởng đợi hồi lâu vẫn không thấy hình dáng của Trinh Trinh, cô chỉ đơn giản gọi điện cho Trinh Trinh nói: “Sao vậy, mình đến nơi rồi, cậu đâu rồi?”

Điện thoại không nghe được giọng của Trinh Trinh, nhưng có chút ồn ào và nghe được giọng nói yếu ớt của người đàn ông. Có chuyện gì vậy, gọi nhầm số rồi sao? Vi Tưởng nhấc điện thoại lên xem đi xem lại, không nhầm số mà, đúng số của Trinh Trinh mà. Cúp máy rồi gọi lại thì lần này đối phương cũng bắt máy, nhưng nghe tiếng trả lời của Trinh Trinh rất nhỏ, Vi Tưởng nhanh chóng chạy đến góc cây an tĩnh để nghe.

Thì ra lúc nảy Trinh Trinh hẹn cô sau đó không lâu sau  Boss của họ lại đến muốn mở cuộc họp nhỏ, thời gian gấp rút chắc Trinh Trinh quên nói với cô rồi. Bây giờ họp vẫn chưa xong, Trinh Trinh chỉ có thể để Vi Tưởng đến văn phòng của mình chờ một chút, sau xong việc hai người họ cùng nhau đi.

Dù sao cũng đến rồi Vi Tưởng chỉ có thể qua đó trước chờ cô ấy 1 chút. Thật ra cô cũng muốn đến văn phòng của Trinh Trinh xem như thế nào. Để xem Boss làm cô ấy nôn mửa là thần thánh phương nào. Hôm nay không dễ có cơ hội, cô nhất định phải quan sát kĩ một chút.

Sân trường đại học C, Vi Tưởng đã đến hai lần, lần đầu là lúc Trinh Trinh khai giảng, cô đến giúp xách hành lí. Còn một lần là khi hai người họ hẹn nhau đến sân quần vợt đánh bóng, đánh xong thì Trinh Trinh dẫn cô ấy đi tham quan sân trường.

Nên lần này đến đại học C Vi Tưởng đối với khuôn viên này không có gì xa lạ, mà còn đối với nó có chút hảo cảm.

Đi qua quảng trường rộn ràng, vượt qua sân chơi lớn và sân bóng, ở phía trước là thư viện được thiết kế độc đáo Vi Tưởng nhìn thấy Trinh Trinh ở khoa kỹ thuật, toà nhà này rất hiện đại, Vi Tưởng nhìn thấy thì bước vài bước vào trong và đi thẳng vào thang máy trực tiếp đi đến 713.

Phòng nghiên cứu phát triển của họ là 713, lúc này cửa phòng nghiên cứu phát triển đang hé mở, Vi Tưởng không thể nhìn thấy được bên trong, chỉ có thể nghe thấy âm thanh trong phòng. Có lẽ là mấy bạn sinh viên đang thảo luận, Vi Tưởng không tiện vào trong nên định ở bên ngoài cửa đợi một lát hi vọng bọn họ mau chóng kết thúc.

Có chút nhàm chán, cô dựa vào tường bên ngoài lấy điện thoại ra bắt đầu lướt wechat và tin nhắn bạn bè, thấy được những người quen biết hoặc thấy bức ảnh mà cô thích vẫn để lại một like.

Đang thấy thú vị, đột nhiên nghe được một giọng nghiêm túc phát ra từ bên trong.

“Cứ quyết định như vậy đi, chia ra làm hai nhóm, theo thứ tự là…”

Vi Tưởng cảm thấy kinh ngạc vì giọng nói của người này rất quen thuộc, thế nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn không nghĩ ra đó là ai. Lẽ nào là giọng của nam MC khi xem chương trình truyền hình. Cũng không đúng, nam MC vì sao lại ở nơi này được. Cô không thể tìm ra được manh mối nào.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không được gì, đang tự hỏi thì cửa phòng mở ra. Cô nhìn lên theo bản năng.

Trong giây lát con người mà cô vẫn tò mò đang đứng ở đây, nhìn người đàn ông trước mặt cô.

Thì ra không ai xa lạ mà là Lộ Thượng.

Anh ta sao lại ở đây, anh ta làm việc ở đây sao.

Não của Vi Tưởng bắt đầu vận chuyển nhanh như gió.

Suy nghĩ lại thì có lẽ anh ta là Boss mà Trinh Trinh hay nói đến, nghĩ đến cả người cô liền ngốc đi.

Này quá trùng hợp rồi, cô và anh ta có duyên phận gì đây sao mà đi đến đâu cũng có thể gặp. Bất luận thế nào, vẫn nên chào hỏi đối phương một chút.

Nghĩ đến đây, Vi Tưởng liền nói nhưng âm thanh phát ra có chút không quen:”À, thật trùng hợp, Lộ tiên sinh, lại gặp nhau rồi.”

Lộ Thượng không nghĩ rằng khi cùng sinh viên họp xong bước ra thì lại có thể gặp Vi Tưởng ở đây.

“Sao cô lại ở đây? Cô đến tìm tôi sao?” Lộ Thượng có chút bất ngờ.

Vi Tưởng sợ anh ta lại hiểu lầm như lần trước, nhanh chóng chỉ tay vào cửa phòng nói: “Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi là đến tìm Hứa Trinh Trinh, cô ấy là bạn của tôi. Này… tôi cũng không nghĩ ở đây cũng có thể gặp được anh, Lộ tiên sinh phải chăng làm việc ở đây?”

Lộ Thượng đang nghi ngờ lời nói của cô, theo ánh nhìn của cô thì thấy Hứa Trinh Trinh đang vẫy tay sang đây, anh mới gật đầu trả lời:” Đúng, tôi là giáo sư của đại học C.”

Thì ra là vậy.