Vị Dẫn Đường Kia Chỉ Muốn Lên Núi Làm Cá Mặn

Chương 4: Dẫn Đường



Kể về lịch sử bùng phát sự xuất hiện của các dị năng giả, không thể không nhắc tới vai trò của những người dẫn đường.

Dị năng giả sức mạnh hơn người thường nhưng không hoàn mĩ, chính những sức mạnh kia cũng có mặt trái của chúng.

Tiêu tốn của các dị năng giả khi sử dụng sức mạnh của họ không chỉ nằm ở thể lực mà còn ở tâm trí. Có thể nói mỗi khi dị năng giả sử dụng dị năng của mình, họ đang tự bào mòn lí trí của bản thân.

Cứ như vậy cho tới khi lí trí cạn kiệt và con người phát điên, hiện tượng đó được gọi là "Cuồng nộ". Dị năng giả trong trạng thái cuồng nộ không khác gì một quả bom nổ chậm, theo đúng nghĩa đen.

Để ngăn cho các dị năng giả không rơi vào trạng thái này, các dẫn đường - những cá thể đặc biệt thức tỉnh khả năng xoa dịu tâm trí dị năng giả - sẽ sử dụng hành động thân mật để xoa dịu sự điên loạn của dị năng giả, kéo lí trí họ trở về. Các tổ chức và công ty chuyên chiêu nạp dẫn đường từ đây nở ra, họ thường kí hợp đồng với một hoặc nhiều công hội và cung cấp dịch vụ hậu chiến cho các dị năng giả.

Trọng điểm ở đây là hành động thân mật.

Nhẹ nhàng có nắm tay, ôm vai, nặng đô hơn... chính là làm những hành động của tình nhân như hôn môi hay kéo nhau lên giường.

Cũng vì lí do đó mà không hiếm các dị năng giả lựa chọn yêu đương, thậm chí kết hôn với dẫn đường. Sử dụng "Liên kết" để hai bên chỉ có thể dẫn đường và tiếp nhận dẫn đường của nhau.

Những dẫn đường đã thuần thục đều có thêm khả năng cảm nhận mức độ cuồng nộ của dị năng giả thông qua động chạm da thịt. Với dẫn đường cấp cao càng lợi hại hơn, chỉ cần sượt nhẹ qua cũng có thể đánh giá chi tiết mức độ chuyển biến trong tâm trí một dị năng giả.

Và hiện tại, Vô Lộc đang nổi bão chính vì vấn đề đó.

"Hay lắm Tưởng Khúc Ban, tôi còn đang nghĩ xem tại sao cậu cứ nhất quyết phải tới đây." Vô Lộc không kiêng nể gào vào mặt đứa trẻ bảy tuổi, kéo tay hắn lôi vào trong nhà. "Cậu tính cuồng nộ ngay chỗ này rồi thổi bay nhà tôi đúng không!"

Tưởng Khúc Ban tóc tai vểnh ngược vểnh xuôi, trên má vẫn còn hằn đỏ vệt đan của ghế dựa. Hắn cứ thế để Vô Lộc kéo tuột vào phòng khách, mặt mày ủ dột trông hệt như một chú cún đang trộm cào ghế thì bị bắt quả tang.

Ngoài mặt làm mình làm mẩy như vậy, trong lòng Tưởng Khúc Ban sớm đã cười muốn điên. Thanh niên kia miệng tuy cứng mà hành động vẫn rất thật lòng.

Năm ngón tay thon dài kia bao trọn cổ tay non nớt của hắn, từ nơi đụng chạm da thịt Tưởng Khúc Ban cảm nhận được như đang có làn nước dịu dàng chảy vào cơ thể hắn, trấn áp ngọn lam hỏa vẫn luôn càn quấy tâm trí hắn mấy năm nay.

Vô Lộc đang dẫn đường cho hắn.

Tưởng Khúc Ban đã tiếp nhận không ít các người dẫn đường khác nhau, thậm chí cũng từng thử dẫn đường của nhân viên cấp S giỏi nhất, ấy thế cảm giác khi được Vô Lộc dẫn đường lại rất đặc biệt.

Thanh lam hỏa nóng rực tới khó chịu vẫn luôn cháy âm ỉ trong đầu hắn, tưởng chừng có một lúc nào đó sẽ bùng lên mãnh liệt thiêu cháy chính chủ nhân của nó. Đầu tiên từ đầu, sau đó lan ra toàn thân, cuối cùng nuốt chửng.

Rồi, từ năm đầu ngón tay trắng như sứ, có dòng suối nhỏ trong vắt, bao bọc bên ngoài là không khí se lạnh thanh khiết của núi rừng. Làn nước kia nhẹ nhàng chạm tới đầu ngọn lửa, như thể thăm hỏi, cũng tựa như đang dỗ dành. Sự dịu dàng đầy quen thuộc ấy khiến ngọn lam hỏa kia chỉ có thể đầu hàng, cưng chiều để mặc cho ngọn nước kia cuốn lấy khiến cho sự cháy bỏng dịu lại.

Thần kì tựa một lễ rửa tội thiêng liêng với gã dị năng giả xưng danh mạnh nhất này.

Làn nước mát lành chảy qua từng ngóc ngách nhỏ nhất trong ruột gan, ấy thế hắn lại thấy cổ họng khô khốc.

Cầm tay nhau được ba phút, Vô Lộc thao thao bất tuyệt nãy giờ cũng chỉ nhận được cái híp mắt từ đứa trẻ kia. Anh đen mặt hất tay ra, quay ngoắt người đi thẳng vào bếp.

"Cậu cứ ở đó chờ cuồng nộ rồi nổ banh xác đi! Xem tôi có thèm quan tâm không!"

Tưởng Khúc Ban bấu chặt tay trên ghế sofa mềm mại, đôi môi câu lên. Tất nhiên anh sẽ quan tâm tới hắn chứ. Lộc Lộc vẫn luôn mềm lòng với hắn mà, sẽ không nỡ để hắn mang thương tích trên mình đâu.

Ba năm trước là vậy, bây giờ...

Hai chân ngắn tũn đáp xuống sàn, Tưởng Khúc Ban lạch bạch chạy vào trong bếp. Phòng bếp không có cánh cửa, từ phòng khách nhìn vào có thể thấy bóng lưng đang giận dữ băm chặt cái gì đó trên thớt, cứ một chốc lại văng ít máu ra.

Hắn vòng tay ôm lấy đùi Vô Lộc, tỏ vẻ đáng thương: "Đấy là tại... những người khác làm không tốt gì hết. Họ chỉ làm cho có, sau đó lại chạy biến."

"Không có ai chịu dẫn đường cho em tử tế như anh Lộc hết..."

Nói rồi, Tưởng Khúc Ban dựa cái đầu bông xù của hắn lên eo đối phương, tựa như một chú cún đang dụi đầu xin lỗi chủ nhân sau khi phạm lỗi.

Hai chữ "anh Lộc" này quả hiệu nghiệm. Sau đó chỉ thấy Vô Lộc thở dài, tuy vẫn không quay mặt lại nhưng giọng nói hòa hoãn thêm mấy phần:

"Anh biết rồi. Cậu ra ghế ngồi đợi đi, ăn xong rồi nghỉ trưa sớm."

Ngừng một chút, nói thêm: "Tối nay có gà rán và khoai tây chiên."

Ở góc độ không nhìn thấy được, Tưởng Khúc Ban nở nụ cười vô lại hệt như ba năm trước.

Thấy chưa!

Lộc Lộc của hắn cưng chiều hắn nhất!

***

Sau bữa tối no nê thỏa ý nguyện, Tưởng Khúc Ban sau khi ăn đắng đã biết đường né bộ game trong phòng khách ra, lại không biết làm gì nên bám sau Vô Lộc. Thấy anh đi ra cái ao ở sân sau cho cá ăn, thế là hắn cũng lượn theo luôn.

Ao cá sau nhà khá nhỏ, chỉ có vài con cá chép bơi lượn xung quanh những khóm lục bình. Đây là mấy con cá Vô Lộc mua tươi ở chợ từ tối qua, thả xuống đây nuôi khi nào ăn thì vớt lên.

Thực chất đây vốn là ao sen, có thể nuôi thêm vài con cá cảnh cho đẹp. Khổ nỗi Vô Lộc không rõ chăm cá cảnh như nào mà khí trời trên núi lại lạnh, cứ được vài hôm là chết queo. Thế là nơi đây được tái chế thành tủ lạnh thiên nhiên chuyên trữ cá tươi sống.

Cá chép được nuôi chứ không phải đánh bắt tự nhiên nên không có tí cảnh giác nào, thấy Tưởng Khúc Ban ngồi gần bờ lại tưởng sẽ được cho ăn nên tí tởn bơi lại gần.

Đôi mắt xanh ngọc bích của hắn nhìn chăm chú con cá xám xịt đang há mồm đớp bong bóng trên mặt nước. Bàn tay trẻ con nhanh như chớp chụp xuống nước, bắt lấy con cá ngu ngốc kia vớt ra khỏi ao.

Cá dù được nuôi từ trong trứng cũng biết lên bờ là khỏi sống. Bản năng sinh tồn mãnh liệt thôi thúc nó thoát khỏi cái ghìm đang kẹp chặt thân nó lại, phải quay về với mẹ thiên nhiên ngay!

Thế là mặt Tưởng Khúc Ban ăn hai cái tát, trên má còn dính một cái vảy. "Rào" một tiếng, con cá chép đã thành công nhảy về ao, trước khi bơi đi còn vẫy đuôi đạp nước chào hỏi nhân loại đang cả người ướt nhẹp trên bờ.

Bầu trời trên núi vào lúc tám giờ tối đen như mực, nhưng chẳng thể đọ lại khuôn mặt ngược sáng của Tưởng Khúc Ban bây giờ.

Vô Lộc đứng ở bên kia ao nhìn thấy từ đầu tới cuối, môi mím lại thành một đường thẳng.

Bình tĩnh.

Không cười.

Nếu cười sẽ để lại vết thương tâm lý trong lòng trẻ nhỏ.

Vô Lộc bước tới, anh cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên vai đứa trẻ. Giọng nói hơi run: "Vào thay quần áo đi, để cảm lạnh thì không hay."

"Lộc Lộc."

"Gọi cho tử tế."

"Anh Lộc..." Tưởng Khúc Ban vẫn không quay đầu lại, không để anh nhìn thấy được gương mặt cậu lúc này, chỉ có giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Bữa khuya em muốn ăn canh cá chép om dưa."

"Ăn tối vừa đồ chiên dầu rồi, không nên ăn thêm bữa khuya. Ăn nữa là bội thực đấy."

"Em mặc kệ! Nếu anh không nấu thì em không vào thay quần áo đâu!"

Tưởng Khúc Ban nắm chặt áo khoác ngoài, quấn mình thành cái kén.

Vô Lộc thở dài, thực sự tâm trí không bị teo nhỏ đấy chứ?

Dùng dằng một hồi, cuối cùng hai bên cũng đạt được thỏa hiệp sau mười phút mặc cả. Vô Lộc vớt con cá chép kia lên - Tưởng Khúc Ban nhất quyết chỉ định con cá dám ăn gan hùm ấy - rồi mang vào trong bếp sơ chế. Một ít đem nấu canh, phần còn lại làm bún cá cho sáng mai. Như vậy Tưởng Khúc Ban mới thỏa mãn lên lầu tắm rửa, mùi nước ao quả thực rất tanh.

Chín giờ tối, hai người mĩ mãn ngồi trong phòng bếp húp canh cá.

Mười một giờ đêm, cửa phòng Vô Lộc bị gõ. Anh ngủ vốn nông giấc, nghe thấy tiếng gõ cửa có quy luật quen thuộc liền lồm cồm bò dậy mở cửa.

Tưởng Khúc Ban đứng ngoài cửa, mặt mày đỏ au, lí nhí hỏi:

"Anh Lộc... có men tiêu hóa không? Với cả thuốc cảm nữa, em thấy đầu nặng quá..."

Vô Lộc: "..."

Cứ không tìm đường chết thì cậu lại thấy ngứa ngáy đúng không?

Tiểu kịch trường:

Vô Lộc: "Nhìn cậu thế này tôi lại nhớ tới một câu..."

Tưởng Khúc Ban: "Hồng nhan bạc mệnh?"

Vô Lộc: "Ngu thì chết."