Anh đến trường quay nơi cô làm việc, mọi người đang bận rộn thu dọn đạo cụ quay, anh tìm mãi vẫn không thấy cô, lại chạy loạn đi đâu nữa rồi không biết. Hoá ra cô đang đứng phía sau cây xanh, gương mặt thiên thần đang đâm chiêu điều gì đó. Anh nở nụ cười ôn nhu bước đến chỗ cô ấm áp choàng tay qua eo cô
-Em đang nghĩ gì?
Cô thoáng giậc mình, liền đẩy anh ra
-Anh muốn mọi người biết chuyện của bọn mình lắm sao?-Cô chau mài
-Ừ-Anh thản nhiên hôn lên má cô xem như chốn không người. Cái tên này hôm nay ăn phải gì mà gan quá không biết? Nếu để Fans của anh biết thì chắc cô sống không yên. Liền kéo tay anh đi vào xe, cũng mai hôm nay không có phóng viên
-Anh-Cô trở nên nghiêm túc khi gọi anh làm anh có chút không yên
-Sao?-Anh nghịch tóc cô
-Hôm qua,.... Người bạn cũ của anh hôm qua là nam hay nữ?-Cô có chút phân vân khi hỏi anh, ánh mắt chờ đợi cô nhìn anh. Anh có chút biến sắc khi cô hỏi về người bạn của anh nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh anh xoa đầu cô
-Là nam từ bao giờ em có sở thích quản chuyện anh gặp ai vậy hả?
Anh lại nói dối cô nữa rồi, cô thật sự thất vọng. Cô đã tin tưởng anh biết nhường nào vậy mà anh lại......Cô bây giờ không muốn nhìn thấy con người này
-Hôm nay em sẽ ở công ty-Cô lạnh nhạt rồi bước xuống xe. Còn anh ngồi trong xe, anh không biết cô gái này đang nghĩ gì? Vừa nảy còn đang vui vẻ vậy mà giờ đã thai đổi thái độ. Anh thật muốn hỏi cho ra lẽ nhưng rồi lại thôi nếu bây giờ anh bước xuống xe đuổi theo cô thì chắc chắn sẽ bị chú ý. Làm như vậy cả cô và anh đều sẽ gặp rắc rối.
Cô muốn biết hôm qua họ đã nói những gì? Tại sao anh lại nói dối cô? Nếu anh thẳng thắng nói với cô có phải tốt hơn không? Nếu anh nói thì bây giờ cô đã không có loại cảm giác bị phản bội này rồi. Anh cuối cùng vẫn không thể vì cô mà bỏ rơi Trang Thuỳ, cô biết nghĩ vậy rất ích kĩ nhưng trong tình yêu thì không có sự nhường nhịn.
-Không định về hả?-Tiếng nói trong trẻo của Lan Anh kéo cô về thực tại. Cố nở nụ cười thật tươi cô gật đầu rồi nhanh chóng lên xe trở về công ty.
******
Anh không hiểu quản lí hôm nay sao lại căng thẳng thế này? Từ lúc bước vào công ty, anh đã thấy có cái gì khác khác, mọi người trong công ty kể cả các đàn em cũng nhìn anh rồi to nhỏ điều gì đấy. Anh và quản lí đã ngồi trong phòng được rất lâu rồi nhưng không ai nói với ai tiếng nào. Anh vì không biết chuyện gì đang xảy ra nên không nói còn quản lí vì đang rối trí không biết phải nói như thế nào
-Nếu anh không có gì nói thì em đi đây-Anh vốn là người không kiên định chờ đợi lâu quá thì anh sẽ tự mình rời đi
-Em không giải thích sao?-Anh quản lí lên tiếng khi anh có ý định rời đi. Nhưng câu nói của anh quản lí quá đổi khó hiểu
-Giải thích?-Gương mặt anh hiện rõ hai từ khó hiểu. Quay trở lại chiếc ghế đối diện quản lí đôi mài đẹp của anh có phần chau lại. Quản lí lấy một tờ báo từ trong balo chứa đồ riêng của mình ra tức giận ném mạnh xuống bàn
-Em chưa bao giờ bị dính những nghi án tình cảm như thế này-Trong lời nói của anh quản lí mang theo sự thất vọng. Anh không ngờ một người vốn lạnh lùng như Đình Phong lại có lúc ngồi nói chuyện vui vẻ với một cô gái như thế này và hơn hết anh không ngờ một người cẩn thận trong mọi việc lại có thể để phóng viên chụp được những bức ảnh như thế. Đình Phong đưa mắt nhìn vào tờ báo, hình ảnh của anh và Trang Thuỳ trong quán cafe ấm cúng được lên trang nhất của báo kèm theo dòng chữ anh và cô ta đang hẹn hò. Có phải bọn nhà báo quá rảnh rổi rồi không? Ngã người ra sau ghế anh hít thật sâu để lấy lại tinh thần. Phải nói thế nào đây, liệu rằng mọi người sẽ tin anh và cô ta không có chuyện gì. Ngẫm nghĩ một lúc anh chợt nhớ đến lời nói lạnh nhạt cùng ánh mắt đầy thất vọng của cô, không lẽ cô đã biết rồi sao? Không thể nào, cô không phải là đứa con của công nghệ, cô không thường xuyên cập nhật tin tức. Cô sẽ không biết đâu, anh cố nghĩ thế thầm mong cô sẽ không biết. Anh nhớ có lần anh hỏi cô
-Nếu lỡ sau này anh lừa dối em thì sao?
Lúc ấy cô vô cùng tự tin mà nói
-Em tin anh- Cô còn nhấn mạnh
-Em sẽ không bao giờ tha thứ cho những người từng dối gạt em và tất nhiên anh không phải ngoại lệ. Nếu đều anh nói một ngày nào đó sẽ xảy ra thì em nhất định không nhìn mặt anh
Cuối cùng thì ngày đó đã đến anh vẫn là không giữ được lời hứa. Bây giờ anh phải làm sao? Cô nhất định sẽ không nghe anh giải thích nhưng im lặng cũng không phải cách. Sao khi nghĩ thông mọi chuyện anh thở hắc ra mệt mỏi đứng dậy
-Anh giúp em ngăn những tin này lại còn phần tiếp theo em sẽ tự giải quyết. Bây giờ em có việc
Anh bước ra ngoài đi thẳng đến kí túc xá của nhóm cô. Bây giờ đang là giờ nghĩ trưa chắc cô có ở trong phòng
*Cốc cốc*
Cô ở bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng chẳn buồn quan tâm. Diệp Vi thấy cô không có ý định mở cửa thì lười biếng đi đến mở. Nhìn thấy Đình Phong, Diệp Vi vô cùng mừng rỡ bởi từ lúc về đến giờ cô lúc nào cũng ủ rũ không nói không rằng mọi người đều rất lo. Diệp Vi nghĩ người có thể làm cô cười chỉ có mỗi anh nhưng Diệp Vi đâu biết vì anh mà cô mới thế
-Anh vào đi. Hân nó đang ở bên trong đấy-Nói rồi Diệp Vi tìm cớ ra ngoài để tiện cho hai người nói chuyện
Cô ở bên trong nghe Diệp Vi nói thế cũng biết người đến tìm là ai, liền trùm chăn lại giả vờ ngủ. Anh bước vào tiến đến ngồi cạnh mép giường của cô. Anh biết chắc là cô chưa ngủ chỉ là không muốn nhìn thấy anh
-Nghe anh giải thích được không?-Anh đưa tay kéo nhẹ tắm chăn nhưng bị cô kéo lại, đành bất lực nhìn cô trùm kín người trong khi thời tiết ở bên ngoài vô cùng oi bức.
-Anh và Trang Thuỳ không như em nghĩ
Cô nằm trong chăn nghe hết những lời anh nói nhưng không trả lời vì cô không biết mình phải nói gì, đối mặt với anh như thế nào
-Anh xin lỗi
-Anh không hề muốn nói dối em-Anh cứ thế ngồi đọc thoại một mình. Đến lúc không thể chịu được cô mới tung chăn, ngồi bậc dậy nhìn anh với hai hàng lệ dài
-Anh đã nói dối em còn gì?-Cô lạnh nhạt kéo tay anh ra khỏi phòng rồi đống sầm cửa lại như trút hết mọi buông bực của mình vào cánh cửa.