Bình minh hôm nay không u uất nặng nề, bình minh hôm nay như bừng sáng một màu sống mới. Cô tung chăn, lăn qua lăn lại trên giường, đôi mắt khẽ động, hôm nay bầu trời thật đẹp. Cao hứng ngân nga một vài câu hát không rõ lời bước vào nhà về sinh. Nở nụ cười hài lòng khi nhìn mình trong gương cô nhí nhảnh nhảy chân sáo xuống tầng. Hình ảnh anh mang tạp về, chú tâm vào việc bếp nút đã bao lâu rồi không được nhìn thấy.
-Kể từ ngày mai em sẽ nấu bữa sáng cho anh-Cô dựa lưng vào tường
-Anh không muốn chết vì trúng thực-Anh cười thích thú khi nhìn thấy gương mặt cau có đến khó coi của cô
-Trong thời gian đi du học em toàn nấu cho Nam ăn không đấy-Cô vênh mặt kể anh nghe về sự nghiệp làm bếp của cô
-Mau ăn đi, từ bao giờ em trở nên lắm lời vậy hả?-Nói xong anh mới biết mình nói nhằm cô thì bao giờ cũng vậy, tay chân không hoạt động thì miệng cũng hoạt động.
Cô phụng phịu ngồi vào bàn thưởng thức buổi sáng.
-À..... Nam nói Diệp Vi và Lan Anh tìm em có việc nhưng không liên lạc với em được-Anh nhớ ra việc quan trọng cần nói liền buông nỉa xuống nhìn cô
Cô sờ soạn cả người không thấy điện thoại đâu, nghĩ mãi mới nhớ ngày hôm qua vì vội đến gặp Trang Thuỳ mà để quên điện thoại trong phòng.
-Em để quên điện thoại ở nhà mà hai đứa đó tìm em làm gì nhỉ?-Cô cười rồi cắm đầu vào dĩa thức ăn không màng đến việc gì cả.
Nhìn cô anh thật muốn cắn cho một phát, người gì đâu lớn rồi mà cứ như con nít vậy đó.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình cô liền ngẫn đầu lên.
-Anh không ăn?
Anh không nói chỉ chăm chú nhìn cô. Bị anh nhìn như thế cô cảm thấy có chút ngại ngùng liền cúi xuống cắt một miếng bít tết chìa ra trước mặt anh, nói
-Aaaaaaa
Anh không có dấu hiệu gì muốn ăn, trong phút chốc anh vươn người về phía cô hôn lấy cánh môi mỏng đang chúm chiếm. Bị hôn bất ngờ không kịp phản kháng đến khi anh rời khỏi
-Rất ngon-Anh cười đắt thắng nhìn cô làm cô tức đến không nói nên lời hai tay đưa nấm đấm trước mặt anh cảnh cáo
-Coi chừng em
Rồi cô chạy một mạch lên phòng, anh nhìn theo bóng lưng nhỏ đầy sủng nịnh.
Cô thật hết nói nổi tên này người gì đâu mà tuỳ tiên nghĩ gì là làm nấy không cần hỏi ý kiến ai báo hại bây giờ má cô đang đỏ lên như hai quả cà chua chín vì ngượng. Đưa tay xoa xoa hai má, hít một hơi thật sâu cô đẩy cửa bước ra ngoài lớn tiếng gọi anh
-Phong ơi! Đưa em về nhà-Cô chạy một mạch ra gara xe chờ anh
-Nhà em ở đây còn về đâu nữa-Anh nói với theo cô
Bước vào xe đã thấy gương mặt không hài lòng của cô
-Không cho em về nhà mẹ, không cho em lấy đồ à
-Ra dáng vợ trẻ rồi-Anh xoa xoa đầu cô
-Có đi không?-Cô gạt tay anh khỏi đầu mình rồi nghiêm mặt
Anh ngoan ngoãn lái xe đưa cô về, từ xa đã thấy Nam đứng chờ sẳn ở cửa.
-Lớn rồi đừng để người khác phải lo-Nam không nóng không lạnh nói với cô nhìn như thế cũng biết cậu đang rất giận rồi. Không giận làm sao được khi em gái ra ngoài gắp gáp cả đêm không về nhà. Nếu anh không gọi báo chắc cậu sẽ lậc tung cái thành phố này lên mà tìm cô mất.
Biết Nam đang giận cô liền giở trò thảo mai, cười lấy lòng
-Anh hai..... đừng giận mà-Cô dụi dụi đầu nhỏ vào tay Nam
Nam không tài nào giận nổi đứa em này mỗi lần cô gọi "anh hai" nhất định sẽ làm anh xiu lòng, biết làm sao được cậu cười trừ xoa đầu cô
-Vào nhà đi-Nam đẩy cô vào nhà rồi mở rộng cửa cho anh láy xe vào. Nhân lúc cô không có mặt, Nam liền hỏi đến chuyện của hai người, cậu thật sự rất tò mò. Mới hôm nào, cô còn dứt khoát nói không muốn liên quan đến anh nhưng hôm nay lại ân ân ái ái đi cùng nhau làm người anh này như cậu rất hứng thú.
-Anh và nhóc con nhà em cuối cùng là sao đây?
-Sao?-Anh cố tình không nói mà có nói anh cũng chẳng biết nói gì vì chính bản thân anh đây còn không rõ tại sao cô lại quay về với anh.
-Sao con nhóc đó lại chấp nhận quay về với anh?-Nam kiên định lập lại câu hỏi một lần nữa
-Thật ra, anh cũng rất muốn biết-Anh nhúng vai một cái rồi bước vào nhà bỏ Nam đứng ngây ngốc trước cửa
Cô lên phòng thu xếp mọi thứ chuẩn bị mang về nhà riêng của hai người, lòng mừng vui khôn siết. Nhìn chiếc điện thoại bị vức vào một góc phòng, cô thầm cảm ơn người gọi cô hôm qua và cũng thầm mong Trang Thuỳ sẽ có một gia đình hạnh phúc.Màn hình điện thoại hiện lên rất nhiều gọi nhỡ của Lan Anh, từ khi về nước đến giờ cô chưa có thời gian gặp gỡ hai con bạn thân của mình nghĩ lại thấy có lỗi quá! Liền nhấn gọi Lan Anh, đầu dây bên kia vang lến tiếng Lan Anh
-Bạn hiền-Cô cười rõ to
-Bây giờ mới nhớ đến tao-Lan Anh giận dỗi
-Cho tao xin lỗi. Khoảng 30 phút sau gặp nhau ở caffe cũ nha-Nói rồi cô cúp máy không để Lan Anh kịp trả lời. Nếu còn giữ máy chắc chắn cô sẽ bị Lan Anh lam nhãm cho xem
******
Cô đến điểm hẹn đúng giờ nhưng Lan Anh và Diệp Vi vẫn luôn đến sớm hơn cô
-Bọn mày đến sớm thế?-Cô ngồi xuống bàn cạnh cửa kính nhìn ra đường.
-Rùa như mày chắc-Bao lâu nay không gặp vừa gặp Diệp Vi đã đá điểu cô
-Giờ mày tính sao?-Lan Anh đệm thêm một câu không liên quan gì mấy làm cô không kịp định thần hỏi lại
-Chuyện gì?
-Quay về The Sun tiếp tục ước mơ và ước định còn bỏ dở của ba chúng ta-Lan Anh không dong dài vào thẳng vấn đề
-Ừ thì quay lại- Thực ra niềm mơ ước được đứng trên sân khấu vẫn luôn cháy trong cô nhưng chỉ vì không muốn có một chút liên quan nào đến thế giới của anh cô mới rút lui bây giờ đã giả quyết ổn thoả thì việc gì cô không tìm đến ước mơ của mình.
Lan Anh và Diệp Vi bất ngờ như không tin vào tai mình. Cô đúng thật quyết định rất mau lẹ, muốn rời đi một khắc cũng không ở lại, muốn quay lại cũng nhanh chóng chẳng khác gì lúc rời đi.
********
Sau câu nói quay lại của cô đã khiến giới truyền thông tốn không ít giấy mực. Sau nhiều năm cuối cùng The Sun vẫn là sự cộng hưởng của ba người thật không phụ lòng những người đã và đang yên mến ba cô gái này. Sắp tới đây chắc chắn cô sẽ phải bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo về việc trở lại giới giải trí nhưng trước mắt vẫn phải đi gặp anh trước đã, vội chào Diệp Vi và Lan Anh cô bước ra chiếc audi đen bóng đã chờ sẵn từ lâu.
-Anh sẽ đưa em đến một nơi rất quan trọng-Anh vòng tay thắt dây an toàn cho cô.
Chiếc xe lao đi trên đường, hàng cây xanh, những ngôi nhà cao tầng mọi thứ đều rất thân thuộc, con đường này chẳng phải con đường dẫn đến công viên hay sao?
-Đến công viên hả anh?
Anh mỉm cười gật đầu
Anh và cô tay trong tay đưa nhau đến gốc cổ thụ, nơi đã từng chứng kiến khoảng thời gian tươi đẹp nhất của hai người và cũng chính nơi này đã chứng kiến những nối đau không thành lời trong tận hai trái tim đã từng vì nhau mà sầu thương.