Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 17



Mọi ánh nhìn một lần nữa được đổ dồn lên hai đại nhân vật bên nóng bên lạnh kia. Nhậm Khải khẽ nhếch môi..lão biết rõ tính khí của Nhậm Thần hễ nhìn thấy lão sẽ chỉ hận không thể nả đạn vào đầu lão một viên đạn..., mà khi này nhìn thấy phản ứng vừa rồi của hắn..cơ hồ đã khiến cho lão ngầm xác nhận được vấn đề của riêng mình.., lão hồ ly này chỉ khẽ cười nhẹ..nâng lấy ly rượu trong tay đưa về phía hắn, Nhậm Thần như có lửa trong mắt..cứ mãi nhìn lão ta như muốn thiêu rụi cả nơi này vậy.

Nhậm Khải: " Hahaha..đừng nóng..đừng nóng..! Dù sao cũng là tiệc của lão Đổng..nể mặt một chút, nào tôi mời Nhậm lão đại đây một ly..! "

Đổng Khứu: " haha..đ.. đúng vậy, nào hai vị Nhậm lão đại này coi như nể mặt tôi đi ha..! nào tôi kính hai vị một ly..! "

Tên Đổng Khứu kia rất nhạy bén trong mấy chuyện hạ hỏa đôi bên này, đã nhanh chóng xuất hiện giải vây cục diện..nhưng dẫu là vậy, trên đời này có mấy ai trị được cái tính ương ngạnh của Nhậm Gia Hỏa Nhậm Thần này đây? bình thường đối với những tình huống thế này hắn vẫn luôn là kẻ bình tĩnh lãnh đạm nhất...thế mà lúc mất trí rồi lại chẳng còn sót lại chút uy vũ nào..hoàn toàn biến thành một đại ma đầu ý nghĩa đúng theo mặt chữ rồi..!? Lại phải nói, Mạc Vũ khi này đứng trước tình hình hiện tại thật sự đến cả đứng vững cũng khó khăn hơn rồi..cậu chưa từng thấy Nhậm Thần hung dữ đến thế...nhất thời không biết phải chen ngang thế nào...thì ở bên tai, giọng nói của Thụy Kha lúc này đã dần ổn định trở lại..

Thụy Kha: " Thử chạm vào cậu ta đi, để cậu ta bình tĩnh chút..sau đó giao lưu nhanh chóng rồi rút..kế hoạch bị thay đổi, nán lại lâu sẽ bất lợi cho chúng ta. "

Nghe được chỉ thị, cậu rất nhanh đã đặt nhẹ tay mình áp vào lưng Nhậm Thần...hắn ngay lập tức cảm nhận được cậu...cơ hồ đã hạ hỏa được đôi chút, Thụy Kha biết chắc chắn kế sách này có hiệu quả liền đắc trí cười..tri kỉ là thế nào? đương nhiên là để đoán xem người trong lòng bạn mình là ai rồi.?! Hắn nhanh chóng thu lại dáng vẻ mất kiểm soát vừa rồi, lại nhàn nhã nâng rượu trong tay dứt khoát uống cạn...

Đổng Khứu: " Haha...cái đó..ờm..không biết hai vị đây có hứng thú với món hàng đấu giá hôm nay không? "

Nhậm Khải: " Haha..đương nhiên là có r— "

Nhậm Thần: " Không.! "

!!!!!!

Đổng Khứu: " Aa...Nhậm Thần đại lão đại tha mạng..buổi đấu giá hay vật đấu giá hôm nay nếu như có bất cứ chỗ nào khiến ngài không hứng thú xin hãy nói với tôi...t.. tôi lập tức sẽ cho người chỉnh sửa ngay ạ..!! Xin..xin ngài.. "

Mạc Vũ: (... Chuyện này..là sao vậy?)

Đổng Khứu mặt cắt không còn một giọt máu, quỳ rạp xuống nền miệng không ngừng xin tha.., chỉ với một từ ' Không ' được thốt ra từ miệng của hắn lại khiến cho cả buổi tiệc phải diễn ra trong lo sợ...không ít những tiểu bang hội khác đã tính đến đường rút lui về sớm để tránh cơn đại hạn máu chảy sắp xảy ra...và tất nhiên đối với một chú thỏ bông đơn côi ngây thơ như Mạc Vũ chắc chắn chả hiểu hiện tại đang là tình huống gì...rất kịp thời, Thụy Kha ở bên tai ngay lập tức đã lên tiếng giải đáp cho cậu..

Thụy Kha: " Mạc Vũ, cậu cần phải biết...tên Nhậm Thần kia đã trên dưới 144 lần tiêu hủy sạch 144 buổi tiệc lớn chỉ với một từ ' không ' như vậy... lúc chưa mất trí, cậu ta chính là ngông cuồng hiếu chiến như thế đấy...có điều hiện tại, cậu nên khuyên tên đó một chút..đừng làm lớn chuyện..vẫn là nên rút nhanh một chút. "

Mạc Vũ sau khi nghe được một tràng lịch sử huy hoàng của người trước mặt cũng khó khăn nuốt trôi cơn ớn lạnh vào trong, cậu khẽ cuối người thì thầm vào tai hắn..

Mạc Vũ: " Chúng ta không thể ở lâu, mau đi thôi. "

Nhậm Thần biết rõ tình hình hiện tại..., hắn cũng rõ tính khí của bản thân lúc chưa mất trí nhớ sẽ phải biểu hiện như thế nào..cho nên sau khi nhận được thông tin từ phía Mạc Vũ, hắn vẫn rất bình thản thực hiện bước tiếp theo..dẫu sao thì thế cục bây giờ hắn nắm chắc thế thượng phong rồi..

Nhậm Thần: " Đổng Khứu, tôi không phải không có hứng thú với buổi đấu giá này..chỉ là có một số thành phần khiến tôi thấy bản thân bị hạ thấp..ông nói xem tôi làm gì còn hứng thú để ở lại đây? "

Đổng Khứu: " Nhậm Thần đại lão đại...chuyện này là lỗi do tôi..ngài chỉ cần cho tôi một cái tên..về sau tôi chắc chắn sẽ không mời tên đó đến nữa.. "

Nhậm Thần: " Phụt hahaha...haha..chuyện này cũng cần nhờ tôi nhắc cho ông nhớ là ai sao? "

Nhậm Khải: ……

Đổng Khứu: " Ch..chuyện này... "

Nhậm Thần: " Được rồi..dù sao tôi cũng rất bận..không có nhiều thời gian ở đây tự vấy bẩn chính mình.., tôi đi trước.. có muốn giao dịch gì thì liên hệ với tôi.."

Đổng Khứu: " Vâng..vâng, cảm ơn Nhậm Thần đại lão đại đã đến chơi..tôi tiễn ngài. "

Nhậm Thần: " Không cần đâu, phục vụ vị lão đại hết thời kia của ông cho tốt vào, dù sao cũng chẳng còn thở được bao lâu nữa. "

Đổng Khứu:!!!!

Nhậm Khải: " Mày..!! "

Nhậm Thần: " Hahahaha..!! "

Hắn rất nhanh chóng dẫn cậu rời khỏi buổi tiệc, như đã sắp xếp bên ngoài đều là người của Nhậm Thần, bọn họ đã chờ sẵn ở ngoài kể từ khi cả hai vào trong...chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.



Nhậm Thần tồn tại ở thế giới này như hai bản thể song song trong cùng một cơ thể, là một vị chủ tịch công dân gương mẫu cũng là một tên đại lão bản ương ngạnh hung tàn có tiếng ở nơi mà ánh sáng ngại ghé tới..bóng tối thích đến thăm này. Nếu chỉ được dùng hai từ để diễn tả về cuộc đời hắn...có lẽ đó chính là hai từ " lãnh đạm ". Lãnh trong " lãnh khốc " cuộc đời Nhậm Thần là vòng quay vô cực không được tính trước..tất cả những gì hắn đã từng trải qua,đã có được hay đang có được đều phải luôn đổi lấy bằng máu và mồ hôi..đầy khốc liệt với những trận đua quyền hạng phải đánh đổi bằng cả mạng sống, đạm trong " đạm bạc " đạm bạc ở đây không có nghĩa là một cuộc sống đơn sơ giản dị... thật nực cười rằng đó lại chính là điều mà hắn vẫn luôn muốn có được...nhưng đã ngần ấy năm trôi qua..vòng xoáy uy quyền lẫn những món nợ máu vẫn luôn không ngừng kéo chân hắn ở lại với hố sâu tăm tối...