Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 24



" Phiền người nhà bệnh nhân ở bên ngoài, chúng tôi sẽ cố gắng cứu bệnh nhân. Xin ngài hãy an tâm! ". Nhân viên y tá khẩn trưởng lên tiếng, sau đó liền đẩy Mạc Vũ vào phòng cấp cứu khẩn cấp. Cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại, Nhậm Thần khi này mới tỏ ra đuối sức, ngồi xuống dãy ghế ở ngay bên cạnh.



Đám cháy đã được khống chế, tất cả những gì còn sót lại chỉ là đống tro tàn. Căn hộ 050 đã biến mất trong tích tắc, chỉ một tia lửa đã có thể đem dự án tâm huyết của hắn dứt khoát biến mất! Nhậm Thần tuy miệng nói không tiếc, nhưng dẫu sao đó cũng là đồ của hắn, mất đồ trong chính địa bàn của mình, quả thật là một nỗi sỉ nhục lớn.

Lý Di sau khi đã thu xếp sơ cứu cho Lương Tiểu Phi ở phòng hồi sức, liền nhanh chóng tìm Nhậm Thần, thấy hắn quần áo xộc xệch, hơn nữa vết thương trên tay vẫn còn chưa đông máu, Lý Di lo lắng nói: " Sếp, vết thương của ngài cần phải được xử lý."

Nhậm Thần nhàn nhạt trả lời: " Vết thương nhỏ, không vấn đề. A Lý, điều tra cho kỹ, lôi đầu lũ khốn đó ra đây. "

Lý Di liền đáp: " Vâng, phía Wak đang làm rõ chuyện này, rất nhanh sẽ có tin cho sếp thôi ạ."

Đoạn, Nhậm Thần đứng dậy, hắn khẽ liếc nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn: " Cậu ở lại đây, tỉnh rồi thì cứ mặc cậu ta. "

Lý Di ngớ người: " Dạ? "

Hắn dời tầm mắt khỏi cửa phòng cấp cứu, rồi lại quay người rời đi, giọng nói vẫn lạnh nhạt như chưa có chuyện gì xảy ra: " Tôi là nói, đợi cậu ta tỉnh rồi, trực tiếp thanh toán viện phí, đem người về."

Lý Di nghe rõ thông tin, vội cúi đầu đáp: " A! Vâng, tôi biết rồi thưa sếp." Sau đó lại thắc mắc hỏi hắn: " Vậy giờ, sếp về dinh thự ạ? "

Nhậm Thần cười nhạt: " Ha, lão già ở nhà biết chuyện rồi, cậu nói xem tôi có thể đi đâu? "

Hắn không quay đầu lại, nhưng Lý Di có thể nghe ra được tâm trạng của hắn, chính là bị ép phải quay lại nơi mà bản thân không muốn ngó ngàng đến, Lý Di nghiêm người, đáp: " À, vâng! Tôi sẽ báo tình hình cho sếp ạ! "

Hắn rảo bước một đường tiến thẳng không quay đầu, Lý Di chỉ thấy hắn một thân lạnh lẽo, lại thấy hắn tiện tay xoa nhẹ chỗ vết thương bị bỏng còn đang ri rỉ máu, sau đó rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

…---------------------…

Nhậm Thần quay về dinh thự, nơi hắn vẫn luôn lạnh nhạt không ngó ngàng. Như đã đoán trước được việc sắp xảy ra, quả nhiên Nhậm lão gia đã ở đây đợi hắn trở về.

Nhìn thấy Nhậm Thần, A Tự đã cúi đầu, nói: " Cậu chủ! "

Nhậm Thần đáp: " Ừm. "

Nghe thấy có tiếng động, Nhậm Húc biết chắc là hắn đã trở về, liền khẩn trương đi đến: " Con cuối cùng cũng chịu về rồi à? Ta nghe lão Trương nói con rất ít khi về nhà, là thật sao? "

Nhìn người ba đang nghi vấn ở trước mặt mình, Nhậm Thần chỉ lạnh giọng nói: " Công việc nhiều, con không về nhà cũng là lẽ thường tình. Sao ba lại đến đây rồi? "

Nhậm Húc nhíu mày, ông nhăn mặt chất vấn: " Con còn dám hỏi? Tay con bị sao đấy? Một thân không bảo hộ lao vào đám cháy, cái mạng này của con là không cần nữa à? "

Đối mặt với vẻ mặt lo lắng đến mức phát cáu của Nhậm Húc, Nhậm Thần khi này không có nhiều biến động, hắn lười nhát trả lời ông: " Bất đắc dĩ, đối tác lớn lần này rất quan trọng, không thể để cô ta chết cháy ngay tại dự án của công ty."

Mà Nhậm Húc sau khi nghe được câu trả lời này, liền bắt ngay trọng điểm, lại lộ ra vài ý cười: " Ồ! Chính vì thế nên con đành liều cả mạng chạy vào? Có phải nhắm trúng vị đó rồi? "

Nhậm Thần thừa biết Nhậm Húc sẽ nói như thế, vậy nên hẳn chọn cách giả câm mà lặng thinh.

Nhậm Húc thấy thế, lại tiếp tục nói: " Ay yah! Tiểu Nhậm à, con cũng đã ba mươi rồi. Tuổi này mà lấy vợ cũng đã gọi là trễ mất rồi, nếu con coi trọng cô ta cứ nói, ta chắc chắn sẽ đến dạm hỏi, con thấy thế nào? "

Nhậm Thần trong lòng khó chịu, nhưng mặt lại không lộ tí cảm xúc gì, hắn lại dùng chất giọng trầm ổn trả lời Nhậm Húc: " Ba, con hiện tại vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Nếu không còn gì nữa, vậy con xin phép lên phòng sơ cứu vết thương. "

Nhận thấy Nhậm Thần thật sự không muốn tiếp chuyện, Nhậm Húc chỉ đành cười khổ nói: " Ta tạm thời ở lại chỗ con ba ngày, không phiền con chứ? "

Nhậm Thần quay người, hướng lên lầu, tiện thể trả lời ông: " Vâng, ba cứ tự nhiên. Con xin phép! "

Hắn kết thúc cuộc nói chuyện rất dứt khoát, cũng rất bình thản. Như thể, chuyện như thế này giữa hai ba con hắn rất thường xảy ra, chỉ kịp thấy hắn thoạt nhìn như đang gửi đi một dòng tin nhắn cho ai đó, rồi lại cất điện thoại vào túi áo. Nhậm Thần khá bất ngờ trước tài nắm bắt thông tin của ba mình, vừa rồi nếu hắn không ứng biến nhanh nhẹn, e rằng đã để lộ sơ hở. Trọng điểm ở đây chính là, vì sao Nhậm Húc chỉ hỏi đúng ngay lúc hắn lao vào biển lửa cứu người? Phải chăng ông đã biết được điều mà hắn vẫn luôn không muốn ông biết?

…----------------…

21 giờ

Fairmont Peace Hotel

Mạc Vũ một thân nhợt nhạt nằm trên giường, tay truyền nước tay lại truyền dịch. Nhậm Thần cau mày nhìn bản xét nghiệm bệnh án, nếu không có lần vào viện này, hắn quả thật chẳng biết cậu vậy mà lại yếu ớt mang nhiều bệnh trong người như vậy. Phổi yếu, thiếu máu còn có dấu hiệu suy dinh dưỡng.

" Ưm, khụ khụ! " Mạc Vũ khó khăn mở mắt.

Nhậm Thần:…

Mạc Vũ:!!!

Đã nhiều tiếng trôi qua, Mạc Vũ cuối cùng cũng tỉnh. Cậu cả người ê ẩm, chân bị thương nặng buộc phải bó bột một thời gian, lúc này nhận thức được cảm giác truyền tới đau đến không thể tả, đã thế bản thân vừa tỉnh lại sau cơn sang chấn, vậy mà còn nhìn thấy ’ chủ nợ ’ đang nhìn mình chăm chăm như này. Mạc Vũ liền bị dọa cho sợ rồi!

Mạc Vũ nhìn hắn, giây sau lại cúi đầu lí nhí nói: “C–cảm ơn anh.”

Cậu lấy hết dũng khí để nói ra lời cảm ơn đến hắn, giọng nói khàn đặt thiếu nước, lại nhỏ bé. Nhậm Thần vậy mà lại im lặng chẳng đếm xỉa, hắn vẫn chẳng rời mắt khỏi cậu, Mạc Vũ biết bản thân hiện tại đang ở trong tình huống gì, chính là trốn chủ nhà ra ngoài làm việc riêng, lại còn không xin phép, đây chính xác là không tôn trọng hắn.

Cậu cúi gằm mặt, môi mím chặt tay lại không ngừng hành hạ tấm chăn đáng thương: " E–em xin lỗi, ra ngoài làm việc khác không xin phép anh là em không đúng, s–sau này sẽ không như vậy nữa, em lập tức sẽ nghỉ việc ở đó. Em, a–anh đừng tức giận."

Hắn phớt lờ cảm xúc của cậu, chỉ lạnh giọng nói: “Tại sao phải làm thêm?”

Mạc Vũ nhận được câu hỏi khó, nhất thời không biết trả lời thế nào, đầu lại cúi thấp.

Nhậm Thần đảo mắt nhìn về phía Mạc Vũ, hắn lại lên tiếng: " Tôi không hỏi lại lần hai. "

Mạc Vũ giật mình, lại khẩn trưởng trả lời: " Bởi vì, em muốn được đến trường! "

Hắn nhìn cậu, lại im lặng một lúc, Nhậm Thần khi này chẳng hiểu sao lại có chút khó chịu nói: " Cho nên, cậu cho rằng tôi không đủ khả năng? "

Mạc Vũ vội ngẩn đầu nhìn hắn, lại lúng túng lên tiếng: " Em không có ý đó. Khụ! Khụ! "

Hắn không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn Mạc Vũ.

Biết hắn chính là đang bất mãn vì hành động của mình, Mạc Vũ khó khăn giải thích: " C–chỉ là, em cũng muốn làm chút gì đó…"

Trông thấy dáng vẻ khó khăn của Mạc Vũ, Nhậm Thần thu lại bộ dạng bứt người vừa rồi, hắn khi này lại nhướng mày nói: " Muốn ra ngoài làm thêm không nhất thiết phải xin phép tôi, nhưng trước hết cậu nên biết tự lo cho bản thân. Mang vác một thân đầy bệnh trạng, công việc chưa tới đâu thì cái mạng đã mất trước rồi. "

Mạc Vũ ngẩn người nhìn lấy Nhậm Thần, cậu chẳng biết cảm xúc của bản thân khi này là gì nữa. Là vui à? Hay chỉ là áy náy? Tại sao khi nghe hắn nói ra những lời này, cậu trái lại không cảm thấy sợ hãi chút nào cả?

Thấy người trước mắt đang ngây ngốc ra, Nhậm Thần nhíu mày: " Tay còn hoạt động được không? Nước ở ngay bên cạnh đấy. "

Hắn tuy có vẻ lạnh nhạt, lời nói lại đanh thép đầy gai nhọn. Nhưng vô hình chung, tâm tư đều đổ dồn về bệnh tình của cậu, đây là lo lắng? Mạc Vũ đưa tay cầm lấy ly nước đã được hắn chuẩn bị sẵn, cậu im lặng tựa như suy tư chút ý định nào đó, nhưng mãi vẫn chẳng thể thốt nên lời. Nhậm Thần biết cậu vẫn còn lời muốn nói, chẳng hiểu sao lúc này hắn lại kiên nhẫn đến lạ.

Một lúc lâu sau, như đã phải đấu tranh tâm lý rất lâu, Mạc Vũ khi này lại lí nhí nói: " Em chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt. Từ nhỏ đã không tốt về mọi mặt, đặc ân lớn nhất có lẽ là có một gia đình ba mẹ và anh trai hết mực yêu thương mình. Nhưng em vốn là một người mang trên mình đầy xui xẻo, chỉ cần vô ý sẽ khiến người xung quanh mình gặp chuyện không hay. Cô Mạc Nhụy nói, em được sinh ra trong sự cố chấp yêu thương giữa ba và mẹ, người nhà không ủng hộ họ sinh ra em. Vì thế, em vốn dĩ không đáng tồn tại trên đời này."

Cậu khẽ im lặng để cảm nhận xem, hắn có cảm thấy khó chịu khi bản thân phải nghe những lời tâm sự ngớ ngẩn từ cậu hay không. Nhưng hắn không lên tiếng, cũng không bỏ đi. Mạc Vũ lại cúi thấp đầu, cậu tiếp tục nói: " Dẫu cho có phải chịu khó một chút, đường đi đến trường có xa một chút, đồng phục đôi khi bị xé rách chỉ có thể nhờ mẹ vá lại bằng những mảnh vải không đồng màu khác nhau, em vẫn luôn muốn đến trường. Vì chỉ khi em tốt hơn, tìm được việc rồi có thể kiếm được tiền. Ba mẹ sẽ có thể sống tốt hơn một chút, mẹ nói khi em lớn rồi, xã hội sẽ rất thích trêu đùa em, bảo em phải nhất tâm kiên trì, phải đối xử tử tế với mọi người, phải sống thật tốt. Nhưng không lâu sau, người nói với em câu nói đó đã không còn trên đời này nữa rồi. Năm em mười tám tuổi, lúc đó nhìn thấy anh trai rất khổ, em rất khó chịu nên đã lớn tiếng với cô Mạc Nhụy, đó là lần đầu tiên em đối xử không tử tế với người khác. Sau đó, khụ! Khụ! Sau đó liền bị đuổi ra ngoài rồi, em nhận ra mẹ nói rất đúng, xã hội sẽ rất thích trêu đùa em. Thượng hải lớn như thế, em lại chỉ có một mình. Em làm rất nhiều việc, lại đổi rất nhiều chỗ ở, vì chủ trọ rất không tốt với em. Mãi sau này mới tìm được một người chủ tốt, và rồi em lại gặp được anh trai, gặp được anh."

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cậu tỏ hết tâm tư trong lòng, chăm chú từng câu từng chữ như ghim chặt nơi đáy mắt.

Mạc Vũ vẫn luôn cúi gằm mặt, tay mân mê ly nước vẫn chưa từng vơi đi, khóe mắt khi này đã đỏ hoe: " Anh…là người xa lạ đầu tiên quan tâm em nhiều đến thế. Tuy rằng anh nói chuyện rất khó nghe, nhưng vẫn là không có ý xấu, đối xử với em rất tốt! Rất rất tốt! Ban đầu em rất không thích anh, rất khó chịu khi thấy anh đối xử khó khăn với anh trai. Còn có, rất sợ anh, nhưng đó đã là chuyện của rất lâu trước đó. Hiện tại, hiện tại em thật sự không biết bản thân bị làm sao nữa, em…em biết bản thân không xứng đáng, biết rằng khoảng thời gian hơn một tháng đó là em tự làm tự chịu. Hức, ức! Nhưng mà, nhưng mà…"

Như một nốt trầm kéo dài cho khoảng không gian kép kín nơi gian phòng, đối diện với mớ cảm xúc hỗn loạn dạt dào từ Mạc Vũ, hắn vẫn chọn cách im lặng không đáp lời, không lên tiếng, không an ủi. Nhậm Thần chỉ đơn thuần ngồi yên và nhìn cậu, nhìn thấu nỗi tâm tư hỗn tạp ấy. Đối với hắn, có rất nhiều chuyện chỉ có bản thân tự mình giải quyết, nếu bất ngờ nhận được sự an ủi từ người khác, trái lại càng tăng thêm phiền não. Cả căn phòng sau đó chỉ tràn ngập từng tiếng nấc nghẹn của cậu, mãi đến rất lâu sau đó, không biết đã qua bao nhiêu tiếng, Mạc Vũ đã thiếp đi trên giường. Nhậm Thần khi này mới chậm rãi tiến đến, hắn với lấy chăn đắp lên người cậu, chỉnh lại tư thế. Tất cả hành động hay cử chỉ đều nhẹ nhàng đến đau lòng, hắn hiểu cảm giác của cậu. Vì hắn, cũng đau khi thấy cậu đỏ mắt.