" —ưm!! " Mạc Vũ đứng hình tại chỗ, đôi mắt hoảng loạn lộ rõ, dẫu sao đúng thật là hành động không thể nào lường trước được mà.
Nhậm Thần rất nhanh đã cho xe tấp vào lề, lại bất chợt hôn lấy Mạc Vũ. Đây là lần đầu tiên hắn hôn cậu, Mạc Vũ chính là không kịp phản ứng, cậu mở to mắt đơ hết cả người, sau đó chỉ đành thuận theo hắn. Nhậm Thần càng hôn càng mãnh liệt, như thể hắn đã rất lâu rồi phải chịu đựng vậy. Mạc Vũ lại nhớ đến lần nọ nghe Thụy Kha nói, Nhậm Thần tính chiếm hữu rất cao, đối với phương diện kia lại thập phần không thể thiếu, ấy vậy mà suốt thời gian cậu ở bên cạnh hắn, cùng lắm cũng chỉ thấy hắn rút sâu vào hõm cổ mình rất lâu, những chuyện khác đều không có. Cậu bây giờ có thể tưởng tượng ra, Nhậm Thần của trước khi cậu xuất hiện là như thế nào rồi.
" —ưng! Ha, –ưm! " ( Kh–không thở được…). Cậu khó khăn chóng đỡ theo nhịp điệu của hắn. Nhậm Thần như hổ đói mà ép sát Mạc Vũ vào góc cửa xe, hôn lấy hôn để. Cậu lúc này đầu óc quay cuồng trống rỗng, đành dùng hết sức bấu chặt lấy cánh tay hắn. Nhậm Thần khi này mới chịu tha cho đôi môi đáng thương của cậu.
" Ha, hộc hộc! Khụ! " Mạc Vũ chân tay mất sức, cố gắng hít lại càng nhiều oxi để cứu rỗi chính mình, gấp đến mức ho khan cả cổ.
Mà Nhậm Thần khi này lại khoái chí, nhìn biểu cảm khổ sở vừa rồi của cậu mà cười: " Em đây là, đến cả thở cũng không biết đấy à? "
Mạc Vũ bất mãn, đem đôi mắt vì khó thở đến mức ứ lệ nhìn chằm chằm vào hắn: " A–anh quá đáng! Khụ khụ! "
Hắn nhẹ đưa tay, lau đi nước mắt còn đọng nơi khóe mắt của Mạc Vũ: " Xem ra là không biết thật, vậy để anh dạy em một khóa. "
Mạc Vũ ngơ ngác, lại hỏi hắn: " Kh–khoá gì ạ? "
Cậu tròn mắt nhìn hắn tò mò, trên má còn vương chút ửng hồng vì cú hôn quá trớn khi nãy, khiến cho Nhậm Thần càng thèm thuồng hơn. Hắn đối với câu hỏi đầy ngây ngô này, chỉ có hận không thể để cho cậu ba ngày không đến trường, sau đó lại nhìn cậu, hắn khẽ cong lên khóe môi mang đầy chiêu trò phía sau: " Khóa học phải thở thế nào, khi đang yêu đương. "
Mạc Vũ khi này mới ngộ ra, lại hoảng loạn nói: " A, kh–không cầ— ưm! "
Đúng là nên đặt lại tên cho hắn ta rồi, chính là Nhậm lưu manh!! Hắn trong lúc nói chuyện, đã nhẹ nhàng hạ ghế xe xuống. Ngay sau đó liền trực tiếp vồ lấy cậu tại chỗ.
Nhậm Thần khi này lại ôm gọn lấy cậu vào lòng, trực tiếp gỡ thắt an toàn, đem toàn bộ cơ thể cậu ngồi cùng một ghế lái với mình: " Hửm? Không được nha~ em phải ngoan một chút! Nếu không sẽ đau đấy."
Cậu khi này đã bất lực lại càng thêm bất lực, tư thế này bảo cậu làm sao thoát ra? Hắn phải gọi là ’ văn võ vẹn toàn ', Mạc Vũ bị hắn tốc chiến đến mức cả người thoát lực, sướt mướt đòi về, hoảng loạn chết mất bảo bảo rồi: " Ức, hức! Em –ha, em muốn về! "
Hắn đang cao trào lại sợ Mạc Vũ không chịu được mà khóc lớn, vậy nên đã có một Nhậm Thần vừa kiềm chế không bạo, vừa chấn an tiểu tâm can bằng cách bịt miệng cậu bằng sức nóng của môi hắn, mỗi khi cậu muốn khóc to vì không chịu được.
Trên đoạn đường vắng, chỉ có cây xanh và đèn đường. Bầu không khí này, đến cả ánh trăng cũng phải thẹn thùng giả mù không thấy gì. Cơn " xe chấn " cứ thế kéo dài đến miên man, không biết đã trôi qua bao lâu. Chỉ biết là rất lâu sau đó, cuối cùng xe cũng đã chịu lăn bánh, Mạc Vũ người chi chít dấu vết yêu thương hiện đã ngất liệm, được hắn nâng niu ngồi gọn trong lòng mình. Nhậm Thần mỉm cười đầy thỏa mãn, một mạch lái xe quay về dinh thự.
…----------------…
|| Dinh Thự ||
Biết rằng Nhậm Thần là đi đón Mạc Vũ trở về, nhưng quãng đường từ dinh thự đến điểm đón quả thật không xa, Trương Lý cứ ngóng mãi vẫn chẳng thấy người về, nên hiện tại chính là cuống cuồng hết cả lên.
Khi này, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang di chuyển vào cổng, Trương Lý mừng rỡ vội chạy tới: "Ông chủ, đây là…Tiểu Mạc Vũ bị làm sao vậy ạ? "
Nhậm Thần chột dạ: " Khụ! Ừm, không có gì, lão lo làm việc của mình là được rồi. "
Trương Lý gãi gãi đầu, cũng đoán được lời vừa rồi của bản thân đã vô tình đụng trúng vấn đề nhạy cảm, lão liền cúi đầu: " Vâng. "
Jeff khi này mới chầm chậm đi tới: " Lão đại, tôi giúp ngài đưa cậu Mạc về phòng. "
Nhậm Thần lắc đầu, hắn đưa mắt nhìn đóng đồ sau xe: " Mang mấy bản vẽ với cặp sách lên là được rồi. "
Jeff gật đầu: " Vâng. " Sau đó cũng nhanh chóng tiến ra xe lấy đồ.
Hắn vừa xuống xe vẫn luôn bế gọn cậu trong lòng, chính là cuộn tròn Mạc Vũ vào chiếc vest của bản thân mà một mạch đi vào. Trương Lý còn có Jeff đều tự ngầm hiểu ra vấn đề, chỉ có thể xem như không biết gì an phận làm việc nên làm.
…
Mạc Vũ: " Khụ! Khụ! "
Nhậm Thần: " … "
Hắn mang cậu lên phòng chưa bao lâu, đã thấy cả người Mạc Vũ nóng bừng, sau đó liền ho khan rất nhiều lần. Khỏi phải đoán, Nhậm Thần lúc này chính là ruột gan đảo lộn, hắn đối với việc này chút hiểu biết ít ỏi cũng chẳng có, còn là lần đầu làm chuyện đó với con trai. Đã 4:00 sáng, Nhậm Thần chỉ có thể cầu cứu người hắn tin tưởng nhất.
[ 📞📲
Thụy Kha ở đầu dây bên kia, bị phá giấc ngủ, khó chịu nói: " Này, Nhậm thiếu gia à~ cậu thật sự không còn khung giờ nào lý tưởng hơn để gọi cho người bạn này hay sao? "
Tỉnh cũng tỉnh rồi, Thụy Kha nhàn nhạt hỏi: " Hửm? Nói nghe xem nào? "
Nhậm Thần lại có chút không biết nói thế nào, câu từ cũng không đâu vào đâu: " Cái đó…chính là sau khi làm chuyện đó xong, cơ thể em ấy rất nóng. Đây là bệnh rồi? Tôi phải làm gì đây? Chính là, ừm…vì là do chuyện đó nên chắc không phải bệnh thông thường phải không? "
Thụy Kha hai mắt mở to, lại phấn khích nói: " Phụt! Haha. Cậu ăn cục bông đó rồi à? "
Đang lúc bản thân đang nôn nóng muốn chết, lại gặp phải đứa bạn thích nhây, Nhậm Thần bực mình nói: " Này, nghiêm túc chút đi! "
Thụy Kha lại nhịn cười đáp: " Haha! Đúng là thiếu kinh nghiệm nha~ thế cậu đã vệ sinh cho người ta chưa? Nếu bệnh rồi thì chắc là chưa luôn nhỉ? Ay ya!"
Nhậm Thần ngớ người, lại thấy rối rắm hết cả đầu: " Rắc rối vậy à? Vậy giờ tôi giúp em ấy tắm là xong rồi à? Không cần đến bệnh viện sao? "
Thụy Kha bất lực, tên gia hỏa này sao đối với việc đó lại trở nên ngốc nghếch thế không biết: " Nhậm thiếu gia à! Cậu phải lấy hết ’ tiểu nhậm thần’ ra khỏi cơ thể người ta, thì mới đỡ hơn được. Sau đó cứ chăm sóc như người bệnh cúm ấy. Haha! Thật là…"
Nhậm Thần làm bộ mặt nghiêm túc, gật gật như đã hiểu: " Ồ, hiểu! Tắt đây. " * tút*
Thụy Kha chính thức thất sủng ngay từ giây phút này: " Ơ kìa…" ]
…
_Sáng hôm sau_
" Ưm~" Mạc Vũ thức giấc sau cơn mơ đẹp kéo dài. Tất nhiên là đã đến lúc quay trở lại với cảm giác thực rồi, sau pha ưỡn người đầy sảng khoái, là một cảm giác trái ngược hoàn toàn truyền đến từng sợi thần kinh. Mạc Vũ nhăn mặt, thân tâm không ngừng gào thét: ( Ức, cả người như bị đánh vậy, rất mỏi. Còn có rất mệt, tối qua mình đã sốt lên nhỉ? Mọi thứ mơ hồ quá. A! Phải rồi, hôm nay phải đến lớp.)
" Ức " Mạc Vũ bật ngồi dậy, phía dưới cơ thể đau nhức khiến bảo bảo khẽ xuýt xoa.
* Cạch* Đúng lúc đó, cửa phòng lại mở. Quả nhiên là Nhậm Thần, có vẻ như hắn vừa từ thư phòng trở về.
Nhìn thấy Mạc Vũ đã tỉnh, Nhậm Thần liền khẩn trương tiến đến: " Dậy rồi? Đừng động, đêm qua là anh quá trớn rồi. Còn đau sao? Cần anh xoa giúp không? "
Người nào đó không biết được rằng, những câu hỏi vừa rồi từ hắn thốt ra, đã khiến Mạc Vũ xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống: " A–anh nói cái gì vậy hả! "
Cũng thật là, ai bảo da mặt cậu mỏng làm gì. Tên hung thần tối qua không niệm tình nào đó làm cậu ra nong nổi này, bây giờ trông hắn cứ như đã đạt được thành tựu gì ghê gớm lắm vậy đấy. Mắt sáng rực, cả người hừng hực khí thế thế kia! Mạc Vũ mặt đỏ đến mang tai, đối với loại trường hợp này, hắn hỏi như thế, bảo cậu làm sao bình tĩnh trả lời được đây?
Nhậm Thần yêu chiều nhìn cậu: " Không cần ngại, đau thì bảo là đau. Dù sao hôm nay em cũng không lên lớp, cứ nằm đây nghỉ ngơi đi. "
Mạc Vũ ngỡ ngàng, lại nhanh chóng nói: " Anh nói gì? Đâu có, hôm nay em còn có tiết—"
Còn chưa nói hết đã bị hắn cắt ngang: " Anh báo nghỉ rồi, dù sao em cũng không xuống giường được. "
Lại trêu cậu nữa rồi, hắn quả thật lợi hại, mấy chuyện đáng xấu hổ này, qua lời hắn nói lại trở nên rất hiển nhiên chẳng có chút khác thường nào nhỉ? Mạc Vũ vừa tức lại vừa xấu hổ: " Anh! "
Thấy bảo bảo xù lông rồi, Nhậm Thần lại cong khóe môi, hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm của cậu: " Được được, bảo bảo ngoan. Không trêu em nữa. Lại đây, bế em vệ sinh trước, bữa sáng sắp nguội rồi. "
’ Có thực mới vực được đạo ’ quằn quại cả đêm ai lại chẳng đói chứ? Mạc Vũ đành cố nhịn xuống, nhanh chóng choàng tay lên cổ hắn: " Ồ, vâng! "
…----------------…
_Canada_
Căn phòng với tone màu chủ đạo xám đen, hội tụ đủ loại cao to bặm trợn, canh giữ nghiêm ngặt. Khắp nơi đều là dân xăm trổ, người ngoài nhìn vào quả thật đến cả nhìn lâu cũng không dám.
Tên Devil rít nhẹ điếu thuốc trong tay, pha ra làn khói trắng trước mắt lão Khải: " Có lệnh rồi, ông vẫn là đừng tốn công bày kế đưa nó vào tròng làm gì. Dẫu sao thì, khi cái tên Nhậm Thần biến mất khỏi địa bàn này, tất cả cũng sẽ thuộc về tay ông thôi. "
Nhậm Khải cười nhẹ, lão bắt chéo chân nhìn đối phương như đang nắm thóp được mình mà nói: "Các người xem nhẹ nó quá rồi, tôi đấu với nó lâu như vậy vẫn mãi không hạ được nó. Các người nghĩ sao mà nó lại ngủm một cách dễ dàng vậy được. "
Tính nóng khó bỏ, nghe được mấy lời vừa rồi từ lão Khải, tên Devil liền không nhịn được: " Này ông già! Nếu tôi không phụng sự ở cạnh giúp cho ông, thì giờ ông đã nằm ở bãi tha ma vì bị tôi cho ăn đạn từ lâu rồi đấy. Chuyện gì cũng cản không cho làm, những gì ông muốn điều tra tôi cũng đã làm rồi. Nhưng điều tra thằng nhóc yếu đuối đó để làm gì chứ? Phí hết thời gian. "
Ấy thế mà lão Nhậm Khải lại phá lên cười: " Ha Ha Ha! Không phí, không phí! Cậu ta chính là vũ khí lợi hại nhất, để đưa thằng ranh kia xuống địa ngục. Tin tôi đi, không lâu nữa sẽ có kết quả thôi. "
Thấy đối phương có vẻ rất đắc chí, Devil cũng thôi hơn thua, hắn chỉ nhàn nhạt nói: " Ông tốt nhất nói được làm được. Tuy thế, tôi vẫn phải làm theo những gì bên trên đưa xuống, ông vẫn là không muốn làm cũng đừng cản đường. "
Nhậm Khải nhún vai, bĩu môi nói: " Tùy cậu, nhưng nếu thất bại thì đừng quay sang bảo tôi không báo trước. "
Devil nghiến răng nhịn xuống: " Haha, yên tâm! "
…----------------…
Ngay lúc này, phía đàn em của Nhậm Thần tại Canada cũng vừa xảy ra chút vấn đề.
Một tên đàn em nhanh chóng thông báo: " Anh, có biến! "
Mà Wak theo lệnh của Nhậm Thần vẫn luôn túc trực quan sát tình hình tại đây, khi này thấy tụi đàn em có vẻ khẩn trương, Wak cũng phải nhíu mày thắc mắc: " Hửm? Chuyện gì? "