Vì Em Là Điểm Sáng

Chương 4



Nhậm Thần hơi nghiêng đầu, hắn đưa ánh mắt dò xét đám người trước mặt: " Quy định công ty, lẽ nào quên rồi? "

Mạc Lâm liền trả lời: " Không quên! Xin lỗi chủ tịch, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, xin ngài—"

Hắn lơ đễnh, chuyển hướng sang Mạc Vũ: " Lý Di, lại tuyển người mới à? "

Lý Di nhanh miệng đáp: " Đúng vậy Sếp, giờ nghĩ lại lúc tuyển người sao tôi không phát giác ra, cậu ta cũng mang họ Mạc nhỉ?"

Mạc Lâm như hiểu ra vấn đề, liền tái mặt lên tiếng: " Chủ tịch, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Tiểu Vũ không liên quan đến chuyện này."

Nhậm Thần tựa người vào cửa phòng, hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin của Mạc Lâm, hắn đã chán ngáy với những màn giả mèo khóc chuột này rồi, căn bản không có chút chuyên nghiệp nào. Trước thái độ đó của hắn, Mạc Lâm thực sự sợ hãi, anh đang cố bảo vệ đứa em trai vừa hội ngộ của mình. Mạc Vũ lúc bấy giờ vẫn chưa rõ sự tình, cặp mắt to tròn đó hết ngó xung quanh lại nhìn thẳng vào Nhậm Thần, không biết trùng hợp ra sao, lúc này hắn ta cũng đang nhìn cậu, nhưng với ánh mắt khinh bỉ đến rợn người. Với vai trò là ngòi lửa của vấn đề, Mạc Nhụy liền xảo quyệt tiến lại gần chỗ của hắn, miệng cười toe toét, biểu cảm tham lam đê hèn đến cùng cực.

Bà ta nói: " Ha ha, Nhậm Tổng a~ hoan hỉ hoan hỉ, chỉ là nhớ cháu nó nên mới đến thăm, người ở quê không hiểu phép tắc, mong ngài bỏ qua cho ha ha. Ờm, thế này đi Nhậm Tổng, nợ của tôi bây giờ đã là nợ của đứa cháu lớn rồi, giờ lại vừa tìm được thằng cháu nhỏ đã lâu không gặp, cũng xem như là có thêm đứa cháu báo hiếu a~ đứa nhỏ này tên Mạc Vũ, từ giờ tôi giao nó cho ngài để làm công trả nợ ngài thấy thế nào?"

Mạc Lâm tức giận quát lớn: " MẠC NHỤY, BÀ! "

Đứng ngay bên cạnh anh, Mạc Vũ hoang mang gọi: " Anh hai "

Mạc Lâm thu lại dáng vẻ tức giận, nhẹ giọng chấn an cậu: " Tiểu Vũ, đừng sợ."

Mạc Lâm ôm lấy Mạc Vũ đang hoang mang rối bời, cậu vừa nghe bà ta nói cái gì vậy? Trả nợ? Giao cậu cho người đàn ông dữ tợn kia?

Lý Di nhìn đồng hồ, đoạn nói: " Sếp, 15 phút nữa còn có hẹn với Thụy Tổng."

" Ừm. " Hắn đáp.

Mạc Nhụy khi này vẫn cố thoái thác: " Nhậm Tổng, ngài thấy thế nào? Sức lao động của thanh niên bây giờ không tồi đâu a~"

Thấy tình hình không ổn, Mạc Lâm vội ngắt lời: " Chủ tịch, ngài đừng nghe bà ta nói vớ vẩn, số nợ đó tôi sẽ tự mình trả. Xin ngài, chuyện này không liên quan đến Tiểu Vũ, đừng kéo em ấy vào! "

Mạc Nhụy quay sang, quát lớn vào Mạc Lâm: " Mày im miệng! "

Nhậm Thần không nhịn được, liền thở hắc một hơi: " Ha, một màn trào phúng rất lủng củng, đòi hỏi nhiều như vậy, các người xứng sao?"

Mạc Lâm tái mặt: " Chủ tịch, xin ngài "

Mạc Nhụy có hơi hoảng khi thấy hắn lạnh giọng, nhưng vẫn cố nói tiếp: " Ờ ha ha Nhậm Tổng à, ngài sao lại nói vậy chứ, đây—"

Mạc Vũ khi này bất ngờ lên tiếng: " Nợ của ai thì người đó trả, cô Mạc Nhụy nợ là của cô, cô làm như vậy không thấy xấu hổ à?"

Trước tình huống như thế, mỗi một lời nói đều sẽ khiến cho mọi chuyện thay đổi đến mức chóng mặt, Mạc Vũ khi này lại lớn tiếng phân chia ranh giới giữa anh em cậu và người cô mất tính người kia, quả thật thỏ nhỏ khi lên tiếng chính là ngốc vẫn hoàn ngốc, chửi người cũng chửi một cách thiếu sức nặng như vậy. Nhậm Thần chuyển tầm mắt về phía Mạc Vũ, hắn ta khẽ cong vành môi hiếm khi biểu tình kia, đoạn đưa ngón tay chỉ thẳng về phía cậu.

Hắn nói: " Cậu, cuối giờ đến gặp tôi. "

Mạc Vũ ngạc nhiên: " Tôi "

Mà Mạc Lâm lúc bấy giờ lại thêm phần lo sợ: " Chủ tịch—"

Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, rồi lại hạ giọng bảo: " Lý Di, tôi ra xe trước, giải quyết đi."

Lý Di đáp: " Vâng, Sếp! "

Hắn ta thong dong bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra, bỏ lại một mớ hỗn độn cho người trợ lý thân thương này. Nhưng tuyệt nhiên, đối với những chuyện này có lẽ Lý Di đã đủ thâm niên để giải quyết rồi.

Lý Di đưa mắt dò xét một loạt, lại nâng kính nghiêm giọng nói: " Cậu Lâm, mau trở về chỗ làm việc đi, nhân viên mới này cũng vậy. Còn bà Mạc, số nợ kia nếu đã có người thay bà trả thì mong bà hiểu chuyện một chút, muốn giải quyết chuyện gia đình, vẫn nên đừng giải quyết ở đây. Lỡ đâu chẳng may khiến chủ tịch nổi nóng, hậu quả sẽ không chỉ là cháu của bà bị mất việc thôi đâu. Mời bà rời khỏi đây, thứ lỗi không tiễn! "

Mạc Nhụy hèn mọn trả lời: " Đ, được tôi hiểu rồi ha ha, tôi đi ngay, tôi đi ngay đây."

...----------------...

21h24p

Lại mưa rồi, ngày cha mẹ mất trời cũng đang mưa, ngày hai anh em họ xa nhau cũng là ngày mưa rơi, và hiện tại cũng vậy. Mạc Lâm rảo ánh mắt quanh người đứa em trai bé nhỏ, anh xót xa vô cùng, thời đại này ngày càng đi lên, chỉ có những mảnh đời khốn cùng như họ mới hoài dậm chân tại chỗ, xã hội vốn dĩ không dành cho những kẻ yếu, nhưng họ lại từ dưới đáy xã hội đi lên, đoạn đường đó thật gian nan không thể tả, sóng gió đời người đã khiến đứa em trai này của anh phải chịu đủ mọi loại vết thương, ông trời nợ họ một cơ hội. Mạc Lâm nhìn Mạc Vũ mà nước mắt lưng tròng, cậu em trai lại ngây ngốc tròn mắt nhìn anh mà cười, nụ cười hồn nhiên đến đau lòng, đời này khổ đến thế, tại sao em vẫn có thể vô tư nhìn anh mà cười như vậy chứ?

Mạc Lâm nghẹn giọng: " Ốm rồi, em ăn uống không đủ có đúng không? Sao lại ốm đến mức này chứ! "

Mạc Vũ vui vẻ đáp: " Em không ốm, vẫn ăn rất đầy đủ, chủ trọ của em rất tốt, bà ấy xem em như cháu ruột vậy, thật đó. Anh hai đừng khóc! "

Mạc Lâm tay xoa xoa đầu cậu, đỏ mắt nói: " Tiểu Vũ, đừng đến đây làm nữa, anh có thể lo được cho em, còn nữa hôm nay xong việc liền dọn đến ở cùng với anh được chứ? Tuy chỗ ở không cao cấp như vẫn rất tốt."

Mạc Vũ hồn nhiên hỏi: " Có ba mẹ ở đó không anh? "

Cậu bé đó đã 18 tuổi nhưng tâm tính vẫn trẻ con như thuở lên 8, lại có thể vô tư nói ra câu nói ấy. Khi cậu hỏi anh, vốn dĩ trong lòng đã như gương vỡ, tan thành nhiều mảnh nhỏ li ti đâm xuyên qua từng tế bào trong cơ thể. Mạc Vũ mắt đỏ hoe, nhìn anh như đang chờ đợi câu trả lời, nhưng Mạc Lâm thì đã khóc nấc lên từ bao giờ. Anh ôm lấy cậu vào lòng, nghẹn ngào nói ra từng lời đau đến không thở được.

Mạc Lâm: " Có, anh có mang họ đến, mỗi ngày vẫn đều đặn, hức, đều đặn thắp nhang cho họ."

Nhận được câu trả lời, Mạc Vũ như tức nước vỡ bờ, cậu òa khóc: "Hức a hức, anh hai ơi, hức, không có ba mẹ, hức, em thật sự rất khổ! "

Mạc Lâm đau lòng: " Tiểu Vũ, anh hai xin lỗi, là anh không tốt. Lại vì bà ta mà khiến em bị kéo vào những việc này, anh "

Mạc Lâm đã tự trách bản thân rất nhiều, anh đã ở cái tuổi đủ để nhìn thấy và biết được cách thức mà con người ở thực tại đối xử với nhau như thế nào, sở dĩ những người quyền quý vẫn luôn giàu có vì họ không đối xử với nhau bằng tình, họ cho rằng đó là loại cảm xúc dơ bẩn và vô ích. Vì thế, nên những người như anh và cậu, những con người chẳng có gì ngoài tình yêu thương, sẽ chẳng thể nào ngóc đầu lên nỗi. Anh đã dặn lòng rất kỹ, rất quyết tâm, rằng khi tìm được Mạc Vũ, anh sẽ thật chăm chú bảo vệ cậu, nhắc cậu tránh khỏi những cái xấu, không để cậu vướng phải rắc rối. Giờ thì hay rồi, anh chẳng thể làm được gì, còn là người gián tiếp đưa cậu vào vũng bùn này, người anh hai như anh, thật sự xứng sao?

Mạc Vũ là đứa nhỏ hiểu chuyện, lại rất cứng rắn, cậu biết Mạc Lâm đang nghĩ gì, nên rất nhanh đã lên tiếng an ủi anh: " A Lâm, anh đừng khóc, em hiểu mà, em biết anh cũng rất khó khăn. Vậy nên, hãy để em giúp anh gánh vác, em lớn rồi, có thể cùng anh tiến lên được rồi."

Mạc Lâm bật cười: " Đồ ngốc này! Anh là anh hai của em."

Mạc Vũ to mắt nói: " Em là em trai của anh! Anh không có quyền từ chối."

Nhớ đến sự việc vừa nãy, Mạc Lâm vẫn luôn rất lo lắng, anh nhìn cậu: " Phải rồi Tiểu Vũ, lát nữa đến gặp Nhậm chủ tịch, em nếu có chuyện gì hãy chạy thật nhanh đến chỗ anh, anh đưa em đi. Có biết chưa?"

Mạc Vũ nhanh chóng trả lời: " Ừm! Em biết rồi, anh hai đừng lo."

Mạc Lâm tuy không yên tâm, nhưng cũng không thể làm gì khác: " Được, anh hai chờ em trước cửa công ty, sau khi xong việc liền dọn đồ đến chỗ anh."

Mạc Vũ đáp: " Dạ! "