Vì Em Mà Sống

Chương 56



Ngày hôm sau, ở căn tin gặp lại Lý Bình, nhỏ phát hiện ánh mắt của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi. Ngay lập tức tôi cúi xuống ăn điểm tâm, không nhìn nhỏ cái nào nữa.
"Hi? Làm sao vậy?" Vũ ngồi đối diện tôi, phát hiện cảm xúc biến hóa của tôi, ngoảnh lại hướng tôi vừa nhìn, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Hi, vẫn không thể buông lòng được sao?"
"Cũng không phải, chỉ không biết nên đối mặt nhỏ thế nào." Tôi cười khổ, lúc trước định hòa hoãn với Lý Bình một chút, bây giờ xem ra bất khả thi.
"Đồ ngốc, có gì là không biết đối mặt? Thuận theo tự nhiên đi......" Vũ cười, thản nhiên nói.
"Thuận theo tự nhiên?" Tôi lặp lại. Đây là quan niệm nhân sinh của Vũ ư? Sao cảm giác có phần tiêu cực? Phàm việc gì cũng đều xuôi theo dòng chảy?
"Ừ. Thay đổi được, em có thể thay đổi. Tập chấp nhận những điều em thay đổi không được." Vũ nói tiếp.
"......" Sao cảm thấy vẫn là bi quan?
Ăn cơm xong, tôi và Vũ tách ra, đi về phía sân phơi được dự tính học môn nông nghiệp. Không biết mấy ngày nay Vũ ở đó bận gì nhỉ? Đang suy nghĩ thì nghe tiếng A Văn phát ra sau lưng:
"Hi, chờ một chút."
Tôi đứng lại, quay đầu nhìn nhỏ, tự hỏi hôm nay có phải nhỏ lại muốn quở trách tôi? Nói tôi quá tàn nhẫn với Lý Bình, không nên đẩy nhỏ ra?
"Hi, ngày đó xin lỗi nha, tôi không nên nổi cáu với cậu." Thoáng nhìn nhỏ, lúc này mắt nhỏ ươn ướt. Tôi biết để một người cứng cỏi như A Văn nói ra lời giải thích đúng là không dễ. Có lẽ nhỏ thật sự muốn làm hòa.
"A Văn, giữa chúng ta không có gì nữa đúng không. Mình đi thôi." Tôi khoác vai A Văn, cùng nhau bước về phía trước. Tôi không phải đứa thù dai, nếu không làm tôi đau thấu tâm can, cách một đêm tôi sẽ xí xóa hết. Với lại mâu thuẫn giữa A Văn và tôi căn bản không đáng kể. Tôi chỉ không thể hiểu nổi tại sao A Văn đột nhiên nói những lời kia.
"Hi, thật ra, tôi chỉ đang ghen tị cậu." A Văn dường như hiểu được lòng tôi.
"Ghen tị?" Tôi dừng bước, nhìn nhỏ. Ghen tị tôi cái gì? Trên người tôi có cái gì đáng để ghen tị sao? Chẳng lẽ ghen tị tôi ở chung phòng với Vũ?
"Phải. Mọi người đều thích cậu, Vũ cũng thích cậu, còn sẵn lòng để cậu chung phòng. Cậu luôn có rất nhiều người thích. Mọi người thích vây quanh cậu, còn tôi lại không sáng ngời được như thế. Hi, cậu nói lòng dạ tôi có phải vô cùng hẹp hòi không?" A Văn ậm ừ đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
"A Văn, tôi không bỏ bụng mấy chuyện vặt vãnh này đâu. Mọi người có thích tôi hay không, tôi không để ý, nhưng suy nghĩ trong lòng Vũ lại làm tôi để ý. Nếu cả thế giới đều căm ghét tôi, chỉ có mình Vũ thích tôi, tôi cũng bằng lòng, vì tôi quan tâm, là những điều tôi quan tâm." Lời tôi nói thật sự không được suông miệng, sau khi nói xong, ngay cả bản thân cũng không biết vừa rồi đã nói cái gì. Hi vọng A Văn có thể hiểu được sự chân thành trong câu cú lộn xộn của tôi. Tôi muốn nói với nhỏ, tôi chỉ để ý Vũ, cho nên dù mọi người thích tôi, vây quanh tôi, cũng sẽ không khiến tôi vui vẻ.
"......" A Văn cúi đầu im lặng.
"Được rồi, A Văn, chờ tới khi cậu tìm được hạnh phúc của mình, cậu sẽ hiểu. Cậu nói trên người tôi có vầng sáng, phải biết rằng nó là hào quang mà Vũ mang cho......" Tôi cười, vỗ vai nhỏ, lại nói: "Đi thôi, đứng đây thật ngớ ngẩn!"
A Văn đi theo tôi, sắp tới sân phơi, nhỏ chợt hỏi:
"Hi, tình yêu thật sự có thể làm cho người ta thay đổi nhiều như vậy sao? Cậu từ một người lạnh lùng, đến bây giờ như ánh mặt trời, chỉ vì yêu?"
Nghe nhỏ hỏi, tôi thất thần. Nhớ hồi xưa, tôi từng hỏi Đại Lực: "Tình yêu thật sự có thể để anh tâm niệm đặt cô ấy trong lòng nhiều năm như vậy sao?"
Lúc ấy Đại Lực cũng trả lời: "Đúng vậy. Hi à, chờ lúc mày có người yêu, mày cũng giống anh thôi. Có lẽ mày sẽ hầm hập hơn một chút."
Tôi nghĩ Đại Lực nói rất đúng. Tình yêu thật sự có thể để bạn đem người thương xếp vào buồng tim bên trái, nhớ mãi không quên. Chẳng qua không biết Đại Lực nói tôi sẽ hầm hập hơn một chút có thật hay không? Tôi sẽ giữ vững mối tình này được bao lâu?
Hồi thần, đối mặt A Văn, không hề phủ nhận:
"Phải, tôi thay đổi chỉ vì tôi yêu nàng."
"Chỉ vì yêu ư?" A Văn lầm bầm lặp lại.
"A Văn, ừm, Lý Bình có khỏe không?" Tôi vẫn còn lo cho Lý Bình, sợ nhỏ lại làm ra mấy chuyện ngốc nghếch.
"Tối qua Lý Bình khóc, nói rằng, lần này quả thật hoàn toàn đã mất cậu, nói cậu sẽ không bao giờ quan tâm nhỏ nữa. Hi, là như vậy sao?" A Văn nhìn tôi thăm dò, thần thái có chút phức tạp.
"Không phải, với tôi, Lý Bình mãi mãi là em gái. Nếu lúc trước nhỏ chịu buông tay để tôi tự do, để tôi thoải mái, có lẽ bây giờ tôi với nhỏ cũng có thể bình tĩnh trò chuyện như tôi và cậu. Thật ra hiện tại nhỏ vẫn chưa hiểu cái nhỏ luôn miệng nói không phải tình yêu mà là ràng buộc."
"Đó cũng bởi vì nhỏ yêu cậu. Nếu Vũ cũng muốn cậu buông tay, cho cô ấy tự do, cậu sẽ chấp nhận buông tay cô ấy sao?" A Văn xúc động khiến tôi không khỏi ở trong đầu đánh dấu chấm hỏi, chẳng lẽ A Văn bất tri bất giác đã yêu Lý Bình? Người ta nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ma nhà chưa tỏ ma ngõ đã tường, làm sao vị khán giả như tôi cũng bị u mê, nhìn không rõ nét?
Nghe nhỏ hỏi, tôi gượng cười đáp:
"Tôi sẽ. Chỉ cần nàng mở miệng, dù gian khổ thế nào, tôi cũng sẽ làm được. Tôi sẽ lui về một bên, ở xa xa bảo vệ nàng. Nhưng muốn tôi hoàn toàn biến mất trong thế giới của nàng, tôi làm không được, vì nàng là lý do để tôi tiếp tục sống, có nàng trong đời, cuộc sống mới có ý nghĩa."
"......"