Trong trí nhớ của Tống Dật Nhiên, ấn tượng của cô về chiếc xe này rất tốt, nơi cô ngồi tối hôm đó trước mặt còn được gặp thêm một cái máy tính bảng nhỏ, vừa gọn gàng vừa tiện lợi, nghĩ đến đây liền cảm giác tâm tình tốt lên không ít.
Tống Dật Nhiên không nghĩ ngợi gì nữa liền đua tay mở cửa xe ra, nhưng lúc này cảnh tượng trước mắt cô có chút làm cho tâm tình đang một bước đi lên của cô hoàn toàn tụt dốc phong phanh.
Bên trong xe lúc này có chút khan khác, không phải chỉ có cô cùng Mễ Giai Kỳ mà còn có một Lăng Dục Thần không biết là đã ngồi đợi ở nơi này từ khi nào, trên người của Lăng Dục Thần lúc này thoạt nhìn có thể đoán được hắn ta có thể đã đi đâu đó trước rồi.
Lúc sáng trên người tây trang cả bộ vừa phẳng phiu vừa lịch lãm tao nhã bao nhiêu, thì lúc này trong hắn kỳ quái phóng đãng bấy nhiêu, trên người quần bò ôm sát chân, áo sơ mi màu đồng ở bên trên còn cởi bỏ hai cúc ngực, khuôn ngực rắn chắc lộ ra bên trong lớp áo sơ mi kia không khỏi thu hút ánh mắt của người khác.
Tống Dật Nhiên: "Anh!" Giọng nói của Tống Dật Nhiên vì ban nảy khóc có chút nhiều nên đã khàn bớt đi, không còn trong veo như trước đó nữa, không khó để người khác nhận ra là cô đã vừa mới trải qua chuyện gì đó.
Cô như không tin vào mắt mình muốn xác nhận lại một lần, ánh mắt của Tống Dật Nhiên không biết vô tình hay hữu ý liền chạm phải ánh mắt sắc bén của Lăng Dục Thần liền tự mình xác nhận, quả nhiên là cô gặp quỷ vào ban ngày rồi, con quỷ này lại còn là loại không sợ ánh nắng mặt trời, cứ như vậy mà ngang nhiên nhìn chầm chầm vào cô.
Tống Dật Nhiên: "Anh… anh… sao anh..." Cô lại không tự chủ được mà sốt sắng, chỉ có một câu nói vì sao anh ở nơi này cũng chính là qua nữa ngày cũng rặn không ra, lại còn mất mặt bị đương sự kia nhắc nhở.
Lăng Dục Thần: "Tôi nói rồi, em đừng có sốt sắn, từ từ nói." Hắn nhìn thấy Tống Dật Nhiên lại sốt sắng đến nỗi nói lắp liền không khỏi buồn cười nói lại.
Tống Dật Nhiên: "Anh vì sao lại ở đây?" Cô bất tri bất giác nghe theo hắn nhẩm câu nói kia trong miệng một lúc, im lặng nữa ngày liền nói ra.
Tống Dật Nhiên: "Không phải nói là có người đến đón tôi sao?" Cô cùng lúc có thể nói liền nói thêm một câu.
Lăng Dục Thần: "Tôi vì sao lại không được ở đây, đường ở nơi này là do em mua sao?" Hắn khóe môi không khỏi cong lên liếc nhìn Tống Dật Nhiên nhàn nhạt hỏi cô.
Con đường này là do ai mua tất nhiên hắn là người rõ hơn hơn ai hết, còn việc hỏi cô cũng chỉ là vì biểu hiện của cô lúc này có chút kỳ quái thuận miệng nên hỏi một câu.
Tống Dật Nhiên: "Tôi…" Cô nghe câu hỏi kia của Lăng Dục Thần hắn liền cứng miệng không biết là nên nói thế nào.
Lăng dục Thần: "Nắng có chút gắt rồi, vào đây đi!" Hắn nheo mắt nhìn xung quanh, lại nhìn đến nơi mà Tống Dật Nhiên đang đứng đến cả một cành cây của chính là không có, trơ trọi đến đáng thương, ánh nắng cứ như được diệp liền tắp hết cả vào làn da trắng nõn kia của Tống Dật Nhiên.
Cô gái ngốc kia hệt như còn chưa nhận ra được sự việc, cứ muốn đứng một chỗ ở đó mà đấu khẩu với hắn, Lăng Dục Thần nhịn không được liền lên tiếng trước.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô lúc này đây mới cảm thấy trên lưng có chút nóng, cô liền nhớ ra là bản thân đã đứng đây được một lúc, còn không mau chui vào trong nhất định sẽ biến thành gà quay loại một.
Lăng Dục Thần nhìn thấy cô vào, tự động như cái máy dịch sang một bên. Tống Dật Nhiên nhìn theo hành động của hắn mà không người khó hiểu, cô đây là không tin hắn là người tốt đến như vậy.
Hôm đó ở quán Bar thái độ của hắn đối với cô chẳng chút nào là đang thể hiện được hắn là người lưu tình, nể nang cô, hiện tại làm ra hành động này càng khiến cho Tống Dật Nhiên thêm vài phần cẩn trọng.
Lăng Dục Thần liếc mắt nhìn biểu hiện trên mặt của Tống Dật Nhiên mà không khỏi buồn cười, khóe miệng gần như đã cong lên, nhưng sau đó không lâu lại thu liễm đi mất. Tống Dật Nhiên cơ hồ như vừa nhìn thấy gì đó nhưng cô không chắc chắn là ánh mắt của bản thân có phải là đã nhìn nhầm hay không.
Lăng Dục Thần ban nảy là đang cười sao?
Không lâu sau đó, Mễ Giai Kỳ tay không bước vào ghế lái chính của xe. Cô theo thói quen không nhìn về phía sau, chỉ tập trung làm những việc cần làm. Sau khi ngồi vào xe, ánh mắt của Mễ Giai Kỳ liếc nhìn đến tấm gương chiếu hậu ở phía trước, nhìn đến đôi mắt của Lăng Dục Thần khẽ gật đầu, hắn ta cũng hiểu ý gật đầu lại với cô.
Tống Dật Nhiên sau đó cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nhưng cô lại chẳng thấy cái gì. Tiếp theo lại nhìn đến phía sau, lúc nảy khi lên xe cô hoàn toàn không để ý đến, lúc này ở phía sau cô đoàn xe của người Lăng Dục Thần gần như đã xâm chiếm hết cả một con đường nhỏ trong hẻm, thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của những người sinh sống ở nơi này.
Đương nhiên là bọn họ không có gan lớn đến vậy, dám bước chân ra ngoài này để nhìn mấy người làm loạn, bọn họ chỉ ở trong nhà đưa đôi mắt vừa hiếu kỳ vừa tò mò mà căm phẫn nhìn chầm chầm như đang nhìn thấy kẻ thù nhìn đến vị trí của chiếc xe mà cô đang ngồi khiến Tống Dật Nhiên trong phút chốc vô tình mà rùng mình.
Tiếp theo đó lại không dám nhìn đến nữa, mấy người áo đen đang đứng ở bên ngoài cũng đã đi hết vào trong xe.
Lúc này bên ngoài ánh nắng vô cùng lớn, mùa hè gió thổi có chút ít, nắng gắt hầu như đã trở thành thường lệ, nhưng hôm nay không hiểu thế nào mà Tống Dật Nhiên cơ hồ như có thể cảm nhận được là nơi này vừa có chút hơi ẩm bốc lên từ mặt đất làm cho cô không ngừng khó chịu.
May mắn mà lúc này cô đã yên vị ở trong xe của Lăng Dục Thần nên đã bớt phần nào nóng bức, nếu không chỉ sợ rằng đã sớm bị cái nắng của ngày hôm nay nướng chín.
Xe đã dừng lại được một lúc, hiện tại rốt cuộc cũng đã bắt đầu chạy đi, đôi mắt của Tống Dật Nhiên trong phút chốc gần như ngẩn ngơ, cô nhìn thấy Tôn Mỹ đứng ở cửa sổ trong phòng ngủ của cô trông ra.
Cô lúc này như muốn nhảy vồ xuống xe chạy đến bên bà, nhưng không được, chiếc xe như vô tình mà nhanh chóng chạy đi mất hút, tầm nhìn của Tống Dật Nhiên cũng vì vậy mà thay đổi, nhanh chóng chuyển sang một nơi khác, khiến trong lòng cô dâng trào cảm giác đau lòng không ngừng.
Không khí trong xe mát mẻ hơn ở bên ngoài không ít, không khó để nhận ra nếu lúc này có một ai ở bên ngoài mà đi đi lại lại thì nhất định sẽ bị nóng mà chết.
Mấy ngày này đã qua những ngày đỉnh điểm của mùa hè, rõ ràng hôm nay đã là những ngày cuối cùng, nhưng ánh nắng vẫn là bức người tới như vậy, hơi nóng bốc lên từ lòng đất, khiến cho xung quanh nơi cô ở hệt như cái lồng hấp.
Tống Dật Nhiên ở trong xe không ngừng nhìn ra ngoài phía cửa kính xe hơi. Cô không giỏi nói chuyện, nhất là còn phải nói chuyện với người như Lăng Dục Thần thì lại càng không có.
Trong lúc bản thân vẫn còn đang sợ hắn đến vậy, nhất định là không tránh khỏi việc nói lắp, tốt nhất là cô nên im lặng để tránh làm người khác thêm phiền phức, càng thêm chán ghét thì hơn.
Gió từ máy điều hòa ở trong xe không có mùi hôi khó chịu như ở trên taxi, không khiến cho Tống Dật Nhiên khó chịu, cô cứ vậy mà ngã đầu về phía của cửa kính, ánh mắt nhìn về phía trước. Mấy ngôi nhà hai bên đường lúc này đã bắt đầu thay đổi, chúng vậy mà không nhanh không chậm đã được thay thế bằng mấy cái cây lớn.
Đây là một con đường khác với đường mà Tống Dật Nhiên hay đi, nơi này không cần thông qua thành phố xa hoa kia, mà chỉ cần đi qua hai ba cái cổng quản lý thì có thể đến với khu biệt lập của những nhân vật lớn trong thành phố.
Không khó để đoán ra được, Lăng Dục Thần sẽ không vô duyên vô cớ mà đi về cái hướng này. Nếu có thì có thể là do hắn đã quá giàu muốn đốt tiền vào nhiên liệu nên mới chọn cái cách chạy đường vòng này, còn nếu không thì nhất định là nhà của hắn cũng ở trong cái khu biệt lặp này.
Là Lăng Phủ sao? Hắn sẽ mang Tống Dật Nhiên về Lăng Phủ mà người khác hay nhắc đến sao?
Mấy câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu ốc của Tống Dật Nhiên, có thể là do nhiệt độ của điều hòa có chút mát mẻ lạ thường, khiến cho một người luôn sống trong cái nóng bức của căn nhà nhỏ kia như Tống Dật Nhiên không khỏi cảm thấy thoải mái, cô liền nhanh chóng không hay không biết vô thức mà thiếp đi một lúc.
Lúc này bên cạnh của Tống Dật Nhiên còn có một người khác cũng đang vô thức mà làm việc, hắn ta đang bận, đang bận nhìn người khác lim dim nhắm mắt. Lăng Dục Thần từ khi Tống Dật Nhiên lên xe thì chưa bao giờ dời ánh mắt của hắn rời khỏi cô.
Đừng trách Lăng Dục Thần quá để tâm đến người vừa gặp chưa lâu này, có muốn trách chỉ nên trách Tống Dật Nhiên quá đặt biệt. Cô hoàn toàn khác với mấy cô gái ở ngoài kia, chỉ biết bổ nhào về phía của hắn, bất chấp mạng sống sau đó không xác định mà muốn đến gần hắn. Còn Tống Dật Nhiên cô không cần biết hắn là ai, đều là không muốn đến gần, bài xích đến nỗi khiến người khác vô cùng khó chịu.
Lúc này bên cạnh có người nhịn không được nữa mà lên tiếng.
Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng, ở Tổ ch..." Cô vừa dùng tai nghe bluetooth nghe được không ít chuyện về tổ chức ở thụy sĩ có việc cần giúp đỡ, tuy vẫn còn thời gian sắp xếp nhưng theo thói quen vẫn là nên nói qua với Lăng Dục Thần trước một tiếng, nên Mễ Giai Kỳ liền nhanh chóng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng với Susan ở thụy sĩ liền muốn mở miệng thông báo với Lăng Dục Thần.
Lúc nãy là vì cô chỉ tập trung họp với Susan qua điện thoại không hề hay biết là Tống Dật Nhiên đã ngủ từ khi nào nên có chút lớn tiếng.
Lăng Dục Thần: "Suỵt!... có gì về nhà rồi nói!" Hắn còn chưa đợi Mễ Giai Kỳ nói xong một câu liền ngay lập tức ngăn lại, ánh mắt sắc lạnh lướt qua mắt của Mễ Giai Kỳ ở kính chiếu hậu ở trên xe, không khỏi khiến cho nhiệt độ trong xe nhanh chóng giảm mạnh.
Không biết là vì âm thanh của cả hai người quá lớn hay là do nhiệt độ trên xe có chút lạnh đột ngột lại khiến cho Tống Dật Nhiên hơi cựa nguậy đầu ở cửa kính, nhưng vẫn may là không có tỉnh dậy nếu không hắn không chắc là có thể bỏ qua cho cái miệng kia của Mễ Giai Kỳ hay không.
Mễ Giai Kỳ: "..." Cô lúc này nhìn đến bên cạnh của Lăng Dục Thần mới nhận ra Lăng thiếu phu nhân của bọn họ đã ngủ trên xe từ khi nào không hay không biết vô thức mà nói chuyện có chút lớn.
Nhìn thấy hành động ôn nhu cùng với giọng nói của Lăng Dục Thần lúc này cô liền không khó có thể nhận ra, vẫn còn rất may là âm thanh của cô cũng không tính là quá lớn không khiến cho người kia thức dậy nếu không cả cô cũng không chắc có giữ nổi cái mạng này hay không.
Tống Dật Nhiên không biết là trong mơ đã thấy cái gì mà đuôi mắt không ngừng co giật, đầu liên tục cựa nguậy vào cánh cửa kính của cửa xe.
Lăng Dục Thần lúc này cho rằng là do Mễ Giai Kỳ quá phận làm ra liền nhanh chóng thay đổi ánh mắt nhìn vào kính chiếu hậu, Mễ Giai Kỳ liền không giống lúc nảy nữa, cô lúc này chớp chớp mắt sau đó chỉ dám nhìn về phía trước mặt mà chú tâm chạy không dám quay đầu về phía sau nữa.
Lăng Dục Thần tiếp theo đó cũng không nhìn cô ta nữa, hắn lấy một cái máy tính bảng ở ghế trước cầm lên, tay lướt qua vài thứ gì đó, sau đó màn hình máy tính bảng hiện lên một video, Lăng Dục Thần nhẹ tay lấy tai nghe bluetooth mang vào tai.