Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 34: Không nỡ



Tình hình hỗn loạn của cuộc chiến âm thầm diễn ra trong máy tính là thế, ấy vậy mà bên cạnh hắn lại có một con cừu nhỏ vẫn còn đang không biết gì mà say giấc. Lăng Dục Thần sau khi đóng lại máy tính kia, ánh mắt ôn nhu lại một lần nữa vô tri vô thức mà xuất hiện khiến người khác không khỏi tò mò, cô gái đơn thuần kia có gì để hắn lưu tâm đến thế.

Ở ghế lái chính có người ngứa ngáy không biết có nên lên tiếng hay không, nhưng sau đó vì bảo vệ chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp kia của Lăng Tổng vĩ đại mà cô đành phải liều mạng lên tiếng.

Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng, thứ lỗi tôi có chuyện muốn nói!" Cô nhỏ giọng nói với Lăng Dục Thần như thể thì thầm với hắn, nhưng ở cái khoảng cách đối với người thường chỉ xem như một cái ghế, còn đối với Mễ Giai Kỳ cô với hắn tựa như cách cả thái sơn kiểu này chỉ sợ là con người kia không nghe thấy cô nói gì, nhưng vì sự an toàn của bản thân mà Mễ Giai Kỳ đành phải nói nhỏ hết mức có thể.

Lăng dục Thần: "Nói đi, nhỏ giọng thôi." Hắn ánh mắt vẫn không rời khỏi Tống Dật Nhiên, nhưng miệng vẫn còn có thể đáp ứng như cầu tất yếu của người khác.

Hắn không cấm Mễ Giai Kỳ lắm mồm nhiều chuyện, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy Tống Dật Nhiên tỉnh dậy sau đó lại tiếp tục vở diễn cô bé quàng khăn đỏ gặp cụ bà sói kiểu này.

Mễ Giai Kỳ: "Ngài không định đánh thức thiếu phu nhân sao?" Cô được lệnh cho nói liền nhanh chóng chớp mắt cười cười nói ra.

Lăng Dục Thần: "..." Hắn nghe xong đáy mắt sâu thẩm liếc nhìn Mễ Giai Kỳ đang nói chuyện không nên kia.

Hắn còn đang lo lắng không biết nên làm thế nào để cho con cừu nhỏ kia không giật mình tỉnh dậy, thì lúc này Mễ Giai Kỳ kia lại muốn hắn gọi người thức dậy, còn không phải là cô vẫn còn chê là hắn lúc nảy đối xử quá nhẹ nhàng với cô hay sao. Muốn chết?

Mễ Giai Kỳ: "Ngài đừng hiểu nhầm tôi không có ý gì hết, chỉ là nơi này còn cách xa phủ vệ nhà chúng ta hơn một giờ đi đường nữa, nếu cứ để thiếu phu nhân nằm như thế lúc tỉnh dậy sẽ rất đau cổ."

Mễ Giai Kỳ liếc nhìn đến ánh mắt kia như ngàn kim châm đâm phải người mình liền thu liễm lại đôi mắt mỏng manh của bản thân, cười cười khó xử giải thích. Cô đây là vẫn còn rất quý cái mạng chó này, nếu không phải là vì lo cho phu nhân của hắn giúp hắn thì có cho cô thêm mười cái mạng sau vụ lúc nảy cô cũng chính là sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.

Lăng Dục Thần: "Em ấy sợ tôi như thể sắp ăn thịt em ấy không bằng vậy, khó khăn lắm mới có thể an yên ngủ được một lúc, cứ để em ấy ngủ trước đã, khi về nhà tìm cách để không đau là được." Hắn quét mắt quay trở lại gương mặt đang ngủ yên trong vô thức đã không còn mấy cử động ở đuôi mắt nữa liền cảm thấy tâm tình có chút tốt hẳn lên.

Mễ Giai Kỳ: "..." Cô nghe được mấy câu nói kia xuất phát từ cái miệng của Lăng Dục Thần liền cảm thấy chắc chắn là lỗ tai của cô hỏng rồi, có thể sau khi kết thúc công việc này, đợi đến khi Trình Biên thối tha kia quay lại cô sẽ nhờ hắn thay giúp cô một cái tai mới cho cô dùng.

Lăng Dục Thần ngập ngừng một lúc, rốt cuộc không biết là thần thờ suy nghĩ cái gì liền thừa lúc Tống Dật Nhiên vẫn còn mơ mơ màng màng mà nhích đến gần cô. Ánh mắt của Lăng Dục Thần không ngừng dò xét Tống Dật Nhiên đang ngủ.

Suy nghĩ nữa ngày rốt cuộc lúc này hắn cũng bắt đầu hành động, cánh tay của Lăng Dục Thần vòng qua eo của Tống Dật Nhiên, điều chỉnh một lúc, lại cảm thấy có gì đó không đúng lại lấy cánh tay còn lại nâng đầu của cô lên không trung.

Tống Dật Nhiên đã là vài ngày rồi từ khi người vô danh kia gửi email lấp lửng về cái chết của cha cô, đã có thể khiến cho cô đã vài ngày không có ngủ ngon. Cứ mỗi khi Tống Dật Nhiên cố gắng ngủ say thêm một chút thì y như rằng mấy hình ảnh kia lại liên tiếp lần lượt kéo nhau hiện lên trong đầu ốc của cô.

Như thế vẫn còn chưa là gì so với hai ngày gần đây, mấy ngày trước đó vụ việc kia suy cho cùng lại chỉ có thể khiến cô ngủ trễ một chút, ấy vậy mà hai ngày nay tình hình giấc ngủ của Tống Dật Nhiên khác hẳn, chẳng những đã không chút tiến triển khá khẩm gì, ngược lại lại vì chuyện của Lăng Dục Thần làm cho cả một đêm không cách nào có thể chợp mắt.

Mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh của Lăng Dục Thần trừng mắt nhìn cô lại vô thức ùa về, hết lần này đến lần khác cô vì mấy thứ kia làm cho đầu óc như thể sắp sửa nứt ra. Hiện tại khó khăn lắm mới có thể tìm được một vị trí thoải mái để nghỉ ngơi một lúc, vậy mà phút chốc lại cảm thấy ngứa ngáy ở eo.

Tống Dật Nhiên là bởi vì bị cái gì đó chọc vào làm cho khó chịu tỉnh giấc, cô nheo mắt nhìn đến hai bên hông của mình, vừa vặn chạm phải cánh tay to lớn của ai đó đang chạm vào kia. Bất ngờ đột ngột kéo đến, Tống dật Nhiên quay đầu trợn to mắt đối diện nhìn Lăng Dục Thần đang kẹp mình ở giữa hai tay của hắn, cô không biết là vì hoảng sợ, hay là do tức giận lại một lần nữa tiếng nói lắp vang lên.

Tống Dật Nhiên: "Anh… anh… muốn làm… cái gì?" Giọng của cô nói lắp kinh khủng, chỉ có một câu nói tính tới tính lui suy cho cùng hình như chỉ có chữ "Anh" là có thể thành công suông sẻ để nói ra, còn mấy tiếng còn lại hầu như là tiếng được tiếng mất.