Lăng Dục Thần không hỏi Tống Dật Nhiên nghĩ cái gì chỉ một mình đi vào phòng khách. Vú Dương ở nơi này là người làm lâu năm của nhà hắn, người phụ nữ trung niên thân hình có chút béo ú đi ra từ phòng bếp, ánh mắt nhìn thấy hắn như sáng lên liên hồi.
Sau đó liền nhìn về phía sau lưng của hắn lúc này bà mới phát giác có thêm một người khác trong căn nhà này. Bà làm việc cho Lăng Dục Thần đã năm năm cái gì nên nhìn thấy cũng đã nhìn thấy, cái gì không nên nhìn thấy cũng đã vài lần vô tình nhìn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy Lăng Dục Thần đưa ai đó ngoài mấy người thủ vệ thân thuộc về cái nhà này.
Bà trước đó còn nghĩ qua, Lăng Dục Thần có phải là muốn sống cùng Tiểu Thanh đến khi con trăn đó cũng không thể lột da sống nữa hay không, nhưng hóa ra lại là có người đang đợi người khác đến.
Vú Dương ôn hòa cười cười với Tống Dật Nhiên, Lăng Dục Thần như nhớ ra chuyện gì đó liền quay đầu nhìn Tống Dật Nhiên đang cười với Vú Dương, ánh mắt của Tống Dật Nhiên vô tình nhìn thấy Lăng Dục Thần đang nhìn mình ngay lập tức liền thu lưu nụ cười kia lại rũ mắt nhìn đi nơi khác.
Cô sợ phải đối mắt với một người quỷ kế đa đoan như Lăng Dục Thần, cô sợ bị hắn nhìn ra mục đích của bản thân, nên chỉ cần có thể tránh đi thì cô sẽ liều mạng mà lẩn tránh.
Lăng Dục Thần: "Đây là vú Dương, là người sẽ ngày ngày làm việc nhà, nấu cơm cho em." Giọng nói của hắn không mang chút cảm tình nào, khiến cho người khác không thể nghe ra được ý tứ trong câu nói kia của hắn ta là gì.
Vú Dương: "Thiếu Phu Nhân, do vú đã quen nấu ăn cho thiếu gia nên nếu có gì cô dùng không vừa miệng thì có thể nói với Vú có được không?" Giọng nói của người đàn bà trung niên vừa hiền hậu vừa ôn hòa, nụ cười trên môi lúc này cũng quá đỗi dịu dàng làm cho người khác không khỏi nghĩ ngợi đến người nhà bản thân.
Tống Dật Nhiên: "Cháu hiểu rồi...cháu chỉ có một thứ..." Cô vừa nói ánh mắt lại không ngừng dò xét xung quanh, sau đó như bị phát hiện, ánh mắt của Lăng Dục Thần nhìn chầm chầm vào cô, khiên cho Tống Dật Nhiên liền có cảm giác như con nít bị người khác phát hiện làm chuyện xấu liền giật bắn người rũ mắt xuống im lặng.
Vú Dương: "Nếu cô ngại có thể nói nhỏ cùng với vú là được." Vú Dương hiểu ý của Tống Dật Nhiên liền đi đến gần cô ghé tai lại sát với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Vú đừng nói với tên… anh ấy có được không?" Cô cố ý nhỏ giọng thì thầm vào tai của Vú Dương nói.
Lăng Dục Thần: "..." Hắn không làm gì, cũng không nói gì chỉ cười mỉa mai hừ một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.
Vú Dương: "Được phu nhân cứ nói với Vú." Bà nhìn thấy Tống Dật Nhiên cùng với Lăng Dục Thần hệt như hai đứa con nít giận nhau liền không khỏi cười thành tiếng nói.
Tống Dật Nhiên: "Cháu không ăn được đường… có chút nghiêm trọng Vú có thể cho ít đường một chút không?" Cô nhỏ giọng nói với Vú Dương.
Tống Dật Nhiên từ nhỏ đã lắm bệnh nhiều tật, trong đó nghiêm trọng nhất thì có thể kể đến như cái bệnh không ăn nổi đường này. Cô từ nhỏ chỉ cần hôm nay ăn nhiều đường liền sẽ như dị ứng cấp tính vậy, cả người liền nổi ban đỏ, có hôm còn nghiêm trọng đến sốt nóng đến ngất xỉu khiến cho Tôn Mỹ lo lắng đến chạy đôn chạy đáo tìm bác sĩ đến cứu giúp cho cô.
Nhưng vẫn là Thẩm Chương có chút nhanh hơn bà một chút, ông tìm được bác sĩ ở thành phố sau đó đến chữa trị cho cô, từ đó đến nay đã là mười mấy năm. Tuổi thơ của Tống Dật Nhiên luôn là không có xuất hiện được một món ngọt nào, đến khi sinh nhật cũng phải ăn bánh gato không đường, qua nhiều năm như vậy cô gần như đã quen với chứng bệnh khó trị này.
Vú Dương: "Vậy thì vừa khéo ah, thiếu gia cũng không thích ăn ngọt, vú sẽ làm theo ý của thiếu phu nhân." Bà dường như vừa nghe được gì đó lạ lẫm ánh mắt vừa sáng lên vừa cười nói nhỏ với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Vậy sao? Vậy thì tốt thật… cảm ơn vú." Cô đột ngột nhanh như vậy đã được Vú Dương đáp ứng cho cô, cô liền không biết giấu niềm vui sướng đi đâu trực tiếp mang nó để lộ hết ra bên ngoài.
Vú Dương: "Không có gì, việc nhỏ này cứ để vú lo liệu." Bà chớp chớp mắt cười cười nói nói với Tống Dật Nhiên.
Việc ăn uống của những người khó tính thì cứ giao hết cho Vú Dương bà, dẫu sau trong nhà này cũng chẳng phải chỉ có một mình Tống Dật Nhiên khó ăn, đã nhiều năm như vậy bà cũng đã quen với công việc này.
Vú Dương: "Đúng rồi, Lăng thiếu gia vú đã dọn dẹp hết cả phòng ngủ chính và phòng làm việc xong xuôi, bất kể khi nào cũng có thể nghỉ ngơi." Bà nói chuyện xong với Tống Dật Nhiên liền quay đầu về phía sau đối mặt với Lăng Dục Thần đang cô độc một mình đứng ở chỗ kia.
Lăng Dục Thần: "Bây giờ đi… ban nảy không phải em còn rất buồn ngủ sao?" Hắn không nghĩ nhiều liền chỉ tay về phía của Tống Dật Nhiên, ý tứ muốn nói cô lên phòng nghỉ ngơi trước. Mắt của Tống Dật Nhiên lúc này còn đang đỏ y hệt lúc nảy, rõ ràng là cơn buồn ngủ kia còn chưa nguôi đi, rất dễ để nhận ra.
Tống Dật Nhiên: "Tôi..." Cô có chút bất ngờ liền không biết phải nói thế nào, thật sự mà nói thì Tống Dật Nhiên cô buồn ngủ thật.
Lăng Dục Thần: "Vú đi làm việc khác trước đi có tôi lo cho em là được." Hắn thấy cô còn ngập ngừng chễm trệ đứng ở đó còn chưa chịu đi, liền nghĩ đến có thể là do cô vừa đến đây không lâu, ở trong không gian lớn thế này trong thời gian ngắn khó mà tiếp thụ nổi, không tránh khỏi lạ lẫm, nên cứ để một người nam chủ nhà như hắn dẫn cô đi đến đó thì hơn.
Vú Dương: "Được, vậy vú đi lo cho Tiểu Thanh để Mễ cô nương vào đây mang đồ giúp hai người lên nghĩ ngơi." Bà cười cười nói nói, xong xuôi nhận được cái gật đầu của Lăng Dục Thần liền bước chân đi mất hít ra phía ngoài cửa.
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn vừa nhìn biểu cảm phong phú trên mặt của Tống Dật Nhiên khi nghe đến Tiểu Thanh vừa gật đầu với Vú Dương.
Tống Dật Nhiên: "Tiểu Thanh… Tiểu Thanh là ai vậy?" Cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, từ nảy khi bước vào đây rõ ràng là cô không có đụng phải đứa trẻ nào, lại còn cần chăm sóc.
Nhìn tuổi tác của Lăng Dục Thần đúng là đã đến tuổi thành gia lập thất, nhưng không phải là hắn đã có con riêng rồi đâu đúng không? Cô không muốn người khác lại gọi cô cái danh mẹ ghẻ con chồng đâu, rất khó nghe.
Lăng Dục Thần: "Là thứ màu trắng lúc nảy… thắc mắc làm gì, có muốn nó ngủ cùng em không?" Hắn như thể biết là trong câu hỏi kia của Tống Dật Nhiên có bao nhiêu phần thắc mắc bao nhiêu phần tò mò, càng nhìn thấy cô như lúc này, hắn càng muốn dọa cô. Cố ý nhướng mắt hỏi Tống Dật Nhiên, giọng điệu trêu chọc rõ ràng.
Tống Dật Nhiên: "Khô… khôn… không cần..." Cô nghe đến con trăn lúc nảy liền ngay lập tức bất tri bất giác quay lại nhìn ở phía sau, tiếp theo đó là bị dọa đến nói lắp.
Lăng Dục Thần: "Không cần thì mau lên phòng ngủ đi." Hắn như thể rất tốt bụng đưa cho cô phương án.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô lúc này rất sợ con trăn kia chốc lát nữa sẽ vào đây liền nhanh chóng bước chân chạy đi đến cầu thang, nhưng bước chân còn chưa đi được hai bước liền nghe có người ở phía sau gọi giật ngược lại.
Lăng Dục Thần: "Khoang đã!" Hắn nhìn thấy thứ gì đó chói mắt ở phía sau lưng của Tống Dật Nhiên, qua lớp áo thun mỏng đúng là không thể che nổi, áo thun màu trắng càng làm nổi bật lên cái vết màu đỏ chót ở sau cổ của cô.
Tống Dật Nhiên: "Có gì sao?" Cô không quay người hoàn toàn về phía sau.
Cô chỉ đứng lại quay đầu nhìn thấy ánh mắt như dò xét của Lăng Dục Thần gần như sát lại phút chốc gần trong gang tấc, khiến Tống Dật Nhiên giật bắn người bất tri bất giác chân liền muốn chạy đi, nhưng lại chẳng nhanh hơn được cánh tay của Lăng Dục Thần ở phía sau kìm hãm cô lại tại chỗ.
Lăng Dục Thần: "Đừng có động!!!" Hắn kéo cô lại rì đứng lại một chỗ trước mặt hắn, ép cô quay lưng về phía của hắn, ánh mắt sâu xa nhìn chầm chầm vào sau gáy của Tống Dật Nhiên, tư thế này có chút làm người khác cảm thấy kỳ quái khó hiểu.
Tống Dật Nhiên: "Anh muốn làm gì?" Hơi Thở của Lăng Dục Thần không ngừng phả vào sau gáy của Tống Dật Nhiên khiến cho nơi đó nóng rát khó chịu, cô liền muốn vùng vẫy tránh đi.
Lăng Dục Thần: "Tôi không có làm gì, nhưng nếu em còn động thì tôi làm thật đó." Hắn nói một câu với Tống Dật Nhiên, hắn lại tiếp tục nhìn đến chỗ bị gì đó làm cho đỏ đến đáng thương, vậy mà khi nảy lúc ở trên xe hắn đã có lúc ghé mặt gần sát đến cô như vậy cũng không nhìn ra được.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô nghe hắn nói như vậy liền không dám cử động gì nữa chỉ dám đứng yên một chỗ, để mặc cho Lăng Dục Thần hắn ở phía sau tung hoành trên gáy của cô.
Lăng Dục Thần: "Cổ của em sao lại đỏ đến vậy… không, là sưng lên rồi?" Hắn nhíu chặt mài, giọng nói không khó để nghe ra được hắn là đang khó chịu, nhìn thấy vết đỏ trầm trọng này liền không khống chế nổi cảm xúc mà khó chịu với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "À… không sao, anh không động đến tôi còn không cảm thấy gì." Cô nghe hắn nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng là bản thân có cái gì đó lạ mà để hắn phải nhìn chăm chú như vậy, hóa ra chỉ là vết đỏ do Tôn Mỹ đánh mà ra.
Lăng Dục Thần: "Bị đánh?" Hắn nghe Tống Dật Nhiên trả lời một câu không chút dính dáng đến câu hỏi của hắn, hắn liền tự bản thân suy nghĩ một lúc, sau đó không lâu liền có kết quả. Nhưng loại kết quả này không chút tốt đẹp gì nên gương mặt Lăng Dục Thần lại một lần nữa đanh lại, ánh mắt đen thui nhìn Tống Dật Nhiên hỏi lại.
Tống Dật Nhiên: "Ừm… không sao, thường ngày đều bị như vậy, chắc lúc nãy do tôi ngủ có chút không khoa học nên để nó tựa lên thành kính nóng, đỏ một chút cũng thông thường..." Cô còn chưa nhận ra được tầm quan trọng trong câu nói của Lăng Dục Thần lại lần nữa trả lời một câu tưởng chừng không chút liên quan, nhưng lại như thể là đang ngầm nói với hắn là "Đúng, tôi là bị đánh nên mới thế này."
Lăng Dục Thần: "Ai đánh em?" Hắn đanh mắt nhìn đối diện với Tống Dật Nhiên hỏi cô.
Tống Dật Nhiên: "Mẹ của tôi… không có vấn đề gì lớn, chút nữa chườm lạnh một lúc là hết thôi." Cô thản nhiên nói ra, lấy tay vỗ vỗ sau gáy vài cái xác định là có chút nóng liền nói.
Lăng Dục Thần: "Không có vấn đề gì lớn?" Hắn thật sự hết cách với Tống Dật Nhiên cô, bị người khác đánh đến gáy như nhồi bông thế này còn nói là không sao, Tống Dật Nhiên cô là bị ngốc thật hay giả ngốc vậy?
Tống Dật Nhiên: "Anh lặp lại lời của tôi làm gì..." Cô có chút khó hiểu hỏi lại Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "Là vì tôi mà bị đánh sao?" Hắn nhỏ giọng, không còn nhìn ra lúc nảy hắn chính là người tức giận mà kéo cô lại nữa.
Tống Dật Nhiên: "Tôi nói rồi… không phải chuyện lớn, anh đừng có làm vấn đề nghiêm trọng như vậy..." Cô cũng có chút khó xử, cô cũng không muốn bị đánh, dám chắc rằng Tôn Mỹ cũng chính là không cố ý mà đánh cô, động tác mạnh đến vậy, cũng đủ hiểu là khi đó bà đã phải tức giận thế nào.
Tống Dật Nhiên: "Anh xem… anh lại nhíu mày làm gì… sót sao? " Cô nhìn thấy gương mặt trời ban có chút đẹp đẽ đến vô thực kia của Lăng Dục Thần lại bị hắn không xem ra gì mà chau lại như vậy, liền cảm thấy xót thương cho nó, tiếp sau đó lại không biết là lấy dũng khí ở đâu ra mà vạ miệng trêu hắn.
Lăng Dục Thần: " Ừm..." Hắn giống như đã đợi câu nói này từ lâu, câu trước của Tống Dật Nhiên vừa nói xong câu sau của Lăng Dục Thần đã đuổi kịp chạy tới.
Tống Dật Nhiên: "Tôi mệt rồi… muốn đi ngủ." Cô hiện tại chỉ có thể dùng mấy chữ gậy ông đập lưng ông đễ diễn tả, lúc nảy trêu người ta còn chưa cười nổi kết quả lại bị người kia nói lại một chữ liền không biết tiếp theo nên nói cái gì.