Con hẻm nhỏ hôm nay được một phen náo loạn kinh thiên động địa. Dạo gần đây mấy cuộc thanh trừng của xã hội đen không phải ít, cái khu nhỏ này suy cho cùng của chỉ là một trong những điểm dừng chân của bọn họ mà thôi.
Mấy ngày gần đây cuộc sống yên bình gần như là rất hiếm hoi đối với những người sống ở đây, mấy người đánh nhau rượt đuổi bắt vào đến tận nhà dân, đánh người giết người máu me bê bết loang lổ trên mặt đường gần đây không còn là chuyện lạ gì nữa.
Hôm nay cũng là như vậy, nhưng có chút lớn mạnh hơn, người kéo đến đây đánh nhau cũng đông hơn mấy hôm trước, người dân sập cửa rầm rầm như tránh tà, không buôn bán không hoạt động nữa, ai nấy đều trốn ở trong nhà.
Bọn họ chém giết nhau ở ngoài kia tiếng động gây ra không nhỏ, một lát sau chỉ còn lại xác người nằm la liệt trên mặt đường, máu me loang lổ không còn biết đâu là mặt đường đâu là máu người nữa. Đánh xong một tốp đến một tốp khác, người dân ở đây không tiện ra mặt, họ cứ bình yên sống, ai làm lãnh đạo căn bản không liên quan gì đến họ.
Lãnh đạo trước kia thu phí bảo kê cũng không quá rẻ, có đổi một người khác cũng không có gì khác biệt, cứ qua một lúc liền có người chạy qua chạy lại, tay chân đều thấy máu, bọn họ trong nhà có trẻ con thì đem đi giấu mất không để chúng nhìn thấy.
Mấy cuộc thanh trừng thế này thường ngày diễn ra có chút nhanh chóng, sau đó chỉ cần là nhà ai thì dọn dẹp một chút sau đó có thể tiếp tục làm ăn như thông thường, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hôm nay lại có chút khan khác, đã trôi qua lâu đến vậy rồi âm thanh đánh nhau vẫn không ngừng tiếp diễn, không lâu sau đó lại xuất hiện một chiếc xe hơi xám màu mang biển hiệu đắt tiền chạy vào khu vực đang xảy ra ẩu đả liên hồi.
Người đàn ông trên xe bước xuống một tây trang âu phục phẳng phiu ảm đạm mà sạch sẽ. Hắn bước đến gần người đang cầm cây dao lớn dài một mét đứng gần đó nói vài câu gì đó.
Sau khi nói xong, người đó ra hiệu có người phía sau đến gần hắn ta, hai tay người trong đám bọn họ mò mẫm, một lúc sau đó nói một câu, người đàn ông mặc âu phục nhếch miệng cười khóe mắt nâng lên, trong thời khắc thế này nụ cười kia xuất hiện khó hiểu.
Hắn cởi bỏ lớp áo khoác ngoài ra, sau đó đi cùng với người đàn ông cầm dao đi vào một con hẻm, chỉ có hai người đi vào, mấy người còn lại điều là đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ không phải ẩu đả nữa, mấy người trong nhà cũng thở phào nhẹ nhõm, có người vẫn còn không dám đẩy cửa, nhưng trong nhà ai còn việc thì làm việc, ai không có việc thì chăm trẻ.
Có người sẽ thắc mắc vì sao bọn họ không báo về chính quyền, việc này cũng không phải mới xảy ra ngày một ngày hai, thật ra nếu chính quyền có thể can thiệp thì hôm nay có thể lại chẳng xảy ra nữa. Nói cách khác chính quyền ở Thanh Long này chẳng thua gì con bù nhìn canh đất ruộng, tệ hại đến đáng thương.
Thành phố Thanh Long trong gần mười năm trở lại đây chính quyền đã gần như không còn tiếng nói gì nữa, mọi việc đều là nằm trong tay của bọn có quyền có thế, mấy gia tộc tranh nhau làm lớn. Hiện tại ở Thanh Long gia tộc quyền thế nhất có thể kể đến Lăng Gia, sau đó là Trịnh Gia, còn mấy gia tộc còn lại vẫn là còn đang phát triển vốn là không đáng nhắc đến.
Mười năm trước đó Mạc Gia làm mưa làm gió, làm cho giới hắc đạo hùng mạnh chẳng thua kém bạch đạo, sau khi Mạc Hàn Lâm có vợ sinh con cũng lùi về sau vài bước, được vài năm thì khuất bóng.
Mạc Gia chuyển ra nước ngoài sinh sống. Sau đó lại đến Lăng Gia, không còn cái bóng của Mạc Gia, Lăng Gia ngày càng phát triển tính đến nay đã là hơn mười năm, cho nên người có tiếng nói trong giới bạch đạo hay hắc đạo nhất hiện tại vẫn là Lăng Gia.
Tống Dật Nhiên: "Con ra ngoài một lúc sẽ về ngay." Cô chỉ là xin qua loa.
Hôm nay cô không có việc gì để làm một mình cứ ngồi suốt ở trong cái căn phòng kia quả thực là rất chán, ngồi được một lúc thì mới nghĩ ra là ở quán ăn gần nhà hôm nay có hoạt động mua bán gì đó nên muốn đến đó xem, nhưng bản thân biết được nếu chỉ đơn thuần là ra xin xỏ Tôn Mỹ để ra ngoài thì nhất định sẽ khó mà chuồng được, nên đã đợi khi bản thân đã ra khỏi cửa mới bắt đầu nói vọng vào.
Tôn Mỹ: "Ê! Dật Nhiên, cẩn thẩn một chút dạo gần đây...Ê người đâu rồi?" Bà đang rửa bát trong bếp, nghe thấy âm thanh của Tống Dật Nhiên liền chạy ra xem, nhưng bà chỉ vừa đi đến cửa đã không còn thấy người đâu nữa, lo lắng không thôi.
Dạo gần đây trong khu này đã là không còn yên bình như trước nữa, đuổi đánh giết người đã sớm không phải là chuyện lạ lùng gì. Mấy hôm trước lúc Tống Dật Nhiên đi làm ở quán ăn, trước cửa nhà bà còn có người đánh nhau, chỉ sợ rằng hôm nay đã là đi đến chỗ cô làm việc. Càng nghĩ đến Tôn Mỹ lại càng lo lắng muốn gọi điện thoại nhắc nhở cô cẩn thận.
Tôn Mỹ: "..." Chuông điện thoại trên tay vang lên không biết đã là hồi thứ bao nhiêu vẫn không có ai bắt máy, mùi thức ăn bị cháy trong bếp nồng đậm, bà cũng xem như quên mất chuyện đang muốn làm chỉ để chữa cháy thức ăn.
Tống Dật Nhiên thong dong đi trên đường, tay còn cầm mấy chiếc bánh vừa mới mua được đi ngang qua một cái hẻm nhỏ. Con đường này ngắn hơn con đường lúc nãy cô đi qua, vì lười biếng muốn rút ngắn thời gian về nhà Tống Dật Nhiên không ngần ngại đi vào con đường nhỏ hẻo lánh này.
Ở khu này không hề thiếu mấy khúc quanh co uốn lượn, mấy con đường đan xen nhau tạo thành mấy lối đi nhỏ, cũng không thiếu những vách tường cao lớn tạo ra mấy nơi ẩn nấp. Tống Dật Nhiên những lần đi qua đây thì đều là rất cẩn thận xem xét xung quanh.
Nơi này cách nhà cô vẫn còn một cái ngỏ, nếu xảy ra chuyện sẽ không còn biết kêu ai oán ai. Tống Dật Nhiên chân men theo mấy vách tường quen thuộc đi đến gần cuối con hẻm liền nghe thấy âm thanh gì đó vang lên, cơ hồ như có người đang nói với nhau gì đó.
Trong có thời tiết nóng oi bức đi cạnh mấy bức tường cao con đường lại còn nhỏ hẹp, cảm giác nóng bức hơi nóng hừng hực bốc lên từ tứ phía y hệt cái lồng hấp.
Tống Dật Nhiên cũng không có ý định ở lại hay quan tâm chuyện của người khác, bước chân là lúc càng dồn dập cô muốn nhanh chóng đi ngang qua cái chỗ này, nhưng khi giây phút bước ngang qua, hình ảnh trước mắt làm cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Một người đàn ông dáng người cao lớn, một thân một mình đứng đó mặt đối mặt với hai mươi người tay của ai cũng cầm theo vũ khí, trong khi đó người đàn ông kia lại tay không tất sắc chỉ đứng đó, trên người chỉ áo thun trắng đơn độc cùng chiếc quần tây trang, còn lại sạch sẽ chẳng chút bụi bẩn.
Hai mươi người kia thân hình to lớn khác nhau, cơ thể máu me bê bết cơ hồ như vừa mới tham gia một cuộc ẩu đả không hề nhỏ. Tống Dật Nhiên bước chân cứng nhắc khó khăn tìm một nơi ẩn nấp sau mấy bức tường, nơi này so với chỗ bọn họ đứng có chút gần nên cô có thể gần như nghe rất rõ ràng lời của bọn họ nói chuyện với nhau.
Lăng Dục Thần: "Muốn cái gì thì nói nhanh một chút..." Giọng hắn lạnh lùng vang lên, giữa mùa hè oi bức, giọng nói này của Hắn chẳng khác gì một tảng băng to lớn, khiến cho mỗi người đứng tại nơi này nghe thấy đều cảm thấy lạnh toát cả gáy.
"Con mẹ nó mày đừng có lên mặt với tao!" Tên đầu đàn mặc dù giọng nói đã có ba phần rung sợ, nhưng vẫn là cứng miệng như vậy nói.
Không khó có thể nhìn thấy đặt điểm chung của bọn họ khác với hắn ta rất rõ ràng. Hắn ta giọng nói không mang theo chút biểu tình nào, chỉ đơn thuần là một câu nói cũng có thể khiến cho người khác không ngừng điên tiết lên mà muốn cắn lại. Còn mấy tên kia thì lại khác, câu nói đầu tiên luôn phải thô tục như vậy, sau đó thì mới nói ra chủ đề chính trọng điểm của câu nói muốn nói đến là gì.
Rạch ròi hai trường phái hoàn toàn khác biệt, Tống Dật Nhiên không cần nhìn mặt người đàn ông cô đơn một mình kia cũng có thể thấy, hắn ta nhất định là người có giáo dưỡng rất cẩn thẩn, một người dáng vóc tốt đến vậy, y phục lại trắng tinh không chút vấy bẩn, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ có thể xác định, nhất định là người này do bọn côn đồ kia dụ dỗ đến đây để ức hiếp người khác.
"Mẹ nó! Thằng đàn em cặn bã của mày giết đàn em của tao đấy, tính thế nào?" Tên đầu đàn không nhịn được nữa mắng lớn tiếng vào mặt của của người đàn ông trước mặt, nếu không phải ở phía sau có người chặn lại thì nói không chừng hắn đã không nhịn được mà xông đến đấm thẳng vào Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "..." Hắn chỉ đứng im một chỗ nhàn nhạt nhìn hành động kia của của bọn họ mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Con mẹ nó! Địa bàn kia chỉ là bãi đất hoang mà thằng chó đó cũng tính toán với nó bước một bước thì sao, hai bước thì thế nào?" Tên đầu đàn tức giận kể lể một lúc sau đó điên tiết lên, cả gương mặt toàn là gân xanh gân đỏ nổi lên hết, còn trợn cả mắt.
Từ góc độ này của Tống Dật Nhiên, cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng mọi hành động của bọn họ, cả gương mặt đáng sợ kia của tên đầu đàn nửa, gương mặt của Tống Dật Nhiên bị dọa sợ đến tái xanh cả mặt, trên trán bịn rịn không ít mồ hôi, tay cầm điện thoại cùng siết chặt đến lợi hại.
Tống Dật Nhiên đây là đang có ý định, chỉ cần bọn họ động đến người đàn ông đó cô sẽ ngay lập tức gọi cho cảnh sát đến đây, đôi tay thoăn thoắt bấm dãy số của đồn cảnh sát, nhưng chưa được bao lâu thì không nhúc nhích được nữa.
Cô không biết số điện thoại của cảnh sát.
Tống Dật Nhiên chân rung đến lợi hại, nghĩ đến việc hiện tại còn không phải là cô đang tự chuốc họa vào thân hay sao, chẳng những không giúp được người đàn ông kia mà nói không chừng đến cả bản thân cũng không cứu nổi.
Tống Dật Nhiên nhìn ngó xung quanh, nơi cô đứng quả thực đã là ngõ cụt, muốn đi không được muốn ở cũng không xong. Dật Nhiên trong lòng còn điên tiết so với tên đầu đàn kia chỉ có hơn chứ không có kém. Tống Dật Nhiên tự đánh đầu mình trách bản thân.
“Ăn gì chứ, bánh trên tay nguội mất tăm, hiện tại lại còn vướng vào nơi này.”
Cô tự lập lời thề với bản thân, từ hôm nay trở về sau sẽ không bao giờ đi vào cái con hẻm chết tiệt này nữa, xui chết đi được. Suy nghĩ còn chưa ra cách giải quyết thì cô đã bị giọng nói của một người làm cho đứt quãng.
Làm sao? Hắn ta nôn nóng bị đánh đến vậy?
Lăng Dục Thần: "Nói xong chưa?" Giọng của hắn nhàn nhạt nói ra, nhìn đến từng tên một trước mặt.
Bọn họ nghe thấy khẩu khí đơn thuần nhưng chứa không ít độc kia của Lăng Dục Thần thì không khỏi hoảng sợ đầu gục xuống đất, đến nhìn cũng còn không dám nhìn đến ánh mắt sâu thẳm từ đầm lầy kia của Lăng Dục Thần phát đến
Lăng Dục Thần: "Là một đánh một, hay muốn cùng nhau lên?" Hắn nhìn đến tên đầu đàn vẫn còn đang huênh hoang trước mặt của hắn nói.
Lăng Dục Thần: "Kết thúc nhanh một chút tao còn có việc." Hắn ta cởi bỏ cái đồng hồ trong tay bỏ vào túi quần tây sau đó lại đến mấy cái nhẫn.
"Mẹ nó cùng lên cho tao!" Tên đầu đàn nhìn thấy hành động cùng khẩu khí khinh bỉ của Lăng Dục Thần thì như bị chọc nổi khùng lên liền nhanh chóng hét lớn, mấy tên phía sau nghe được chạy vội đến, nhưng chưa được vào bước thì lại bị loại âm thanh khác làm cho hoảng sợ chân run cầm cập, đứng im một chỗ không dám nhúc nhích.
Tống Dật Nhiên: "Cảnh sát...cảnh sát đến rồi!" Cô nhịn không được nữa, liền hét lớn, tiếng còi cảnh sát vang inh ỏi cả một con hẻm nhỏ, giọng nói của cô gần như cũng bị tiếng nhạc chuông ấy làm cho mơ hồ không còn nghe thấy.
"Cảnh sát? Sao lại có cảnh sát?" Tên đầu đàn lúc nảy vẫn còn sung sức, nhưng hiện tại ánh mắt hoang mang tột độ hiện lên trên gương mặt của lão ta.
"Đi! Đi!" Tên đầu đàn hét lớn với mấy người còn lại ở phía sau.
"Sao lại chạy vậy đại ca, nó không sợ, sao mình phải sợ?" Một tên đứng cạnh hắn nói lớn.
"Nó là ai? Tao là ai? Nó có thể không sợ, nhưng tao sợ, đi!" Tên đầu đàn tức giận trợn mắt nói ra một câu sau đó cùng với những người khác chạy đi mất.
Lăng Dục Thần một mình đứng ở lại nơi này, trong lòng buồn cười đến lợi hại, không biết là nên nói thế nào, tiếng còi giả thế này đúng là lần đầu tiên hắn được nghe thấy, nhưng mấy tên chết tiệt đó lại bị dọa đến bỏ chạy đi mất.