Cô ban đầu nên sớm nghĩ ra ra được, người thường xuyên đứng đầu ngọn sóng như Lăng Dục Thần sẽ xem nhẹ cái chết mới phải, nhưng cũng chẳng nghĩ đến được vết thương không lớn không nghiêm trọng mà hắn nói lại là vết thương có thể chảy máu bất cứ lúc nào, còn cần phải thay băng gạc thường xuyên để tránh nhiễm trùng nữa.
Tống Dật Nhiên đã từng nhìn thấy qua vô số người cầm mấy cái vết thương nhỏ khóc lóc chạy đến bệnh viện để cầu cứu bác sĩ mong giữ lại được cái mạng, nhưng Lăng Dục Thần thì lại không giống với bọn họ, vết thương chảy máu đến thảm hại vậy mà qua lời nói tỉnh bơ của hắn lại xem như không có gì, ít nhất là không chết ngay lúc này được.
Lăng Dục thần: "Chỉ là bị dao cứa một đường, không sâu lắm nhưng vẫn có miệng vết thương." Hắn nhìn thấy ánh mắt không giấu nổi lo lắng của Tống Dật Nhiên liền không còn tâm tình nào mà dọa cô nữa, chỉ tìm cách nói giảm nhẹ sự việc.
Hắn không nói dối, là khi đó Tiểu Dương nói vết thương quả thực là không sâu lắm nên không cần phải khâu lại, nhưng phải cố gắn ít di chuyển nếu không lại động đến miệng của vết thương sẽ phải phải chảy ra không ít máu đỏ. Sẽ không lâu nữa Lăng Dục Thần hắn sẽ vì mất máu mà ảnh hưởng đến tính mạng.
Mấy câu nói mang tính hù dọa thế này hắn đã nghe qua không ít, mấy tên lang bâm như Tiểu Dương quả thực quá phiền phức, cũng may mắn thế nào mà khi đó hắn đã đưa ra quyết định không để Tống Dật Nhiên đi cùng, nếu không với cái sức chịu đựng này của cô chỉ sợ là bị dọa đến ngây người.
Tống Dật Nhiên: "Tôi có thể xem qua hay không… tôi trước kia là học… hộ lý." Tống Dật Nhiên không biết lúc này đây là lấy từ đâu ra dũng khí, nghĩ là Lăng Dục Thần sẽ đồng ý với cô, liền sau khi nói ra lại muốn với tay đến chạm vào vết thương kia.
Chiếc áo khoác dày cộm của người đàn ông này xem như đã làm việc rất tốt, nó che chắn cho vết thương kia một chút cũng không có lộ ra bên ngoài. Tống Dật Nhiên nếu không phải trước đó là do Lăng Dục Thần nghe cô hỏi qua liền vô thức lấy tay chạm vào vết thương thì dù là có tìm thế nào cô cũng chính là khó lòng mà tìm ra được.
Lăng Dục Thần chỉ nhìn chầm chầm Tống Dật Nhiên, không chút bài xích đối với bàn tay nhỏ của cô, cũng không có ý định lãnh đi né tránh.
Hành động ngoãn ngoãn bất chợt này của hắn lại bất giác khiến cho Tống Dật Nhiên có chút bất ngờ, dẫu sao Lăng Dục Thần hắn cũng là người chinh chiến ở hắc bạch đạo lâu năm nên đối với một đứa nhỏ như cô có chút không tin, hay nghi ngờ cũng là việc sớm muộn cũng xảy ra.
Kỳ thực mà nói tay nghề của Tống Dật Nhiên không phải là thuộc dạng xuất sắc gì, chí ít là cái hạng cao ngất ngưởng đó chưa bao giờ thuộc về tay của cô, nhưng nếu muốn nói đến năng lực thì Tống dật Nhiên cô tự cảm thấy bản thân nhất định không thua bọn nhà giàu bọn họ, ít ra là chưa có ca nào được đưa đến tay của cô lại bị đẩy trở ngược ra ngoài báo tử.
Lăng Dục Thần: "Ừm… tôi biết." Hắn chẳng những không có chút bất ngờ hắn còn không nhanh không chậm giúp đỡ Tống Dật Nhiên thuận lợi hơn.
Hai tay nhanh chóng cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, sau đó là đến lớp áo sơ mi màu đen, một phần của chiếc áo ẩm ướt, không cần phải đoán cũng rất dễ nhận ra đây chính là bị cái gì làm cho ướt thành ra thế này.
Chiếc áo sơ mi sau đó nhanh chóng được người đàn ông cởi ra vứt xuống sàn nhà, cơ thể rắn chắc của người đàn ông nhanh chóng lộ ra trước mắt của Tống Dật Nhiên, đối với Lăng Dục Thần đây đã chẳng phải chuyện gì đó mới mẻ nữa, nên hắn rất ung dung mà quay người đối diện với ánh mắt của Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô bận rộn trong đầu óc, cô vừa bận suy nghĩ đến câu nói ban nãy của Lăng Dục thần, vừa bận phải nghĩ xem nên làm thế nào với cơ thể này của hắn.
Tống Dật Nhiên sau khi nghe đến câu nói kia liền suy nghĩ không thôi, Lăng Dục Thần hắn biết cái gì? Là biết việc cô đi học hộ lý, hay là biết cô có khả năng giúp đỡ hắn mà không có mưu đồ gì khác?
Còn có sau khi loại cơ thể của Lăng Dục Thần lộ ra trước mắt, Tống Dật Nhiên như bị ai đó véo chặt tai, hai vành tai đỏ đến sắp hỏng rồi, không cần nghĩ đến cô cũng nhận ra bản thân là đang nóng đến sắp không chịu được nữa.
Cô làm nghề này đã từng mình qua không biết là bao nhiêu cơ thể của người bệnh, kỳ thực mà nói loại cơ thể rắn chắc của người đàn ông thế này cô chưa nhìn qua bao giờ, lại còn là Lăng Dục Thần. Từ dáng vóc đến gương mắt có chút thu hút người khác.
Tống Dật Nhiên không dám nhìn đến liền cúi đầu quay đi chỗ khác, động tác của cô có chút nhanh chóng, cứ nghĩ là Lăng Dục Thần sẽ chẳng thể nhìn thấy được, nhưng hắn đã nhìn thấy.
Lăng Dục Thần: "..." Mọi hành động của Tống Dật Nhiên đầu thu hết vào mắt của hắn, ánh sáng của ngoài cửa sổ đã mỗi lúc một cao hơn, từ góc độ này của hắn có thể dễ dàng nhìn thấy cả gương mặt của Tống Dật Nhiên là đang biểu tình cái gì.
Lăng Dục Thần cũng không muốn quấy rầy suy nghĩ của cô, chỉ giả vờ ho khụ khụ hai tiếng, kéo Tống Dật Nhiên quay lại thực tại.
Tống Dật Nhiên: "Anh đợi tôi một chút… sẽ hơi rát một chút không sao chứ?" Tống Dật Nhiên phút chốc lấy lại tinh thần làm việc, cô ép bản thân không tập trung chú ý đến mấy thứ khác nữa, chỉ chú tâm nhìn đến miếng băng gạc dính đầy máu đỏ ở bên ngoài, nổi bật đến chói mắt.
Tống Dật Nhiên đưa tay động đến nó, ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Dục Thần lúc này hơi co giật, có thể là vì đau, cũng có thể là vì tay nghề của cô hơi chán. Tống Dật Nhiên khó xử nhìn đến hắn, sau đó lại mở miệng như dỗ con nít.
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn không nhìn đến động tác tay của của Tống Dật Nhiên, thứ mà hắn quan tâm là biểu tình trên gương mặt của cô, có thể là vì hắn chưa hiểu được rõ tính cách của Tống Dật Nhiên.
Ban đầu còn nghĩ đến cô rất sợ những thứ đại loại giống như thế này, nhưng hiện tại lại thấy ánh mắt nghiêm túc của Tống Dật Nhiên nhìn đến vết thương không ngừng xem xét phán đoán trong lòng.
Lăng Dục Thần lại như thể là đang được mở mang tầm mắt, vô thức không để ý đến biểu cảm của bản thân bị động đến chỗ sâu của vết thương liền hơi nhăn mài.
Động tác của Tống Dật Nhiên rất nhẹ nhàng, đầu tiên là dùng gấp lấy băng gạt đã bị dính đầy máu bỏ ra một cái khay bên cạnh, sau đó là dùng cồn lau qua nơi trên da gần miệng vết thương bị dính máu, một lượt lau đi sạch sẽ.
Lăng Dục Thần không hề nói dối cô là thật, đúng như những gì hắn đã nói qua trước đó, rõ ràng là vết thương không có sâu không nghiêm trọng, nên người băng bó cho hắn trước đó đã không dùng chỉ khâu lại chỉ băng một vòng.
Kỳ thực mà nói nếu chỉ cần người bị thương ít vận động mạnh, không làm ảnh hưởng đến vết thương thì sẽ an tâm là loại vết thương này sẽ rất nhanh chóng lành lại, nhưng cái kia là để dùng nói với nếu trước mặt của Tống Dật Nhiên là người khác, còn hiện tại, người bị thương là Lăng Dục Thần.
Cô không biết hắn đã đi đến nơi nào trước đó, cũng không biết là cây dao kia có bị gỉ hay không, nhưng chỉ cần nhìn thấy miệng vết thương không to không nhỏ lại bị hắn dày vò trở nên lại lần nữa chảy máu thế này thì cô cũng đủ hiểu được. Vốn dĩ là Lăng Dục Thần không có ý định ngồi yên một chỗ mà dưỡng bệnh.
Cũng đúng thôi, Lăng Dục Thần là Gia chủ của Lăng Gia hắn làm sao có thể một mình ngồi một chỗ để người khác dễ dàng thay thế mà làm việc được, mục đích mà hắn đến đây là gì?
Cô không hiểu rõ, nhưng có thể dễ dàng đoán ra được sau khi hắn về đây, việc đầu tiên là chạy đến bế cô lên giường, nói thế nào cô cũng mang một phần trách nhiệm.
Sau khi lau qua miệng của vết thương, Tống Dật Nhiên lấy băng gạt mới thay lên cho Lăng Dục Thần, cánh tay của hắn lúc này bị siếc chặc không cho tiếp tục chảy máu. Làm xong tất cả Tống Dật Nhiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tống Dật Nhiên: "Vết thương này..." Tầm mắt của cô lúc này bất ngờ thay đổi, vết thương trên tay mà cô vừa băng bó không còn là vấn đề quá lớn nữa, thứ làm cho Tống Dật Nhiên bất giác sợ hãi lại chính là mấy vết sẹo lớn nhỏ ở trên lưng của Lăng Dục Thần.
Còn có một cái lớn ở phía ngực trái, thoạt nhìn có thể nhìn ra được niên đại có thể đã qua lâu rồi, vết sẹo cùng với các vết khâu khi đó đã mờ tịch, nhưng vẫn là sẹo, đã là sẹo thì vĩnh viễn không mất được, thế nào thì vẫn còn lưu lại chút gì đó, ví ngay lúc này đây.
Tống Dật Nhiên vì ánh sáng bên ngoài chiếu rọi mà nhanh chóng như vậy đã nhìn thấy nó, đường khâu này không có chút loạn, đường may rất tốt, hiện tại vết sẹo đã lành như vậy cũng có thể nhìn ra, người khâu rất có năng lực. Tống Dật Nhiên lại lần nữa mở mang tầm mắt đối với người ở bên cạnh của Lăng Dục thần.
Lăng Dục Thần: "Làm sao?" Hắn hơi chau mài lại khó hiểu hỏi Tống Dật Nhiên, đây là lần đầu tiên có người nhìn chầm chầm vào vết sẹo của hắn, một chút sợ hãi cũng không có, chỉ nhìn ra sự hiếu kỳ còn có sự mong chờ gì đó.
Tống Dật Nhiên: "Đường chỉ khâu rất tốt..." Cô nhìn đến Lăng dục Thần nhẹ nhàng nhỏ giọng mở miệng khen người khâu một câu.
Nếu có cơ hội cô cũng muốn một lần nhìn thấy được người đã làm nên tác phẩm này, người khâu nó quả thực có tài năng không nhỏ. Tống Dật Nhiên rất hiếu kỳ người kia là ai, nếu đã tài giỏi như vậy, lại còn lỡ may là con gái thì không phải đối với hắn là một món hời rồi hay sao.
Có thể tùy ý chém chém giết giết, bị thương rồi có thể nhờ cô ấy giúp đỡ, cũng có thể duy trì tình cảm bằng cách này.
Nhưng chỉ là đối với người kia, một hộ lý như cô, tài năng có hạn, còn chưa nhìn qua cái gì đó quá đáng sợ lần nào, chỉ sợ đến khi đó lại chẳng giúp được gì cho hắn, bản thân cô đã sợ hãi đến ngất đi.
Lăng Dục Thần: "Vậy sao… là người trong nghề nói tôi có nên tin không nhỉ?" Lăng Dục Thần nghe đến lời khen kia quả thực có chút bất ngờ.
Đường khâu này là vết thương khi đó lần đầu tiên hắn tự mình đi thanh tẩy giúp Lăng Tính, bị người ở băng đảng khi đó cứa một nhát, còn có nghe nói là chỉ một cm nữa là có thể động đến tim, nhưng lúc đó đã quá muộn, người bác sĩ khi đó còn chưa kịp làm gì, khi hắn bị đưa đến bệnh viện của khu huấn luyện vết thương đã được khâu lại.