Cả ngày hôm qua không làm việc gì, chỉ bị dọa cả một buổi sáng chẳng thể ngồi yên được, con vật màu trắng kia cho đến buổi chiều vẫn là nỗi ám ảnh của Tống Dật Nhiên, nhưng vì bản thân không vận động nhiều có chút không quen.
Cả một ngày không làm việc gì chỉ nghịch điện thoại, đến giờ ăn lại chạy đi ăn, công việc cho cả một ngày chỉ phụ thuộc vào giờ giấc, cuộc sống thế này suy cho cùng trong hai mươi mấy năm vừa qua chưa có.
Chung quy lại vẫn còn lạ lẫm đối với cô kéo theo đó là cả đêm khó ngủ, cơ thể có chút thoải mái, giường cũng rất êm, nhưng việc ngủ thế nào lại thành ra là không ngủ ngon giấc được.
Tống Dật Nhiên nằm lăn lộn ở trên giường cả một đêm, sau đó lại lăn thêm vài vòng xem đi xem lại điện thoại, được một lúc thì mới mỏi mắt miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lăng Dục Thần vào phòng ngủ, chân bước nhẹ nhàng, một loạt động tác sau đó cũng đều rất yên lặng không hề gây ra tiếng động nào ồn ào, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người con gái đang nằm ở trên giường.
Có thể là do giường khá thoải mái nên Tống Dật Nhiên thoạt nhìn trông ngủ rất ngon, cô cuộn bản thân lại trong cái chăn lớn, hệt như con gấu bắc cực nhỏ. Lăng Dục Thần đứng quan sát một lúc, sau đó liền dời ánh mắt đến tủ quần áo, tùy ý chọn vài thứ, sau đó bỏ đi vào phòng tắm thay y phục.
Sau tầm khoảng nửa giờ, Lăng Dục Thần từ phía trong bước ra ngoài, hắn một thân tây trang âu phục thẳng tắp chỉnh tề, phong độ, lãnh đạm, trên tay còn cầm theo cái áo véc còn chưa mặc vào, đi đến gần giường ngủ của Tống Dật Nhiên.
Hắn đứng nhìn cô thêm một lúc, xác định là người kia không có ý định thức vào cái giờ này nên thôi không đợi cô nữa, một mình đi xuống dưới nhà.
Lúc này ở bên dưới tầng một, Vú Dương đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, bà vì hôm qua bắt được chuyến xe khá sớm nên hôm nay đã đến sớm hơn mọi khi mấy giờ đồng hồ, dọn dẹp qua mọi thứ thì bắt đầu nấu thức ăn sáng.
Lăng Dục Thần vừa bước xuống cầu thang liền nhìn thấy vú Dương đã ở trong bếp liền không khỏi có chút bất ngờ. Hắn đi vào bếp, lấy một cái ly, rót vào tầm một phần ba ly rượu, một hơi nốc hết một ly, vú Dương nhìn thấy việc này đã quá thường xuyên cũng không còn là cái gì đó quá bất ngờ, nhưng bà cũng gác lại việc đang làm dở mà quay người cung kính nói với hắn.
Vú Dương: "Thiếu gia, cháu trai tôi hôm qua đột nhiên bệnh, họ hàng ở đó bảo tôi quay về xem thế nào nên không thể ở cạnh phu nhân được, vú có nghe nói là hôm qua thiếu phu nhân bị Tiểu Thanh dọa sợ rồi, là lỗi của Vú… " Bà hơi rũ mắt khó xử nói với Lăng Dục Thần.
Bà quả thực có chút nhớ nhớ quên quên, hôm trước đó rõ ràng là đã hứa với Lăng Dục Thần là tháng này bà không quay lại quê nữa ở lại xem thiếu phu nhân mới đến, vậy mà lại nghe tin cháu bệnh thì quên mất chuyện cần làm gì.
Tống Dật Nhiên kia sợ Tiểu Thanh như gặp ma quỷ, hôm qua Tiểu Thanh còn bò vào luôn cả phòng ngủ nhất định là bị dọa không ít, đều là lỗi của bà.
Lăng Dục Thần: "Ừm… đừng có thêm lần sau." Hắn nghe xong lời của Vú Dướng nói liền ‘Ừm’ một cái, sau đó lại lạnh nhạt nói thêm một câu khác.
Vú Dương: "Ừm.... vú biết rõ." Bà biết tính cách của hắn, bà không để tâm quá nhiều chỉ đồng ý là đã nghe thấy, cố gắng sẽ không để cho loại chuyện này lặp lại thêm lần nào nữa.
Lăng Dục Thần: "Dật Nhiên hôm qua ngủ trễ, vú đừng nấu thức ăn sáng vội, đợi em ấy dậy rồi hẳn nấu… cũng đừng có gọi em ấy." Hắn đứng một chỗ ở bàn ăn một lúc liền nhớ ra có cái gì đó còn chưa nói, liền nói với bà.
Nói xong với vú Dương thì Lăng Dục Thần cũng bước chân cầm lấy áo khoác trên ghế bàn ăn chuẩn bị đi khỏi.
Vú Dương: "Thiếu gia ngài lại không ăn sáng sao?" Bà nhìn thấy hắn chuẩn bị ra khỏi nhà lại lần nữa bỏ bữa sáng nên muốn gọi lại.
Lăng Dục Thần bản tính xấu có rất nhiều đối với một người lớn tuổi như bà, bà không quan tâm hắn ở bên ngoài làm ra loại chuyện gì, chỉ quan tâm đến việc ăn uống của hắn, mà vừa khéo thế nào Lăng Dục Thần có một tính xấu khiến cho bà lưu tâm nhất chính là việc hắn không ăn sáng.
Bà làm việc ở nhà này đã gần mười năm nay, vậy mà những ngày Lăng Dục Thần có thể ngồi lại ở nhà dùng bữa sáng chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trước đó Mễ Giai Kỳ không phải đã từng nói qua việc bệnh dạ dày của hắn lại tiếp tục trở nặng sao? Vậy mà lại không có ý định cứu vãn, tiếp tục bỏ qua bữa sáng.
Lăng Dục Thần: "Không sao… tôi ra ngoài có chút vội sẽ ăn sau." Hắn biết bà đang lo lắng cái gì, hắn không tin một người như hắn lại có thể bị cái dạ dày nhỏ này làm cho bệnh chết.
Vú Dương: "Ừm… đi đường cẩn thận." Bà đã quá quen thuộc với dạng câu nói tùy ý kiểu này, lần nào cũng là nói với bà như vậy, nhưng đến khi bà hỏi lại Mễ Giai Kỳ thì cô gái kia lại nói là * Lăng Tổng không phải đã dùng bữa sáng lúc ở nhà sao? *
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn mang giày da bóng loáng vào chân, sau đó mới đi ra khỏi nhà, chiếc xe thể thao màu đen đậu trước cửa căn biệt thự, Mễ Giai Kỳ đã đợi sẵn ở đó.
Lúc Lăng Dục Thần đi ra cô còn cẩn thận kéo cửa cho hắn ngồi vào trong, Mễ Giai Kỳ quả thực là một người rất tài giỏi, cho dù đó là việc của phụ nữ hay có là việc của đấng nam nhi thì cô vẫn làm được, lại còn làm rất tốt.
Chiếc xe màu đen đã chạy đi một đoạn xa vời. Lúc này đây ở trên cái giường lớn trong phòng ngủ chính, Tống Dật Nhiên như bị gió của điều hòa làm cho lạnh mà tỉnh dậy.
Cô dịu dịu mắt, nhìn lại đồng hồ trên bàn trang điểm mới nhận ra là bản thân chỉ ngủ được hơn bốn năm tiếng đồng hồ, kể ra giờ này cũng không tính là quá trễ, vẫn còn sớm, nghĩ vậy, cô lại mơ mơ hồ hồ lần nữa nhắm tịt mắt lại, không đợi qua đến vài phút, chỉ cần vài ba giây Tống Dật Nhiên lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Tống Dật Nhiên chỉ nhắm mắt một lúc vậy mà thời gian đã trôi qua nữa ngày, đến khi cô giật mình tỉnh dậy thì mới nhận ra hiện tại là đã qua giờ cơm trưa, nói cách khác là sắp đến đầu giờ chiều, cô sắp phải đi cùng với Mễ Giai Kỳ đến chỗ hẹn trước rồi.
Tống Dật Nhiên nghĩ đến đây liền hai chân bất giác nhanh chóng nhảy xuống giường, cảm giác lạnh thấu xương từ dưới sàn nhà dội lên lại cho hai chân của Tống Dật Nhiên gần như tê cứng. Cô bước một bước rồi lại dừng lại bước thêm bước nữa, cầm bộ y phục chỉnh tề một chút đi vào phòng tắm thay ra.
Hơn nữa giờ rốt cuộc Tống Dật Nhiên cũng có mặt tại phòng ăn của Biệt Phủ, phòng ăn to lớn nhà thế, nhưng từ khi Tống Dật Nhiên đến đây thì nơi này chỉ có một mình cô là ăn ở đây.
Lăng Dục Thần không ăn cùng với cô, vú Dương nghĩ bản thân là người làm trong nhà ngồi ăn cùng ngang hàng với chủ là không hợp tình hợp lý nên mặc cho Tống Dật Nhiên có nói thế nào thì bà cũng không ngồi vào bàn cùng ăn với cô.
Chung quy lại hôm nay cũng không ngoại lệ, lại một lần nữa, một mình Tống Dật Nhiên lại càng quét cái bàn ăn này, lần nào cũng là như vậy đến khi ăn xong bụng đều nó căng tròn không cách nào di chuyển nổi.
Tống Dật Nhiên cô không giống với mấy tiểu thư cành vàng lá ngọc khác, thức ăn đối với cô còn quý hơn cả vàng bạc châu báu, cho dù có không ăn nổi cũng phải ăn, không thể để phí phạm được, ngồi ăn được một lúc thì xe của Mễ Giai Kỳ cũng đến, tiếng thắng xe quen thuộc khiến Tống Dật Nhiên quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa chính.
Tống Dật Nhiên: "Hình như là trợ lý Mễ đến rồi!"
Tống Dật Nhiên nhìn đến phía ngoài cửa chính, chiếc xe thể thao màu đen quen thuộc mà hôm đó Mễ Giai Kỳ đã dùng nó để đưa cô về nhà của Tôn Mỹ, không thể nào nhầm được, loại xe này trong thành phố Tống Dật Nhiên chưa nhìn thấy có người nào dùng qua, chỉ thấy mỗi Lăng Dục Thần là có nó, nên càng khó để nhầm người hơn nữa.
Vú Dương: "Vậy thiếu phu nhân cô chuẩn bị đi, để đó vú dọn là được." Bà đi ra từ phía bếp, trên tay bà cầm thêm một cái khăn lau, vừa dọn dẹp vừa nói với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Vậy cháu lên lấy túi xách." Cô nói xong với bà quay người bước chân đến cầu thang.
Sau hơn vài phút liền quay lại với áo khoác ngoài trên tay, còn cầm theo cả một cái túi xách. Cô gật đầu chào tạm biệt Vú Dương, sau đó lộng cộng mang đôi giày thể thao màu trắng vào chân.
Mễ Giai Kỳ vẫn cách làm việc rất quy cũ như vậy, cô đợi Tống Dật Nhiên đi ra liền mở cửa xe cho Tống Dật Nhiên ngồi vào.
Tống Dật Nhiên ngồi vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn, Mễ Giai Kỳ Sau khi nhìn thấy mọi thứ đã xong xui liền nhìn Tống Dật Nhiên cười gật đầu một cái rồi mới khởi động xe chạy đi mất.