Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 67: Sa lưới



Tống Dật Nhiên ngồi cùng với Trình Biên thêm một lúc, sau đó liền không đợi được nữa mà nói với hắn.

Tống Dật Nhiên: "Thật ra thì, anh không cần phải để ý lời nói của anh ấy." Cô nhỏ giọng nói với Trình Biên.

Cô sợ nhất chính là mấy ánh mắt soi mói ở phía sau lưng, như đang muốn thiêu rụi cô vậy. Có thể là do bản thân cô quá là khác biệt với bọn họ cũng có thể người đàn ông trẻ đang ngồi ở bên cạnh cô mới là người mà bọn họ muốn hướng tới.

Nhưng Trình Biên thì lại khác, hắn ta chẳng nhũng không hay biết gì, còn có thể không chú tâm đến mấy ánh mắt của người khác, chỉ một mực đăm chiêu nhìn ra phía ngoài của khung cửa sổ có bóng dáng người con gái mà hắn muốn tìm.

Trình Biên: "Ý em là Lăng Dục Thần?" Anh mặc dù trả lời câu nói của Tống Dật Nhiên, nhưng ánh mắt vẫn còn đang nhìn chầm chầm Mễ Giai Kỳ ở bên ngoài cửa sổ, đang đi phía sau của Lăng Dục Thần.

Tống Dật Nhiên: "Ừm!" Cô ‘Ừm’ một tiếng, sau đó lại vừa liếc nhìn hắn, vừa nhìn đến ngoài cửa sổ, ngoài đó người người đông đúc, cảm giác như nếu thật sự phải ra ngoài đó chỉ sợ là đến thở cũng chẳng thở nổi.

Nói đến đây không phải ngụ ý chê trách sân nhà của Lăng Hàn Anh nhỏ bé, mà chính là bởi vì rộng lớn nhưng chỉ sử dụng một khoảng sân để đãi tiệc, khách đi đến đây đều tụ họp lại một khu nhìn vừa đông đúc vừa chật chội.

Tống Dật Nhiên: "Em có thể tự ngồi ở đây được, anh cứ đi ra đó với chị Giai Kỳ đi, không cần thiết phải ở đây trông em đâu." Giọng cô ôn hòa, khó mà nhận ra được câu nói nữa thật nữa giả này chính là cô muốn trêu Trình Biên hắn.

Thật ra trong thâm tâm cô đã sớm nhìn ra được Trình Biên từ lúc ban đầu bước vào buổi tiệc chưa bao giờ hắn toàn tâm toàn ý làm theo lời của Lăng Dục Thần, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn đến chỗ của Mễ Giai Kỳ.

Suy cho cùng, Lăng Dục Thần có chút tàn ác, hắn vì sợ Lăng Dục Thần nên mới ngồi ở nơi này với cô, kỳ thực mà nói, Tống Dật Nhiên cô đã lớn thế nào rồi sao lại còn phải nhờ người khác trông hộ.

Nơi này có chút lớn, Tống Dật Nhiên lại là người mới đến, tính cho đến hiện tại đoán chừng thời gian còn chưa trôi qua được một giờ, cô cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, muốn chạy cũng không chạy được.

Trình Biên: "Không được! Em có điều không biết… Tên đó… tóm lại nếu như em có vấn đề gì đó thì không được!" Anh trong lúc cao hứng liền muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy xung quanh chỗ ngồi có chút đông người nên lại thôi không đề cập đến nữa, chỉ nói là bản thân tiến thoái lưỡng nan chỉ nên nghe lời của Quỷ Vương đó.

Thứ mà hắn muốn nói đến chính là dạo gần đây tính cách của Lăng Dục Thần có chút kỳ kỳ quái quái không lòng kiểm soát được tâm trạng của hắn, đến cả Trình Biên cũng hết cách.

Từ trước đến nay Lăng Dục Thần máu lạnh, tàn nhẫn hắn đã quen, nhưng đột nhiên lại thi thoảng xuất hiện thêm một Lăng Dục Thần thất thường nóng giận, không rõ lý do, suy cho cùng vẫn là nên nghe theo lời của hắn nói, một khắc cũng không nên quên.

Tống Dật Nhiên: "Em không phải trẻ con… anh nhìn thử xem, mọi người đều nhìn em, em không thấy thoải mái..." Hết cách cô đành phải đổi cách nói khác.

Trình Biên: "Tại anh?" Anh hỏi lại cô, hắn còn đang không nghĩ tới, vì sao cô lại muốn đuổi hắn ra ngoài, hóa ra là vì xung quanh cô thu hút quá nhiều người nhìn châm châm.

Tống Dật Nhiên: "Em… em không phải có ý đó." Cô nhỏ giọng nói với Trình Biên.

Trình Biên: "Được rồi, vậy em cứ ngồi yên ở đây, không được đi đâu hết có biết không?"

Trình Biên ủy khuất trong lòng, rõ ràng trước đó hắn là bị Lăng Dục Thần bắt ép ngồi ở đây trông trẻ giúp tên quỷ vương đó, vậy mà hiện tại lại còn bị đứa trẻ thế này hắt hủi, nhưng so với mấy cú đấm của Lăng Dục Thần, thì cơ hồi để được bên cạnh của Mễ Giai Kỳ đối với hắn quý giá hơn gấp vạn.

Trình Biên: "Em có nhìn thấy không, ở đằng kia là Lăng Dục Thần, Cậu ấy sẽ đến đây nhanh thôi, cho nên em không được chạy đi đâu hết biết không?" Anh định bụng bước ra ngoài, nhưng lại thấy không yên tâm liền chỉ tay ra phía ngoài khung cửa sổ.

Ở ngoài kia, một trong mấy khoảng trống lớn nhất có thân ảnh của người đàn ông quen thuộc với cô, hắn trên người một thân tây trang vừa nhã nhặn, còn chút phong độ thường có.

Mọi thứ trên người của Lăng Dục Thần đầu rất hoàn hảo, chỉ trừ bản tính độc các của hắn, nếu ở Lăng Dục Thần không có tồn tại bản tính đó, thì chắc hẳn Tống Dật Nhiên cô sẽ không ngần ngại gì ở bên cạnh hắn, nhưng con người vẫn thường hay có câu "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" đối với Lăng Dục Thần chắc hẳn cũng không phải là ngoại lệ đi.

Tống Dật Nhiên: "Ừm em biết rồi..." Cô nhìn theo hướng chỉ tay của Trình Biên gật gật đầu nói với anh.

Trình Biên: "Vậy Anh đi đây, nhớ! Nhất định phải ngồi yên ở đây đó! Nghe rõ chưa?!" Anh kỳ thực là có chút không yên tâm, muốn mang cô đi theo cùng, nhưng dẫu sao, Lăng Dục Thần đứng cách đó không xa, Mễ Giai Kỳ là lần hiếm hoi có thể có thời gian ở một mình, nếu hắn còn không nhanh chóng nắm bắt cơ hội lần này chỉ sợ sau này cũng không còn loại cơ hội thế này nữa.

Tống Dật Nhiên hắn nhìn cô thế nào cũng nhìn không giống một đứa trẻ nghịch phá hay chạy nhảy lung tung, khẳng định là người lớn đặt đâu thì sẽ ngồi yên vị ở chỗ đó, chung quy vẫn nên tin tưởng vào Tống Dật Nhiên thì hơn.

Tống Dật Nhiên: "Em biết rồi..." Cô vừa cười cười vừa nói.

Cô cũng không muốn đột nhiên tạo thành gánh nặng cho một người mà bản thân vừa mới quen biết, Lăng Dục Thần có thể vẫn còn cảm thấy cô chưa đủ chín chắn để giao tiếp cùng với người khác, nên không muốn mang cô theo cùng, nhưng không thể vì vậy mà kéo thêm một người bí bách cùng cô đến đây lại ngồi một chỗ.

Tóm lại cứ để Trình Biên đi trước, suy cho cùng Tống Dật Nhiên cô cũng không có ý định chạy đi đâu, cũng không cần có người trông coi làm gì.

Trình Biên nói xong với cô cũng bước chân ra ngoài, nhìn từ góc độ này của Tống Dật Nhiên, liền có thể không khó để nhìn thấy được Trình Biên đã phải vui vẻ thế nào khi đứng cạnh Mễ Giai Kỳ ở ngoài kia, quá rõ ràng là trong lòng hắn cũng không muốn chăm nôm cô.

Tống Dật Nhiên lúc này lại nhìn đến phía ngoài xa kia, bóng dáng của Lăng Dục Thần cao lớn che khuất hết mọi thứ xung quanh hắn, cũng có thể bởi vì xung quanh người đàn ông này có loại ánh sáng nào đó khiến cho người khác một khi đã nhìn thấy hắn ta thì sẽ không còn có thể nhìn thấy thêm được một thứ gì nữa.

Nhìn Lăng Dục Thần lúc này toát ra vẻ gì đó rất rất kỳ lạ, Tống Dật Nhiên dường như chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp này của hắn trước đây. Lăng Dục Thần lạnh lùng từ trong trứng nước, đối với hắn nụ cười trên môi xa xỉ hơn đối với người khác, hắn sẽ không tùy tiện cười với một ai, đương nhiên là tính luôn cả Tống Dật Nhiên vào trong đó. Cô hiểu chuyện này nên không lấy làm lạ.

Tống Dật Nhiên cô đã từng thấy hắn mắng người , trừng mắt, giết người, nhưng chưa bao giờ cô nhìn thấy hắn nghiêm túc làm việc gì đó, ví như lúc này đây Lăng Dục Thần đang đứng cạnh vài người đàn ông lớn tuổi, hắn cơ hồ như đang trò chuyện gì đó với mấy người đàn ông kia, hắn nói hai câu thì cô liền nhìn thấy mấy người đàn ông kia cười cười, gật gật đầu theo câu nói của hắn.

Có thể là bọn họ đang bàn luận về vấn đề gì đó, nhưng vì lý do khoảng cách có chút xa nên Tống Dật Nhiên đã có thể nhìn thấy hắn là đã tốt chứ đừng nói đến việc nghe thấy, hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Trương Tiểu Tiểu: "Cho hỏi, vị này có phải là Lăng thiếu phu nhân không?" Cô từ phía đằng xa đi lại gần nơi của Tống Dật Nhiên khách sáo hỏi một câu.

Trương Tiểu Tiểu không khó để biết Tống Dật Nhiên là ai, còn Tống Dật Nhiên cô bản thân đã là nằm trong một trong những người thuộc thành phần thấp cổ bé họng ở thành phố Thanh Long này, thì làm thế nào mà cô có thể biết được con người đang đứng trước mắt cô là ai cho được.

Tống Dật Nhiên: "Tôi… ừm… cô là?" Cô bất ngờ bị hỏi liền không biết phải trả lời thế nào, kỳ thực hôm nay lúc Lăng Dục Thần nói muốn mang cô đến đây thì Tống Dật Nhiên đã lường trước được là sẽ có lúc cô phải đối mặt với loại câu hỏi thế này.

Nhưng nếu lúc nảy hắn không sờ đầu cô ở đằng kia thì lúc này cô có thể mạnh dạn nói là "Không cô nhầm người rồi" nhưng biết làm thế nào được, Lăng Dục Thần khi nảy làm ra loại hành động nói thân mật thì vẫn còn chưa tới nhưng nói là không thân thiết thì ai mà tin cô đây.

Trương Tiểu Tiểu: "À! Tôi đến chuyển lời giúp thôi." Cô từng nghe qua Tống Dật Nhiên có chút ngốc nhưng cũng không nghĩ là cô ngốc đến vậy, tốt xấu gì trước đó bọn họ đã từng gặp qua hai lần ở phòng thí nghiệm ở trường học, vậy mà một chút quen mặt cũng không có.

Trương Tiểu Tiểu: "Có một vị, nói là em họ của Lăng Tổng muốn gặp cô, nhưng cô ấy không tiện để ra ngoài này, nên đã đợi ở trong phòng chờ, không biết thiếu phu nhân cô có thể đến đó một chuyến hay không?"

Cô ta vì để diễn trọn vai diễn này liền cuối người hạ thấp giọng để nói chuyện với Tống Dật Nhiên. Nếu chốc lát nữa có xảy ra chuyện gì thì chỉ nên trách bản thân cô ta, đừng trách Trương Tiểu Tiểu cô.

Muốn trách chỉ còn có thể trách Tống Dật Nhiên cô quá ngu ngốc, lại còn may mắn động phải Lăng Dục Thần, bao người muốn đến gần hắn lại không thành, còn Tống Dật Nhiên cô thì không cần làm gì cũng có thể có được món hời thế này không tránh khỏi trở thành cái gai trong mắt của người khác, kết quả mà hôm nay gặt hái được chỉ là do bản thân Tống Dật Nhiên cô tự mình tìm lấy.

Tống Dật Nhiên: "Nhưng mà tôi… Được là nơi nào?" Cô không có ý định đi khỏi băng ghế dài này, cô muốn ngồi ở đây càng lâu càng tốt, tốt nhất là từ đầu buổi tiệc cho đến khi kết thúc không cần phải đi khỏi chỗ này nữa bước.

Nhưng sự việc lúc này có chút đột ngột, phút chốc không biết nên ứng xử thế nào, nếu nhân vật kia là em họ của lăng Dục Thần thì dù cho có nghĩ thế nào thì cũng gọi cô một tiếng chị dâu, nếu cô không nêt mặt mà đi đến đó thì có phải sẽ làm cho Lăng Dục Thần rất mất mặt không, nói thế nào thì hắn cũng đã mang cô đến nơi này.

Nghĩ là như vậy, Tống Dật Nhiên lại đi theo sự chỉ dẫn của Trương Tiểu Tiểu đi đến cầu thang bộ trong biệt thự, dẫn lên đến tầng ba, cuối cầu thang là dãy hành lang trãi dài nằm ngay trước mắt.