Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 72



"Đoàng!"

Không biết có ai đó ở xa đã không chờ nổi mà bắn pháo hoa lên, trong nháy mắt, pháo hoa thắp sáng cả màn trời.

Trái tim Khương Mịch cũng theo đó mà "đoàng" một tiếng vang lớn, nổ ra vô số pháo hoa.

"Thầy Cố!" Khương Mịch vô cùng vui vẻ, hỏi liến thoắng: "Tại sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang tham gia Xuân Vãn sao? Vừa rồi em còn đang xem anh phát sóng trực tiếp đó, xa thế cơ mà, anh bay qua đây sao?"

Cố Ngôn Phong nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm của cô, ý cười ngày càng nhiều: "Đúng vậy."

Khương Mịch sửng sốt: "Anh bay về kịp sao?"

"Em nói cái gì cũng đúng." Cố Ngôn Phong ôn hòa nói: "Vừa hay anh cả cũng muốn về nên tôi đi nhờ máy bay tư nhân của anh ấy."

"Anh cả thật tốt quá đi!" Khương Mịch cười khanh khách, lại càng thêm vui vẻ: "Em muốn cảm ơn anh ấy."

Vẻ mặt Cố Ngôn Phong đều trở nên dịu dàng: "Chờ khi nào gặp anh cả, em tự nói với anh ấy đi."

"Được." Khương Mịch mặt mày hớn hở, lại hỏi: "Anh cả cũng đang ở Hòa Xuyên sao?"

"Không." Cố Ngôn Phong lắc đầu, "Anh ấy về Thanh Châu, cả nhà đang đợi."

"Anh cả cũng bận thật đấy." Khương Mịch có chút đau lòng cho Cố Ngôn Sanh, cuối cùng cũng ngại đứng gần Cố Ngôn Phong như vậy nên làm bộ lơ đãng xoay người đi: "Chúng ta bắn pháo hoa đi, sắp 12 giờ rồi."

Đi đươc vài bước, Khương Mịch đột nhiên nhớ ra.

Nếu Cố Ngôn Sanh phải về Thanh Châu ăn Tết với người nhà thì cần gì phải vòng một chuyến đi tới Hòa Xuyên?

Hoặc là căn bản anh ấy không tới Hòa Xuyên, hoặc là cố ý đưa Cố Ngôn Phong tới đây.

Khương Mịch quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Phong một cái.

Người đàn ông cao lớn đi trong bóng đêm, ánh trăng cùng ánh đèn hắt lên lớp da nhợt nhạt của anh, liếc qua thấy có chút lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ mới thấy vẻ mặt anh phảng phất nét nhu tình, trong mắt có một ngọn lửa nhỏ, cả người thoáng chốc trở nên ấm áp hơn.

Anh nhắm mắt đi phía sau Khương Mịch, không nhanh không chậm, giống như anh đang muốn bảo vệ cả thế giới của mình.

Khi thấy Khương Mịch quay đầu lại, Cố Ngôn Phong hơi nhíu mày, đầu tiên là ném ánh mắt nghi hoặc qua.

Khương Mịch không nói gì cả, mỉm cười quay đầu lại, tiếp tục bước nhẹ nhàng về phía trước.

Rõ ràng Cố Ngôn Phong muốn cho cô một bất ngờ nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đã vậy cô cũng không nói toạc ra nữa.

Khương Mịch mở cái thùng Trình Song Song để lại, phát hiện bên trong chỉ có mấy cây pháo bông nhỏ.

"Chỉ có ít vậy thôi sao?" Khương Mịch giật mình, ngẩng đầu tìm Trình Song Song.

Dù sao tên tuổi của Cố Ngôn Phong cũng rất lớn, thời điểm này bên ngoài có rất nhiều người, sợ bọn họ bị phát hiện nên Trình Song Song và Trác Tuấn cũng không đi xa, ở ngay bên cạnh.

Trình Song Song chú ý tới hành động của Khương Mịch, vội vàng đi tới, dè chừng nhìn Cố Ngôn Phong một cái, cũng có chút ngại ngùng: "Là thầy Cố nói, chú ý hoàn cảnh, chuẩn bị cho có là được rồi."

Khương Mịch: "......"

Cố Ngôn Phong: "......"

Trước kia sao lại không phát hiện Trình Song Song thành thật như vậy?

Chuẩn bị cho có.... nhưng cũng đừng ít như vậy chứ? Đây là người lớn chơi pháo hoa hay là đang dỗ trẻ con vậy?

"Pháo bông nhỏ rất hợp với Mịch Mịch." Trác Tuấn thay Trình Song Song giải thích.

"Vậy thì cần gì phải đựng vào một cái thùng to như này? Làm em nghĩ rằng sẽ có rất nhiều, haizzz.... Nói vậy thôi chứ hai người cũng đừng buồn..." Khương Mịch đếm số pháo bên trong, sau đó nói đùa như thật: "Em và thầy Cố mỗi người ba cái."

Trác Tuấn không nhịn được bật cười: "Em nghĩ là đang đi thắp hương đó hả?"

"Thắp hương cái gì?" Khương Mịch trừng mắt: "Là cầu nguyện."

"Còn có cách nói này à?" Trác Tuấn cười nói: "Có phải trong thế giới của tiểu tiên nữ các em, mỗi một ngày lễ đều có thể cầu nguyện không?"

"Đúng vậy, năm nào em cũng cầu nguyện, linh lắm đấy." Khương Mịch nói rồi chia ba cây pháo cho Cố Ngôn Phong.

Sau đó thừa lại ba cây, cô chọn ra hai cây chuẩn bị chia cho Trác Tuấn và Trình Song Song.

Nhưng cô vừa mới cầm thì đã thấy Cố Ngôn Phong chia cho bọn họ mỗi người một cây, nghiêm túc nói: "Cho hai người mỗi người một cây pháo cầu nguyện, đi sang bên cạnh chơi đi."

Toàn thân Trác Tuấn và Trình Song Song nổi lên một tầng da gà, cả hai đều lười bức xúc nên xoay người chạy thẳng.

Vì thế pháo hoa trong tay Khương Mịch đành chia cho Cố Ngôn Phong: "Cũng thật đúng lúc."

Cố Ngôn Phong lắc đầu, không nhận: "Tôi chỉ có một điều ước thôi."

"Được rồi." Khương Mịch cũng không cưỡng ép: "Chờ đến 12 giờ rồi đốt nhé."

Cô ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh, nghiêm túc chờ đến 12 giờ.

Cố Ngôn Phong nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Điều ước của em là gì?"

"Không thể nói được." Khương Mịch lắc đầu, "Nói ra thì sẽ không linh."

"Tại sao lại như vậy?" Cố Ngôn Phong nói: "Không nói ra thì ai sẽ biết được điều ước của em là gì? Đương nhiên phải nói ra thì mới linh."

Khương Mịch chớp mắt: "Vậy đợi chút nữa rồi nói sau."

Gió lạnh rít gào trong đêm, Cố Ngôn Phong thản nhiên tìm đề tài nói chuyện: "Tối nay em đã ăn gì? Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Ngu Bạch không ở đây nên không có ai gây chuyện cả. Em cũng ăn rất nhiều..." Khương Mịch thông báo "thực đơn" ngày hôm nay cho Cố Ngôn Phong nghe, đang nói bỗng nhiên dừng lại: "Em cảm thấy, hôm nay chú Hạ có điểm kỳ lạ."

"Chú ấy làm sao?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Khương Mịch quay đầu sang nhìn anh: "Anh không cảm thấy việc chú ấy đến đoàn phim ăn tất niên là một việc rất kỳ lạ sao? Đoàn phim tất cả đều là người mới, chú ấy đến đây làm gì?"

"Chú ấy tới thăm các em." Cố Ngôn Phong cũng không thấy lạ: "Hình như tôi chưa nói cho biết biết chuyện nhà chú Hạ thì phải, chú ấy.... thật ra rất sợ ăn Tết."

Khương Mịch "à" một tiếng, hỏi: "Vì sao vậy?"

Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng thở dài: "Lúc chú Hạ mới sinh ra thì ba mẹ đã qua đời. Chú ấy có một người anh trai, anh trai chú ấy nuôi chú ấy lớn lên, quan hệ của hai anh em rất tốt. Sau đó anh trai chú kết hôn, chị dâu cũng đối xử rất tốt với chú, gia đình họ sống rất hạnh phúc. Điều ước lớn nhất của chú Hạ khi đó là mau mau lớn lên, kiếm tiền để báo đáp anh trai và chị dâu chú ấy. Sau đó, chị dâu chú Hạ sinh một đứa bé, cả nhà đều thích nó, nhưng đứa bé đó ốm yếu hay bệnh tật, làm nhà họ cực kì lo lắng. Bệnh viện cũng không tìm hiểu được nguyên do."

Bây giờ Hạ gia chỉ còn lại một mình Hạ Uẩn Dung, có thể thấy không chỉ đứa bé mà ngay cả anh trai chị dâu của Hạ Uẩn Dung đều đã qua đời. Khương Mịch nhớ đến hình ảnh Hạ Uẩn Dung hút thuốt đêm nay, trái tim như bị bóp nghẹt.

"Tết Âm Lịch năm ấy, chị dâu chú Hạ nghe nói chùa Thanh Linh rất linh nghiệm nên đưa đứa bé đi thắp hương cầu nguyện. Anh trai chú Hạ bận việc công ty nên không đi được, chú Hạ đi cùng bọn họ." Cố Ngôn Phong nhìn phía chân trời xa xôi, một lúc lâu sau mới nói: "Chuyện phía sau chắc em cũng có thể đoán được rồi, đứa bé bị bắt cóc, chị dâu chú Hạ không chịu nổi đả kích nên đi tìm, rồi có một ngày bị mất tích. Anh trai chú ấy đi tìm vợ, không lâu sau cũng mất tích, từ đây gia đình họ bặt vô âm tín. Mà khi đó chú Hạ mới vừa học lớp 12, thậm chí còn chưa thành niên."

Tính theo cách nói này thì thật ra Hai Uẩn Dung mới hơn ba mươi tuổi, có lẽ do tâm lý phiền muộn nên mau già, trước đó Khương Mịch vẫn cứ nghĩ rằng ông đã 40. Hơn nữa Hạ Uẩn Dung hơn 30 tuổi mà vẫn độc thân, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ gia đình, có thể là do không dám, cũng có thể là ông đang tự trừng phạt chính mình.... Chóp mũi Khương Mịch chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Sau đó vì thế mà chùa Thanh Linh im hơi lặng tiếng mười mấy năm, gần như phải đóng chùa đến nơi. Tuy đứa bé bị bắt bóc không liên quan đến trách nhiệm của nhà chùa, nhưng nó cũng chứng minh nơi đó không có Bồ Tát phù hộ." Cố Ngôn Phong không biết nói cái gì, chỉ có thể thở dài đầy cảm thán.

Khương Mịch cũng không biết làm thế nào, cô chỉ cảm thấy rất khổ sở: "Vậy nên chú Hạ sợ phải ăn Tết một mình nên mới muốn tới nơi đông người sao?"

"Không chỉ có thế." Cố Ngôn Phong quay đầu nhìn cô, "Nếu cháu của chú Hạ còn ở đây, đại khái cũng bằng tuổi so với các em... Lúc đấy tôi đang học tiểu học, tính lại thì cũng là chuyện của 19 năm trước rồi."

Khương Mịch nhớ đến buổi tối ngày hôm nay, ánh mắt của Hạ Uẩn Dung vô cùng từ ái; nhớ đến lúc những diễn viên mới đến kính rượu, ông cũng không từ chối ai; nhớ đến ông không thích không gian ầm ĩ nhưng vẫn ép mình đi vào.... Có lẽ trong đó có ai đó giống gương mặt cố nhân của ông, cũng có thể là trong lúc vô tình, ai đó đã gợi cho ông hồi ức và nỗi buồn....

"Thầy Cố....." Khương Mịch không chịu nổi, xoay người ôm lấy Cố Ngôn Phong, gương mặt đặt ở đầu vai anh, cất giọng nghẹn ngào.

Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đừng như vậy, để đám người Trác Tuấn biết, bọn họ còn tưởng rằng em yêu chú Hạ, muốn cho tôi đội nón xanh đó."

Vốn dĩ Khương Mịch đang tràn ngập đau thương, nghe anh nói vậy thì dở khóc dở cười, cảm xúc bi thương đã vơi đi phân nửa.

"Anh đang nói gì vậy? Có để em khóc cho tử tế không?" Khương Mịch huých Cố Ngôn Phong, đẩy anh ra, xoa xoa sống mũi.

Cố Ngôn Phong lấy từ trong túi ra một tập khăn giấy, bóc ra rồi đưa cho cô: "Đừng lo, chú Hạ không yếu ớt như em nghĩ đâu."

Khương Mịch xoa xoa mặt, đương nhiên cô tin câu này của anh.

Theo như lời Cố Ngôn Phong kể thì khi người thân mất tích, Hạ Uẩn Dung còn chưa thành niên, Hạ gia có nhiều tài sản như vậy, khi ấy ông là một đứa trẻ cũng không dễ gì bảo vệ được. Nhưng Hạ Uẩn Dung không chỉ bảo vệ tốt tài sản mà còn đem Nhạc Quả trở thành một công ty giải trí đỉnh cao.

Quả thật ông không yếu ớt, nhưng càng là người kiên cường thì trong lòng sẽ càng đau khổ, chỉ là ông không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Thật ra Hạ Uẩn Dung cũng rất giống với Cố Ngôn Phong.

"Biết tại sao tôi lại không chịu gọi chú ấy là "chú" không?" Cố Ngôn Phong lại nói.

Khương Mịch đột nhiên tỉnh ngộ, đối với Hạ Uẩn Dung mà nói, gọi "chú" thì khác nào đang xát muối vào vết thương của ông?

Sắc mặt Khương Mịch trắng nhợt, là do cô quá vô duyên rồi, cô lại chủ động gọi Hạ Uẩn Dung là chú.

"Tôi nói chuyện này với em, không phải là để em tự trách." Cố Ngôn Phong nhận ra sự biến đổi vẻ mặt của cô, tiện tay đưa lên tóc cô xoa xoa: "Trước kia chú Hạ có khuynh hướng tự ngược nhẹ, luôn muốn nghe tôi gọi chú. Bây giờ thì..... Em biết không, thật ra bộ phim <Tiểu tiên nữ> này có nguyên mẫu."

Sắc mặt Khương Mịch càng thêm khó nhìn: "Là anh trai của chú Hạ và chị dâu chú ấy sao? Tại sao em sửa hết cốt truyện mà anh không nhắc em?!"

Cô hối hận thật sự, muốn nhảy dựng lên luôn rồi.

"Bởi vì không quan trọng." Cố Ngôn Phong nói: "Kịch bản này chú Hạ đã viết rất nhiều năm, nhưng mãi không dám quay, bởi vì kịch bản này là khúc mắc trong lòng chú ấy. Chú ấy nói rằng, nếu một ngày nào đó chú dám quay bộ phim này, chứng tỏ khi ấy chú đã buông xuôi. Lần đầu tiên khi chú ấy nhìn thấy em đã hạ quyết tâm muốn quay nó. Vì thế ở một khía cạnh nào đó mà nói, là em đã giúp chú ấy buông bỏ được cái gai trong lòng."

Khương Mịch còn muốn nói gì đó, Cố Ngôn Phong lại nói tiếp: "Sau khi nhổ được cái gai, bộ phim này sẽ trở thành một món hàng kinh doanh. Từ trước tới nay chú Hạ không muốn giữ khư khư bộ phim này, bởi vậy nên bộ phim không khác gì so với những bộ phim trước đó chú ấy đã đầu tư. Bất kể là diễn viên nào đóng cũng không phải anh trai hay là chị dâu chú ấy, vậy nên chỉ cần mọi người đóng phim nghiêm túc thì chú Hạ sẽ hài lòng, em hiểu không?"

Khương Mịch hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Vì Hạ Uẩn Dung đích thân tới trường tuyển chọn nên chứng tỏ ông coi trọng bộ phim này, ăn tất niên cũng đi ăn cùng mọi người, điều đó chứng tỏ ông vẫn chưa buông hết hoàn toàn.

"Đề nghị của em, tôi cũng đã nói qua với bên chú Hạ rồi, thật ra chú ấy rất thích. Vốn ban đầu nam phụ là một chỉ là một công cụ khiến cho diễn biến phim phát triển, bây giờ nam phụ đã trở thành người có suy nghĩ và linh hồn." Cố Ngôn Phong tiếp tục nói: "Hơn nữa, chú ấy nói..... Khi em gọi chú ấy là "chú", chú ấy sẽ an ủi được phần nào. Tình cảm giữa người với người vốn dĩ không thể dùng lý trí, lần đầu tiên chú ấy nhìn thấy ánh mắt của em đã cảm thấy quen thuộc, vậy nên em mới có thể giúp chú ấy buông bỏ được. Vì thế em không cần áy náy, càng không cần nghĩ đến cảm nhận của chú ấy, như thế nào thì thế nấy, em hiểu không?"

Khương Mịch gật đầu.

"Mười, chín, tám, bảy......"

Từ xa truyền đến tiếng nhiều người cùng nhau đến ngược, Cố Ngôn Phong lấy ra một chiếc bật lửa: "Chuẩn bị điều ước đi, nhớ phải nói ra đấy."

Anh giúp Khương Mịch đốt pháo bông.

"...... Ba, hai, một!"

"Năm mới vui vẻ!"

Khương Mịch nhắm mắt lại, nghiêm túc nói: "Điều ước thứ nhất, hi vọng dì có thể mau tỉnh lại, trả lại mẹ cho thầy Cố."

Cố Ngôn Phong đang nhìn pháo bông trên tay mình, nghe vậy thì ngơ ngẩn.

"Còn điều ước thứ hai..." Khương Mịch ngập ngừng: "Hi vọng anh trai, chị dâu của chú Hạ và còn...."

Cô quay đầu, nhắm mắt lại hỏi Cố Ngôn Phong: "Là cháu trai hay cháu gái vậy?"

"Cháu gái." Cố Ngôn Phong nói.

"Điều ước thứ hai, hi vọng anh trai, chị dâu và cháu gái của chú Hạ vẫn còn sống khỏe mạnh, một ngày nào đó sẽ trở về tìm chú ấy." Khương Mịch tiếp tục nói: "Điều ước thứ ba, hi vọng ba mẹ ở nơi nào cũng phải sống hạnh phúc khỏe mạnh."

Cô vừa nói xong điều ước, mở mắt ra đã thấy Cố Ngôn Phong nhìn cô thật lâu.

"Làm sao vậy?" Khương Mịch khó hiểu.

"Tại sao lại xếp ba mẹ em ở cuối cùng?" Cố Ngôn Phong hỏi.

"Đã là điều ước thì không phân biệt trước sau." Khương Mịch vui đùa nói một câu, sau đó mới giải thích: "Bởi vì em tin rằng, ba mẹ em nhất định sẽ sống tốt. Vậy nên điều ước của em đều sẽ thực hiện được."

Cô nói xong, thấy pháo bông của Cố Ngôn Phong vẫn chưa dốt, liền giục giã nói: "12 giờ rồi đó, anh nhanh lên đi."

Cố Ngôn Phong đốt pháo bông, giữa một bầu trời sáng tươi đẹp, anh nhẹ giọng nói: "Điều ước của tôi chính là: Điều ước của Khương Mịch, cho dù nói hay không nói ra thì đều có thể thực hiện được."