Khương Mịch không biết bản thân đã ngồi xuống vị trí như thế nào, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Ban đầu cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi tiệc sinh nhật tối nay kết thúc, cô sẽ đi tìm Cố Ngôn Phong tỏ tình. Hôm nay là sinh nhật của cô, trong tay cô lại có hai tấm thẻ tâm nguyện. Nói thật, đối với dự tính đêm nay tỏ tình, trong lòng cô vẫn tương đối nắm chắc.
Chỉ là Khương Mịch không ngờ Cố Ngôn Phong đã đi trước một bước. Những gì cô định thổ lộ đã quên hết sạch, thẻ tâm nguyện cũng không mang theo bên người, Khương Mịch trong giây lát cảm thấy thật lúng túng, bây giờ cô có nên thổ lộ hay không?
Thân là một học bá, Khương Mịch thích có cảm giác nắm chắc, làm bất cứ chuyện gì cô đều phải dốc toàn lực làm tốt. Tỏ tình cũng giống vậy, nếu bây giờ cô không chuẩn bị tốt, sợ rằng không phát huy được, cho dù thành công thì vẫn sẽ thấy nuối tiếc. Mà nếu thất bại thì càng thêm ảo não.
Nhưng nếu bây giờ không tỏ tình, buỏi tối không còn cơ hội thì làm sao giờ?
"Đang nghĩ cái gì vậy?" Cố Ngôn Phong thấy Khương Mịch ngồi xuống được một lúc rồi mà vẫn còn ngây ngẩn, cả người cứ có cảm giác như đang đi vào cõi thần tiên, vì thế bèn đưa thực đơn qua: "Muốn ăn gì, tự gọi đi."
Lúc này Khương Mịch mới thoáng hoàng hồn, nhìn thực đơn rồi đẩy lại cho Cố Ngôn Phong: "Em không quen dùng bữa ở đây, anh gọi giúp em đi."
Cố Ngôn Phong cũng không ép, ấn nút gọi bồn bàn, nhà hàng không có một bóng người cuối cùng cũng xuất hiện một nhân viên phục vụ.
"Cứ theo như thực đơn trước đó." Cố Ngôn Phong nói.
Phục vụ mỉm cười quay về phòng bếp.
Xem ra anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Khương Mịch nhìn khắp nơi xung quanh, lúc này mới nhận ra nơi này đã được trang trí tỉ mỉ. Đèn pha lê trên trần nhà được trang trí bóng bay đủ sắc màu và hoa tươi, còn có chữ Chúc mừng sinh nhật dán ngoài cửa bị ánh dương chiếu vào, vừa ấm áp vừa lãng mạn.