Hiện tại Hạ Uẩn Dung đối với khái niệm "xuyên qua" đã không còn gì xa lạ, bởi vì khoảng thời gian này ông tốn không ít thời gian đi đàm luận về kịch bản của Cố Ngôn Phong. Công ty cũng có một nữ nghệ sĩ nhận kịch bản xuyên không đến cổ đại gả cho một Vương gia, rồi xuyên đến mạt thế đại sát tứ phương gì đó... Mặc dù kịch bản rất đa dạng nhưng làm gì có ngoài đời thật.
Hạ Uẩn Dung chưa bao giờ để trong lòng, cảm thấy đó là điều vô căn cứ.
Vậy nên sau khi Bách Mặc nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên của Hạ Uẩn Dung chính là nghĩ: Đầu óc của tên này có vấn đề rồi ư?
Nhưng sau đó, Hạ Uẩn Dung lại nhớ tới câu nói mà tối nay Cố Ngôn Phong nhắc nhở ông.
Thật ra ý mà Cố Ngôn Phong và Bách Mặc muốn nói trên cơ bản đều là một.
Mà Cố Ngôn Phong sẽ không bôi đen Khương Mịch, vậy ý của anh là gì?
Hạ Uẩn Dung bỗng nhiên nhớ ra, đêm nay Khương Mịch nói có chuyện quan trọng muốn nói với ông. Hơn nữa khi ông nhận Khương Mịch, cô cũng nói nhũ danh của cô là Quả quýt.
Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ vẻ ngoài không giống thì cách cô nói chuyện, từng thói quen giơ tay nhấc chân... thật ra đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Khương Di.
Chỉ là trước kia Hạ Uẩn Dung chưa bao giờ nghĩ về chiều hướng đó, vậy nên cũng chưa từng để ý.
Hay là...... Tim Hạ Uẩn Dung đập nhanh kịch liệt, hít sâu một hơi, đè ép suy nghĩ này trở về.
Từ khi thành niên ông đã dốc sức làm việc, đến khi lập ra cơ đồ của riêng mình, trái tim Hạ Uẩn Dung rất cứng cỏi, tuyệt đối không thể so sánh với người thường.
Ông kích động, nghi hoặc, khẩn trương, lại biết rõ việc quan trọng là phải xử lý Bách Mặc trước.
Bách Mặc biết Khương Mịch vốn không phải là Khương Mịch, chỉ sợ rằng hắn không biết linh hồn cô có lẽ chính là Quả quýt.
Nếu Khương Mịch thật sự là quả quýt, Bách Mặc mà biết bí mật này thì sẽ có mối uy hiếp lớn với cô, cần phải giải quyết hắn.
Còn nếu Khương Mịch thật sự không phải Quả quýt thì Bách Mặc bịa đặt ác ý, điều đó cũng không thể nhẫn nhịn được.
"Cậu không thể tìm lý do nào khác bình thường hơn được sao?" Hạ Uẩn Dung cười nhạt một tiếng: "Cậu đang diễn hề đó hả?"
Bách Mặc vẫn luôn quan sát Hạ Uẩn Dung, sự khiếp sợ không dám tin tưởng ban đầu đã phản chiếu lên ánh mắt ông, đương nhiên Bách Mặc biết ông chỉ đang cố gắng trấn định.
"Hạ tổng, không cần giả vờ." Bách Mặc vô cùng tự tin gỡ bỏ lớp ngụy trang của Hạ Uẩn Dung: "Thật ra ông đã tin rồi, đúng không?"
"Bằng chứng đâu?" Hạ Uẩn Dung cũng không bác bỏ phán đoán của hắn, "Không có bằng chứng, cậu tới đây chỉ để nói miệng thôi sao?"
"Những chuyện như thế này thì lấy đâu ra bằng chứng? Những lời tôi vừa nói chính là bằng chứng." Bách Mặc hơi ngập ngừng: "Nếu ông không tin, tôi có thể giáp mặt nói chuyện với Khương Mịch, chỉ cần nói mấy câu thì cô ta sẽ bị lộ ngay."
Hạ Uẩn Dung trầm mặc hồi lâu, sau đó lên tiếng: "Cho dù không có chứng cứ thì cậu cũng phải nói cho tôi biết, tại sao cậu lại biết đều đó. Chỉ bằng những thứ cậu vừa nói cũng không thể nghĩ đến chuyện xuyên qua được."
Bách Mặc cũng hiểu, Hạ Uẩn Dung không phải nhân vật nhỏ, muốn khiến ông tin thì phải có chứng cứ thuyết phục. Nhưng hắn không thể nói bí mật của mình cho ông biết được, vì thế trầm mặc một lát rồi mới nói: "Tôi có một khả năng, có thể biết được quá khứ và tương lai. Vì dụ như sau khi anh trai của ông mất tích, có một lần ông không ngủ được, nửa đêm lên chùa Thanh Linh đứng ở nơi cháu gái mất tích, thiếu chút nữa đã nhảy xuống núi. Chuyện này chắc không có ai biết, đúng không?"
Hắn một lòng muốn thể hiện năng lực của mình, nhưng lại quên mất Hạ Uẩn Dung không phải người thường.
Không nói tới chuyện của Khương Mịch, đơn thuần ông chỉ là một ông chủ của giới giải trí, nếu như chuyện sinh hoạt của mình bị người khác nhòm ngó, cho dù người này có năng lực gì thì cũng không thể nhẫn nhịn được, cảm giác ấy khó chịu giống như bị kim chích.
Hạ Uẩn Dung nhăn mày vài cái, nhắm mắt, từ tốn nói: "Được thôi, cứ coi như cậu nói gì cũng đúng. Vậy tại sao cậu muốn nói bí mật này cho tôi biết? Đừng nói là không cần gì cả, tôi không tin."
"Tôi đã nói tôi không chỉ biết chuyện của quá khứ, còn biết cả tương lai." Bách Mặc nghĩ chắc là ông đã tin nên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết tương lai ai sẽ hot, bộ phim nào sẽ gây được tiếng vang lớn, bộ phim điện ảnh nào có thể giành giải thưởng... Tuy vậy nhưng bây giờ tôi không có nhiều tài chính, vì thế cần tìm người hợp tác. Tôi cung cấp tin tức, ông đầu tư, ông không cần mở cuộc họp xem xét thị trường, cũng không cần nghĩ đến các vấn đề khác.... Chỉ cần đợi tiền về tay là được rồi, thấy sao?"
Điều kiện rất dụ hoặc, đổi thành một người khác có lẽ đã bị dụ dỗ. Đáng tiếc, đối với Hạ Uẩn Dung mà nói, ông làm việc không phải vì tiền mà vì muốn công việc lấp đầy thời gian của mình. Nếu chỉ có tiền thì có ích gì? Huống chi việc này còn liên quan đến bí mật của Khương Mịch, ông không cần nghĩ cũng có thể đưa ra quyết định.
"Thế nên thứ cậu muốn là tiền?" Hạ Uẩn Dung tổng kết lại.
Bách Mặc chột dạ, nhanh chóng giấu tâm tư đi: "Tôi không cần tiền, là ngài tự đầu tư, sau đó tiền về của là của ngài."
"Bây giờ cậu muốn tôi đầu tư bộ phim nào?" Hạ Uẩn Dung nghi ngờ hỏi.
Bách Mặc nói: "Tôi đang quay bộ <Mạt thế>."
"Bộ phim đó chẳng phải đã bắt đầu quay rồi sao?" Hạ Uẩn Dung không hiểu: "Tài chính có vấn đề?"
"Chỉ là một vài vấn đề lặt vặt thôi." Bách Mặc nghĩ đến chuyện này là lại bực bội, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ đành tỏ ra bâng quơ nói: "Bộ phim này dự toán hết ba trăm triệu, tiền của nhà đầu tư trước đó là năm ngàn vạn, tôi cũng có thể bỏ ra năm ngàn vạn, ngài chi thêm hai trăm triệu là đủ rồi."
Hạ Uẩn Dung: "......"
"Hai trăm triệu tôi có thể đầu tư, tôi cũng tin lời cậu nói." Hạ Uẩn Dung hơi dừng lại: "Chỉ là có lẽ cậu không hiểu, đối với một vài người, không dựa vào năng lực của mình mà kiếm ra tiền, điều đó thật đáng xấu hổ."
Bách Mặc không ngờ hắn nói nửa ngày trời, thế nhưng Hạ Uẩn Dung không có ý muốn hợp tác. Hắn ngay lập tức hiểu ra, Hạ Uẩn Dung đang cố tình kéo dài thời gian!
"Hạ tổng, ông đùa tôi đấy à?" Bách Mặc lạnh mặt: "Không sao, ông không thích tiền thì có người khác thích. Chỉ là đứa cháu gái này của ông, hừ...."
Hắn cố ý nói một nửa, sau đó xoay người định chạy.
Hạ Uẩn Dung chặn đường hắn: "Có lẽ cậu không còn cơ hội đâu."
Bách Mặc: "Ông định làm gì?"
"Cậu biết bí mật của Mịch Mịch, tôi không thể thả cậu đi được." Hạ Uẩn Dung nói.
Bách Mặc gắt gao nhíu mày: "Cô ta là giả đó! Ông còn muốn che chở cho hàng giả à? Chỉ vì danh dự mà tình nguyện bị cô ta lừa?"
Hạ Uẩn Dung còn chưa kịp nói gì, giọng của Khương Mịch đã vang lên phía sau: "Không phải vì danh dự, người sống không có chút tình cảm nào như cậu sẽ mãi mãi không hiểu đâu."
Hạ Uẩn Dung quay đầu, thấy Khương Mịch cùng Cố Ngôn Phong đi tới, những suy nghĩ ban nãy lại bắt đầu trào ra.
Bách Mặc cũng trông thấy bọn họ, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng ngoài mặt thì cố ra vẻ bình tĩnh: "Tới đúng lúc lắm, cậu nói đi, cậu có phải cháu gái của Hạ tổng không?"
"Đúng là tôi." Khương Mịch nhẹ nhàng cười: "Cậu chỉ biết tôi vốn không phải Khương Mịch, nhưng cậu lại không biết Khương Mịch không phải Quả quýt, tôi mới là Quả quýt. Tôi còn đang lo lắng không biết nói với chú như thế nào đây, cảm ơn cậu."
Vẻ mặt Bách Mặc tái mét: "Không thể nào!"
"Hệ thống của cậu không biết chuyện này sao?" Khương Mịch lắc đầu: "Chắc nó là chỉ một sản phẩm rác thôi nhỉ?"
Vẻ mặt Bách Mặc biến đổi không ngừng, không lên tiếng, có lẽ là đang nói chuyện với hệ thống.
Khương Mịch đi đến bên cạnh Hạ Uẩn Dung, ngẩng đầu gọi một tiếng "chú". Hạ Uẩn Dung không nói gì, chỉ duỗi tay ôm cô.
Tảng đá trong lòng Khương Mịch cuối cùng cũng rơi xuống đất.
"Vậy thì càng tốt." Cuối cùng Bách Mặc cũng đã nói chuyện với hệ thống xong, vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Ý của cậu là cơ thể cậu không phải Quả quýt. Nhưng chỉ cần xét nghiệm ADN là có thể nói cho toàn thế giới biết chuyện cậu là kẻ lừa đảo! Cậu có thể giải thích với giới giải trí chuyện cậu xuyên qua không?"
"Không thể." Khương Mịch lắc đầu, "Nhưng cũng không sao, tôi không nhất định phải tiến vào giới giải trí. Vì nhà tôi có tiền, còn cậu có không?"