Tiểu Thiến không để ý đến nàng, bướng bỉnh nhìn ta, trong mắt đầy nước, như thể chịu đựng sự oan ức lớn lao.
Ta lạnh lùng nói.
“Đây là ý của ngươi hay là ý của Lương Văn Chi và Lương phu nhân?”
Tiểu Thiến ngẩn ra, không nói gì. Ta mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi.
“Đã không nói thì tránh sang một bên, đừng cản trở bổn công chúa!”
“Ta nói!”
Tiểu Thiến nắm lấy tay áo ta, nước mắt lăn dài.
“Là ý của phu nhân.
Thế tử vốn chỉ là một quan nhỏ, trước đây có hôn ước, mọi người đều đối xử rất khách sáo, nhưng ngay sau khi hắn từ chối hôn ước, ai ai cũng biết hắn đắc tội với hoàng thất, phủ Quốc công Lương chỉ còn vẻ ngoài mạnh mẽ, không có sự giúp đỡ, ngược lại gặp khó khăn khắp nơi, Thế tử thực sự không còn đường đi, xin công chúa cứu m-ạ-ng!”
Ta tức giận cười lạnh.
“Các ngươi nghĩ bổn công chúa là tượng Phật trong chùa sao? Lấy đức báo oán không nói, còn phải từ bi hỷ xả? Với hai mẹ con họ như vậy, ngươi vẫn muốn gả cho hắn?”
Tiểu Thiến khóc như mưa.
“Xin công chúa, ta thề sẽ không trở thành trở ngại cho người và Thế tử, cầu xin công chúa, cứu Thế tử gia đi!”
Ta nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, cái cảnh nước mắt nước mũi tèm lem kia đừng có mà dây vào áo ta, đây là bộ váy mới may đấy.
Thanh Hoan nắm lấy tay nàng rồi hất sang một bệnh.
“Có bệnh thì đi chữa, đừng đến trước mặt công chúa mà làm phiền! Ban đầu nghĩ ngươi đã đủ xui xẻo, không ngờ mẹ con nhà họ Lương còn tệ hơn!”
Ta dẫn Thanh Hoan rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu gào phía sau.
“Công chúa!”
Ta quay lại, chỉ thấy khuôn mặt đẫm lệ của Tiểu Thiến đầy quyết tuyệt.
“Nếu công chúa không đồng ý, ta sẽ nhảy xuống hồ này, dùng cái m-ạ-ng hèn này để hủy danh tiếng của công chúa, cũng đáng!”
Ta nhíu mày.
“Chỉ vì một nam nhân mà ngươi đáng làm đến mức này sao?”