Địch Tích Tuyết nháy mắt với ra hiệu Giang Uyển, sau đó cười nói: "A Uyển, còn không mau kính Khinh Chu một ly."
Lúc trước Hạ Khinh Chu không cho Giang Uyển uống rượu, tửu lượng của cô không được, điển hình một ly đã say.
Uống xong sẽ đau đầu.
Người hiểu Giang Uyển nhất trên đời, không phải cô, mà là Hạ Khinh Chu.
Vốn dĩ nghĩ rằng cho dù anh quên hoàn toàn thì sau khi nhìn thấy Giang Uyển, anh cũng có thể nhớ được một chút.
Dù sao lúc trước cũng yêu cô sâu sắc như vậy.
Nhưng anh không có phản ứng gì thêm, khóe môi mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
Có vẻ khá tò mò, cô có thể uống hết ly rượu này không.
Giang Uyển chỉ muốn kết thúc bữa ăn càng sớm càng tốt, không khí trên bàn ăn quá phiền muộn.
Vì vậy cô không nói lời nào, nâng ly, ngửa đầu uống cạn.
Trời đất như bắt đầu quay cuồng, cô cố chịu đựng, không để mình gục ngã.
Bọn họ lại nói cái gì, cô không nghe rõ.
Chỉ biết Hạ Khinh Chu không ở lại lâu, thậm chí đũa cũng chưa động.
Ba từ thiếu kiên nhẫn được phát huy tối đa.
Bữa cơm này có lẽ do bị nhà họ Giang làm cho khó chịu, muốn qua đây bày bày tỏ thái độ.
Anh không có hứng thú với Giang Uyển, với hôn ước càng không có hứng thú, về sau đừng tới làm phiền anh.
Sự bất lịch sự của anh ta là cách tốt nhất để thể hiện thái độ của mình.
Giang Uyển bị ngất khi say rượu.
Lần này ngủ lâu hơn.
Khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, đầu vẫn còn đau. Trong nhà chỉ có dì Ngô.
"Đã đỡ chưa, đau đầu không?"
Giang Uyển sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cười lắc đầu: "Khá hơn nhiều rồi ạ."
Dì Ngô rót cho cô một cốc nước ấm: "Trường học cho con nghỉ một ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Giang Uyển uống hết nước, giảm bớt khô rát cổ họng: "Không cần, con đã khỏe rồi."
Dì Ngô nhìn cô, do dự mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không kìm được, thở dài: "Tại sao ngay từ đầu con lại nói những lời đó, gả cho Khinh Chu, cuộc sống của con ít nhất sẽ tốt hơn rất nhiều. Trong lòng cậu ấy có con mà."
Sẽ tốt hơn rất nhiều sao?
Nhưng cô đã nỗ lực rất nhiều để thoát khỏi gông cùm vô hình này.
Cô là một con mèo hoang, là cô nhạn, cũng là dã thú cô độc.
Cô được định sẵn để thoát ra khỏi cái lồng này.
Từ khi 5 tuổi được đón về, không có ngày nào trong đời cô được tự mình quyết định.
Người ngoài gọi đùa cô là con ngựa gầy Dương Châu và cho rằng nếu không may mắn được Hạ Khinh Chu yêu, chỉ sợ cô đã bị ép gả cho một ông già quyền thế nào đó.
Bất cứ khi nào nghe thấy những lời nhận xét này, Giang Uyển cũng không bao biện cho mình.
Về sau, số người nói những lời này giảm dần. Thay vào đó, những người đã chế giễu cô trước đây đã đến xin lỗi cô.
Giang Uyển cũng là trong lúc vô tình nghe nói, Hạ Khinh Chu lần lượt đi tìm những người này.
Đến nỗi anh nói gì khiến bọn họ sợ hãi như thế này, Giang Uyển không thể nào biết được.
Cô vẫn luôn tồn tại theo ý muốn của bố mẹ.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, điều duy nhất mà cô tự mình quyết định, chính là đổi lấy mạng sống của mình.
Năm mười tám tuổi, cô cầm dao cắt cổ tay mình, dùng cuộc đời này để ngăn cản bọn họ thay đổi nguyện vọng của mình.
Người trong nhà không muốn cô học y khoa, họ muốn cô học nghệ thuật.
Đó là lần đầu tiên Giang Uyển phản kháng.
Bị áp chế tinh thần trong thời gian dài, cô sinh ra một thứ cảm xúc cố chấp cực đoan.
Cô che giấu tốt, nhưng luôn có những lúc lộ sơ hở.
Hạ Khinh Chu nói anh thích cô, nhưng anh thích cái gì? Cô đã tham khảo rất nhiều tài liệu, cố gắng hiểu được điều gì đó từ những từ đó.
Tài liệu xem càng nhiều, lại càng không hiểu.
Trong não cô dường như thiếu một bộ phận nào đó so với người bình thường, vì vậy mà những cảm xúc lẽ ra vẫn hoạt động bình thường đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Rốt cuộc cô sẽ rời khỏi đây, rời khỏi ngôi nhà khiến cô ghê tởm này. Vì vậy, cô đã cắt bỏ phần còn lại, chiếc cùm duy nhất sẽ trói buộc cô.
Nếu cưới Hạ Khinh Chu theo sự sắp đặt của gia đình, bọn họ sẽ gắn bó với cô cả đời.
Phần lớn cuộc đời của cô đã bị hủy hoại rồi.
Vì vậy, cô gọi cho Hạ Khinh Chu, nghe thấy tiếng khóc của anh qua điện thoại. Giang Uyển không biết tại sao, ngực cô đau đến mức không nói được lời nào.
Sau đó, nghe nói trên đường lái xe đi tìm cô anh đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Vốn dĩ anh muốn đích thân hỏi lại Giang Uyển một lần.
Cho dù phải cầu xin, anh cũng sẽ thử.
-
Giang Uyển đi học vào buổi chiều, lúc đó cô vẫn chưa tỉnh hẳn rượu.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Chu Gia Mính ở bên cạnh nói bộ phim mới ra mắt gần đây tệ đến mức nào.
Giang Uyển nghe xong chỉ cười, mở sách bệnh lý học ra: "Kỳ thi sắp đến rồi, không tập trung ôn tập, cẩn thận rớt môn."
Chu Gia Mính đau đớn nằm trên bàn: "Những cuốn sách giáo khoa đó cộng lại còn cao hơn mình. Đến bao giờ mình mới nhớ được?"
Cô quay đầu sang một bên nhìn Giang Uyển, người vẫn đang nằm trên bàn: "Cậu quyết định đi bệnh viện nào để thực tập chưa?"
Giang Uyển cầm máy tính bảng làm đề: "Khả năng sẽ đi Nhất Y, nơi đó năng lực tổng hợp cao một chút, có thể học hỏi được rất nhiều điều."
"Vậy thì lần này chúng ta có thể phải chia xa." Chu Gia Mính thở dài đau khổ, "Khối lượng công việc của Nhất Y quá nhiều. Một đàn chị của mình nói rằng chị ấy đã không ngủ quá năm giờ trong một tuần."
Giang Uyển an ủi cô ấy: "Thực tập sinh chắc không sao đâu."
"Thật là kinh khủng."
Chu Gia Mính có đôi khi rất bội phục Giang Uyển, vì tính cách không hợp với ngoại hình.
Rõ ràng là cô có khuôn mặt được nuông chiều từ bé mặt, nhưng không hề đạo đức giả, cô ta chưa bao giờ phàn nàn về những việc nặng, việc dơ mà giáo viên yêu cầu.
Thậm chí còn làm rất tốt.
Thật khó để không khiến mọi người thích một cô gái như thế này.
Luôn có ai đó đang không ngừng nhắn tin trong nhóm lớp.
Điện thoại rung vài lần, Chu Gia Mính lấy nó ra khỏi túi, mở khóa nhận dạng khuôn mặt và nhấp vào.
Sau khi nhìn lướt qua, cô ngồi dậy và trở nên hứng thú: "Lớp trưởng nói chúng ta đều phải đi thực tập, đêm nay có một bữa tiệc."
Một lát sau, cô lại kích động lên, "Trong nhóm đều tag cậu, hỏi cậu có đi hay không."
Giang Uyển cũng bị kéo vào nhóm, nhưng cô đã chặn tin nhóm vì quá ồn ào.
Chưa từng nhắn tin trong nhóm lớp.
"Các cậu đi đi, mình không đi."
"Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta tổ chức tiệc, cậu đi một lần đi mà." Chu Gia Mính kéo cánh tay Giang Uyển làm nũng, "Được không ~"
Năng lực làm nũng thật sự thâm hậu, Giang Uyển cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Bất đắc dĩ cười nhẹ: "Tổ tông, mình đi là được rồi chứ."
Đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia một buổi họp lớp, Chu Gia Mính gửi tin này vào nhóm.
Mọi người trong nhóm bùng nổ.
Bật chế độ xem tin mới, nháy mắt 999+
【 Không phải đâu không phải đâu, không phải tôi bị ảo giác đúng không? Giang Uyển đồng ý tham gia họp lớp? 】
【Mẹ kiếp, tôi rút lại những gì vừa nói. Nếu nữ thần của tôi đi, tôi nhất định cũng sẽ đi! 】
【Ôi, có vẻ như chúng ta thực sự sắp tốt nghiệp, ngay cả Giang Uyển cũng đã đồng ý tham gia tụ hội. 】
【 Các bạn học, 8 giờ, đến lúc đó đừng nhớ lầm thời gian @ toàn thể thành viên 】
【 Nghe nói lần này lớp trưởng khô máu, đặt một phòng lớn ở BELL 】
【Dù gì thì đây có thể là lần cuối cùng lớp tụ hội, phải thực hiện một cách nghiêm túc.】
Chu Gia Mính hiển nhiên rất coi trọng cuộc tụ họp này, thậm chí còn trở về ký túc xá để trang điểm.
Cô ấy nói: "Năm nay có thể thoát kiếp độc thân không thì xem hiện tại."
Quần áo đổi hết bộ này sang bộ khác, bộ nào cũng không hài lòng.
Giang Uyển liếc nhìn đồ trang điểm của cô, nó không hợp với bộ quần áo thường ngày của Chu Gia Mính.
Sau đó đưa ra ý kiến cho cô ấy: "Váy suông hợp hơn".
Chu Gia Mính cúi đầu chán nản: "Quần áo của mình đều là hoa hòe loè loẹt."
Giang Uyển cười: "Chắc là tủ quần áo của mình có."
Chu Gia Mính mắt sáng rực lên, lại cảm thấy không tốt lắm: "Hay là thôi đi."
Giang Uyển nói: "Rất nhiều cái còn mới, chưa mặc, cứ để nguyên như vậy thì phí lắm. Nếu cậu thích thì cứ nói, mình tặng cho cậu."
Chu Gia Mính nước mắt lưng tròng đi tới ôm cô: "Oa oa oa, nếu mình là đàn ông thì tốt biết mấy, mình có thể cưới cậu."
Cuối cùng Chu Gia Mính đã chọn một chiếc váy trắng.
Giang Uyển nhìn chiếc váy cô ấy lấy ra, ánh mắt có chút thay đổi.
Chu Gia Mính hỏi ý kiến của cô: "Cái này có ổn không?"
Giang Uyển cười gật đầu: "Chỉ là mình đã mặc mấy lần."
"Không sao, mình rất vinh dự được mặc váy giống như tiên nữ."
Nói xong, cô ấy kéo rèm lên, đi ra phía sau thay quần áo.
Chiếc váy đó là do Hạ Khinh Chu tặng cho cô.
Lúc đó họ bao nhiêu tuổi, anh mười bảy và cô mười sáu.
Chỉ vì cô like một bài Weibo, đây là chiếc váy mà nữ minh tinh nổi tiếng trong ảnh đã mặc.
Hạ Khinh Chu không quen biết nữ minh tinh kia, anh cho rằng Giang Uyển like bài Weibo đó là bởi vì thích chiếc váy này.
Vì vậy, anh đã làm việc trong hai tháng, tiết kiệm tiền và mua một chiếc.
Để làm quà sinh nhật cho cô.
Đó là lần đầu tiên anh dùng số tiền kiếm được để mua quà cho cô.
Cho nên Giang Uyển mới có thể nhớ rõ như vậy.
Bởi vì anh nói, tặng quà sinh nhật phải dụng tâm một ít, không thể quá tùy tiện.
Chu Gia Mính buồn bực đi ra, trên tay vẫn cầm chiếc váy trắng.
"Eo nhỏ quá, mặc không vừa."
Sau đó, cô ấy đổi sang một cái rộng hơn một chút.
Ít nhất là có thể mặc được.
"Cậu gầy quá." Chu Gia Mính đo vòng eo của cô bằng cánh tay, ước tính chỉ có 57, "Sau này ăn nhiều hơn đi. Sau này đến bệnh viện thực tập, trong môi trường làm việc cường độ cao như vậy, ăn không đủ no thật sự sẽ muốn mạng người."
Giang Uyển gật đầu, bảo đảm với cô ấy: "Mình sẽ đặt đồng hồ báo thức, đúng giờ ba bữa."
So với cách ăn mặc của Chu Gia Mính, Giang Uyển giản dị hơn nhiều.
Giữa vẻ đẹp và sự ấm áp, cô chọn giữ ấm.
Từ đây đến BELL, mất nửa giờ lái xe.
Họ đến muộn, vừa vào đến phòng riêng thì bị một nhóm người la ó, yêu cầu phạt uống rượu.
Chu Gia Mính xung phong uống hai chén, cũng uống cạn chén của Giang Uyển.
Còn không quên cảnh cáo bọn họ: "Giang Uyển một ly là say, các cậu chú ý chút."
Có người cười trêu chọc: "Thảo nào hoa khôi chưa bao giờ tham gia tụ hội."
Giang Uyển không biết nên nói cái gì, lễ phép cười cười.
Phòng rất lớn, có KTV, còn có bàn đánh bài.
Lớp trưởng tên Khuyết Tự, đeo kính, diện mạo văn nhã.
Buổi họp mặt hôm nay cũng là do cậu ấy tổ chức.
Sợ rằng lần đầu tiên Giang Uyển sẽ không quen với kiểu tụ tập này, nên cậu ta rất thân mật hỏi cô có muốn đến đó đánh bài không.
Giang Uyển từ chối lòng tốt của cậu ta: "Tôi không biết đánh bài. Đi chơi đi, đừng lo cho tôi."
Cô là một người rất lịch sự, nhưng nó chỉ thể hiện ở sự lễ phép.
Học chung lớp bốn năm, ngoại trừ Chu Gia Mính, cô dường như không có bạn thân nào khác.
Ngay cả Chu Gia Mính cũng có nhiều bạn khác ngoài cô.
Vì vậy, phần lớn thời gian, Giang Uyển đều ở một mình.
Độc lai độc vãng.
Khuyết Tự cũng rất thức thời,vì cô không muốn nên cậu ta cũng không quấy rầy: "Nếu cậu có nhu cầu thì có thể nói chuyện với tôi, còn tôi vào trong đây."
Cô gật đầu: "Cảm ơn."
"Đều là bạn học, khách sáo cái gì."
Chu Gia Mính uống 2 ly đã high, cầm micro và hát suốt.
Ở bên trong âu sẽ có chút nhàm chán, sau khi nói chuyện với Chu Gia Mính, Giang Uyển đi ra ngoài hít thở.
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này.
Nghe Chu Gia Mính nói, đây là chốn ăn chơi rất cao cấp, phí cao, một chai rượu bên ngoài vào đây có thể trị giá lên gấp mười lần.
Khi đi ngang qua một căn phòng, bên trong có người gọi tên cô: "Giang Uyển?"
Cô nghi hoặc, dừng chân, nhìn về phía đó.
Tô Ngự mở cửa đi ra, nở nụ cười quen thuộc: "Thực sự là em, anh còn tưởng rằng mình đã nhận nhầm người."
Anh ta là bạn của Hạ Khinh Chu, trước đây Hạ Khinh Chu đến gặp cô trước đây thỉnh thoảng dẫn anh ta đi cùng.
Cho nên Giang Uyển cũng coi như là cùng anh ta gặp mặt rất nhiều lần.
"Nhưng tại sao em lại ở đây?"
Anh ta nhớ rõ Giang Uyển không thích đến nơi như này, Hạ Khinh Chu cũng chưa bao giờ nỡ đưa cô tới.
Giang Uyển giơ tay chỉ phòng trong cùng: "Bạn học tụ hội."
Tô Ngự chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy. Em có muốn vào và ngồi một lúc không?"
Giang Uyển đang định từ chối, Tô Ngự nhanh tay kéo cô đi vào, không cho cô cơ hội nói: "Khinh Chu cũng ở đây."
Đèn trong phòng mơ hồ, có rất nhiều nam và nữ.
Tất cả đều là trai xinh gái đẹp.
Lúc này tất cả cũng ngừng trò chơi, đều nhìn Giang Uyển.
Tô Ngự nói: "Khinh Chu ở bên trong chơi bida, anh đi gọi cậu ấy ra ngoài."
"Ây, Tô Ngự, đây là ai? Sao tôi chưa từng gặp, chẳng lẽ là bạn gái cũ của Hạ Khinh Chu?"
Động tác mở cửa dừng lại.
Đang nói chuyện chính là một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng với lối trang điểm Âu Mỹ và một chuỗi hình xăm tiếng Anh trên vai. Giọng điệu âm dương quái khí, Tô Ngự nháy mắt ra hiệu với cô ta, sau đó cười xin lỗi Giang Uyển, giải thích: "Tính cách cô ấy là vậy. Em đừng chấp nhặt."
Giang Uyển lắc đầu, cô vẫn sáng suốt hơn, không tiếp tục ở lại cho bị chướng mắt: "Mọi người cứ vui vẻ đi, tôi sẽ không quấy rầy."
Người phụ nữ vừa rồi lại đứng lên, đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới.
Cô ta có vẻ không thích Giang Uyển, lời nói có phần gai góc: "Loại phụ nữ trông như hoa sen trắng này, nhìn thì có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra so với người khác lại càng lẳng lơ."
Tô Ngự nhíu mày: "Cmn cô có thôi không?"
Cô ta cũng trở nên nóng nảy: "Lời này tôi còn muốn hỏi anh, anh đưa người phụ nữ này tới đây có nghĩ cho Bạch Thược chút nào không?"
Nhắc tới cái tên này, Tô Ngự theo bản năng nhìn Giang Uyển.
Trước tiên là muốn thay Hạ Khinh Chu giải thích. Nhưng anh chưa kịp nói gì thì đương sự đã ra tới.
Hạ Khinh Chu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, cúc cổ áo không được cài khi anh chơi bida vào lúc nãy.
Trên tay anh dính chút bột phấn.
Lúc này, anh đang đứng dựa vào khung cửa, cằm hơi nâng lên, ánh mắt lại nhìn từ trên xuống, rất rõ ràng, là tư thế đánh giá người khác.
Nụ cười trên môi lại có chút ngả ngớn,
Ngạo mạn, vô lễ.
Giang Uyển thấy anh cuốn cổ tay áo lên, những hình xăm trên nửa cánh tay lộ ra.
Cô thậm chí còn không biết rằng anh có nhiều hình xăm như vậy.
Nhưng nghĩ lại, ở trước mặt cô anh luôn mặc áo dài tay.
Cô không biết cũng bình thường.
Cũng có một cô gái đi ra ngoài với anh, mái tóc cuộn sóng màu đỏ rượu, chiếc váy dài màu đen thuộc loại chất liệu mỏng nhẹ, đặc biệt không bó sát mà tôn da.
Đường cong cơ thể như ẩn như hiện.
Hai người họ đứng cùng nhau, rất xứng đôi.
Người phụ nữ trang điểm Âu Mỹ đi tới, cầm lấy cánh tay của cô ta cáo trạng: "Tô Ngự đưa bạn gái cũ của Hạ Khinh Chu đến, vừa nhìn đã biết là bạch liên hoa."
Bạch Thược khẽ mím môi, nhìn người đàn ông bên cạnh, như muốn một lời giải thích.
Nhưng anh không nói, vẫn nhìn Giang Uyển, trên môi nở nụ cười.
Giang Uyển rất quen thuộc với nụ cười của anh, nhưng vào lúc này, cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nụ cười mang theo ý xấu.
Đầu lưỡi của người đàn ông chạm vào hai má, giọng nói châm chọc khuếch tán, không nhanh không chậm vang lên: "Em lo lắng cái gì, ánh mắt tôi cũng không kém như vậy."