Giang Uyển nhìn bao bì hộp kẹo, trong lòng không khỏi có chút vừa hoài niệm vừa buồn cười.
Khi còn nhỏ, cô thích loại kẹo này một phần vì vỏ ngoài đẹp mắt của nó. Ngoài hương vị, cái đáng chú ý nhất là bao bì. Còn hay được thay đổi thường xuyên.
Sở thích trước đây của Giang Uyển là sưu tập hộp của loại kẹo này.
Rõ ràng trước đây trông nó rất đẹp, nhưng bây giờ lại bắt đầu thấy có hơi trẻ con. Giang Uyển cụp mắt xuống, dùng ngón tay vuốt ve hình vẽ hoạt hình bên trên.
"Khi còn nhỏ, luôn tự hỏi sao thời gian trôi chậm như vậy, rất muốn mình lớn lên thật nhanh. Nhưng khi lớn lên lại nhận ra rằng thời gian trôi nhanh đến mức không thể nắm bắt kịp".
Hạ Khinh Chu nhỏ giọng nói: "Trưởng thành không tốt sao?"
Xe đi qua một cây cầu treo, Giang Uyển quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh sông rất đẹp.
"Tốt có, không tốt cũng có."
Anh mỉm cười, giọng điệu đầy sự cưng chiều: "Vậy thì cứ luôn là một đứa trẻ."
Giang Uyển cũng mỉm cười, nhìn về phía xa cửa sổ, ngồi thẳng người: "Câu này không phải kẻ ngốc nói mê sao?"
Làm sao có thể lúc nào cũng là một đứa trẻ.
Hạ Khinh Chu nói: "Không thử thì làm sao biết được."
Khi anh nói điều này, mắt vẫn nhìn vào con đường phía trước. Giang Uyển chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh, người ta đều nói mỹ nhân đẹp từ trong xương chứ không phải ở ngoài da.
Tuy nhiên, anh lại có cả hai, xương và da đều ưa nhìn. Không có gì lạ khi anh có nhiều người theo đuổi từ khi còn bé. Mọi người đều có một bộ lọc riêng dành cho người đẹp.
Cô cười nhẹ, không nói nữa.
Từ đây đi xe khoảng nửa tiếng là đến nhà hàng đã được đặt trước. Bác sĩ Trương và những người khác đã đến rồi, không có phòng riêng nên chỉ có thể ngồi trong đại sảnh.
Ngồi trong góc, bác sĩ Trương giơ tay ra hiệu: "Chỗ này."
Giang Uyển đi tới, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này, mọi người đang trò chuyện sôi nổi.
Hạ Khinh Chu mất nhiều thời gian hơn để đậu xe, đợi khi anh đi vào, đã có người ngồi bên cạnh Giang Uyển. Anh chỉ có thể ngồi xuống đối diện với cô.
Rõ ràng nhân vật chính là người khác, nhưng không hiểu sao trung tâm của chủ đề lại rơi vào người Hạ Khinh Chu. Những người khác giới có mặt ở đó rõ ràng hứng thú với anh hơn.
Làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, đã có bạn gái chưa, và mối quan hệ với bác sĩ Giang là gì?
Anh không thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, nói đơn giản về quá khứ. Người nghe thì thấy có vẻ qua loa có lệ, nhưng lại không tìm được lời nào để chỉ trích.
Nữ bác sĩ bên cạnh đến gần Giang Uyển thì thào nói: "Nhìn thì còn trẻ, mà sao tôi lại thấy trên người anh ta có chút gian xảo."
Không hiểu vì sao, Giang Uyển lại cảm thấy hơi buồn cười khi nghe thấy những từ ngữ như vậy được sử dụng với Hạ Khinh Chu.
Nhịn mãi, không thể kìm lại được, cô thực sự cười thành tiếng.
Trong một khoảnh khắc, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cô. Giang Uyển xin lỗi và nói họ đừng quan tâm đến mình, cứ tiếp tục chủ đề vừa rồi. Vẻ mặt lãnh đạm của Hạ Khinh Chu trong khoảnh khắc đó trở nên ôn hòa hơn. Thậm chí ánh mắt anh còn hiện lên ý cười.
Bữa ăn diễn ra khá sôi nổi, Hạ Dã biểu diễn một vài màn ngẫu hứng cho họ, nói rằng đó có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau, khả năng cao là sau này sẽ không được nghe nữa.
Để lần này họ lắng nghe cẩn thận.
Anh ấy hát hụt hơi, nhưng lại rất thích hát. Trước đây đã hát không ít lần nhưng toàn bị ghét bỏ. Có người nói đùa: "Chỉ có bác sĩ Giang là khán giả trung thành của cậu thôi, chúng tôi không thể khen được".
Hạ Dã giả bộ cảm kích gục đầu vào vai Giang Uyển giả bộ cảm kích: "Mấy người thì hiểu gì, tôi và bác sĩ Giang là tri kỷ."
Không biết là bị lời này kích thích, hay là do hành vi thân mật miễn cưỡng lúc này của anh ta, sắc mặt Hạ Khinh Chu trở nên rất khó coi.
Cái gì buồn vui không rõ, cái gì cảm xúc không lộ ra ngoài, dường như lúc này thật là nhảm nhí. Có người chú ý tới, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng đây là ám chỉ nhắc nhở Hạ Dã phải cẩn thận. Nhưng loại ám chỉ này dường như chỉ có giá trị đối với người Trung Quốc, anh ta hoàn toàn không nhận được tín hiệu.
Cuối cùng, Giang Uyển đẩy anh ấy ra, cô cười nói: "Bài hát của anh tuy rằng có chút khó nghe, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy thư thái."
Thế là lại thêm một tràng cười.
Hạ Dã nói sao đến cô cũng học thói xấu rồi.
Ăn được nửa bữa, mọi người bắt đầu uống rượu, bác sĩ Trương cầm bình rượu chuẩn bị rót cho Hạ Khinh Chu. Anh đưa tay che miệng cốc, lịch sự từ chối: "Lái xe, không uống nữa."
Bác sĩ Trương lúc này mới gật đầu cười, suýt nữa thì quên mất.
Không khí buổi tiệc sôi nổi, nhưng Hạ Khinh Chu vẫn chưa quen, kiếm cớ bỏ dở nửa chừng đi vào phòng wc rửa mặt.
Khi đi ra ngoài, gặp Hạ Dã đi tới hút thuốc, anh ta đưa cho anh một điếu. Hạ Khinh Chu không nhận: "Cai rồi."
Hạ Dã cười nói: "Cai thuốc có ích lợi gì?"
Hạ Khinh Chu không thích anh ta cho lắm, lại càng không thèm ngụy trang vẻ lịch sự bề ngoài, liền vòng qua người anh ta rời đi.
Hạ Dã nói, "Bác sĩ Giang thường xuyên nhắc tới anh với tôi."
Nghe vậy, bước chân anh dừng lại.
Trên bậc thang bên ngoài, một người đứng, một người ngồi.
Hạ Khinh Chu dựa vào cột La Mã, giữa ngón tay cầm điếu thuốc, có vẻ lười biếng. Hôm nay thời tiết không tốt, bầu trời u ám. Ánh đèn hơi mờ trên đỉnh đầu chiếu xuống càng làm lộ rõ vẻ thanh cao cấm dục.
Làn khói trắng xám cũng bị gió thổi bay.
Hạ Dã hút hơn nửa điếu thuốc, quay đầu nhìn anh. Trước đây anh ta đã từng suy nghĩ xem người như thế nào, mới có thể khiến người như Giang Uyển nhớ nhung. Trong đầu đã tưởng tượng ra nhiều khuôn mặt, nhưng so với người trước mắt, những thứ đó vẫn quá thô tục.
Thảo nào cô ấy không thể quên được.
"Không muốn biết bác sĩ Giang nhắc tới anh như thế nào sao?"
Hạ Khinh Chu nhíu mày: "Con mẹ nó, anh cho rằng vì sao tôi lại đứng ở chỗ này, cùng anh hít gió lạnh?"
Hạ Dã sửng sốt: "Sao anh lại mắng người, tôi nói anh biết, bác sĩ Giang không thích đàn ông thô lỗ đâu."
Hạ Khinh Chu vốn dĩ không có kiên nhẫn với anh ta, hiện tại cũng không còn bao nhiêu nữa. Đã hút hai điếu thuốc rồi, vẫn ngồi đây như một người câm. Anh dập điếu thuốc: "Bây giờ có thể nói được chưa?"
Hạ Dã thở dài, đột nhiên không hiểu sở thích của Giang Uyển. Người trước mặt ngoài vẻ bề ngoài ra thì tính tình lại rất tệ.
"Cô ấy nói tên anh là Hạ Khinh Chu."
Hạ Khinh Chu yên lặng đợi hồi lâu, không đợi được thêm lời nào: "Hết rồi?"
Hạ Dã gật đầu: "Hết rồi."
"F**k."
Anh quay người đi vào.
Hạ Dã: "..."
Ai bảo anh ta chửi thề, anh cố ý không nói, cho anh ta tức chết!
Hạ Khinh Chu sợ bị ngửi thấy khói thuốc trên người, liền cởi áo khoác trước khi đi vào.
Giang Uyển có lẽ đã uống một chút, sắc mặt hơi đỏ lên, lúc này say tí bỉ.
Một nhóm người ở đó nói về những chuyện ngu ngốc đã xảy ra trước đây, cô im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng có người nhắc tới cô: "Lúc trước không phải có người Nam Phi đã cầu hôn bác sĩ Giang sao?"
Giang Uyển cười, bọn họ nói đùa.
Hạ Dã vẫn đang hút thuốc bên ngoài, lúc này bên cạnh cô còn có một khoảng trống. Hạ Khinh Chu ngồi tới, rót cho cô một ly nước: "Em uống bao nhiêu?"
Cô lắc đầu, cầm lấy cốc nước, nhấp một ngụm.
"Một chút."
Một chút mà say tới như vậy. Anh bất lực, rót thêm cốc nước cho cô, hỏi cô có khó chịu không.
Vẫn lắc đầu: "Đầu hơi đau."
Hạ Khinh Chu xoa bóp giúp cô vài lần, chú ý sức lực để không làm cô đau, mà vẫn có tác dụng xoa bóp. Giang Uyển mơ mơ màng màng, bắt đầu buồn ngủ. Hạ Khinh Chu ôm đầu cô dựa vào vai anh.
Một vài người bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt mờ ám liếc nhìn. Thực sự là hành động quá thân mật, không nghĩ nhiều cũng khó.
Bởi vì Giang Uyển say rượu, họ đã nhờ Hạ Khinh Chu giúp đưa cô về nhà trọ. Họ lát nữa còn phải tiễn Hạ Dã đi.
Hạ Khinh Chu gật đầu, nhẹ giọng hỏi Giang Uyển có thể đi không.
Cô gật đầu, vẫn ngủ say.
Hạ Khinh Chu bất lực cười, nhìn thấy chiếc váy của cô chỉ cao trên đầu gối, lấy áo khoác che chân cô. Sau đó bế cô ra khỏi nhà hàng.
Cô vẫn còn quá gầy, ngay cả khi đã có thịt hơn một chút so với trước đây. Nhưng trọng lượng vẫn rất nhẹ. Bế lên mà không hề tốn sức.
Đặt cô vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, tay chống bên người định đứng dậy thì cô quay đầu và ngả người ra sau.
Lúc này Hạ Khinh Chu hơi nghiêng người, ở trước mặt cô. Khoảng cách rất gần, nên hành động vừa rồi khiến môi cô chạm vào má anh.
Trong phút chốc, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh thở một hơi dồn dập, tay vô thức siết chặt lại.
Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại và ra khỏi ghế phụ. Mãi đến khi lên xe, anh mới nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình trong gương chiếu hậu. Và vết đỏ nhạt trên má, cùng màu với son môi của Giang Uyển.
Giang Uyển lúc này đã hoàn toàn không tỉnh táo, chìm vào giấc ngủ say.
Hạ Khinh Chu giảm tốc độ, lái xe từ từ. Vì vậy, mất nhiều thời gian hơn trước đây.
Khi tỉnh, cô ít nói, nhưng khi say lại trở nên ồn ào. Nói mớ suốt một chặng đường. Nhưng không rõ ràng, nghe thật mơ hồ.
Ô tô để bên ngoài khu dân cư, ở đây có chỗ để xe dành riêng.
Hạ Khinh Chu cởi dây an toàn xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở cửa, cởi dây an toàn cho cô. Một tay ôm vai, tay kia ôm đầu gối. Cô quá gầy, chân lại mảnh khảnh, cả người được bao bọc bởi cánh tay của anh thì vẫn còn nhiều chỗ trống.
Vẫn có sự khác biệt rất lớn về kích thước cơ thể giữa hai người.
Hạ Khinh Chu không biết phòng của cô là phòng nào, đẩy từng phòng ra tìm thì không hay lắm. May thay, chủ nhà vừa lúc đi qua, nhìn thấy anh thì không khỏi sững sờ. Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, chắc chắn không tránh khỏi một chút cảnh giác.
Hạ Khinh Chu giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nói anh là bạn của Giang Uyển.
Cô đã uống say rồi.
Sau đó lịch sự hỏi, phòng của cô ở đâu.
Không nói ngoại hình, chỉ cần nhìn quần áo và khí chất, anh đều không giống người xấu. Chủ nhà bỏ xuống cảnh giác và chỉ lên lầu: "Phòng thứ hai bên trái, phòng số cửa có cắm hoa hướng dương."
Hạ Khinh Chu cảm ơn, sau đó bế Giang Uyển lên lầu hai.
Cánh cửa mở ra, phảng phất hương hoa nhẹ nhàng quen thuộc. Anh đặt Giang Uyển lên giường, đắp chăn bông, động tác nhẹ nhàng. Anh không rời đi, mà kéo một chiếc ghế đến và ngồi bên cạnh giường. Nhìn khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong.
Đôi khi anh cũng thấy lạ, rõ ràng con người ai cũng có một đôi mắt, một cái mũi và một cái miệng.
Nhưng tại sao, lại có người có thể khiến anh muốn quên nhưng lại không thể quên như vậy.
Anh tiến lại gần và đếm xem cô có bao nhiêu sợi lông mi. Đang đếm dở giữa chừng, anh đã tự cười nhạo hành vi trẻ con của mình.
Giang Uyển không uống nhiều, chỉ có hai chén, say cũng là hiển nhiên, nhưng đến rồi đi rất nhanh.
Khi tỉnh dậy, cô đã ở trên giường.
Đầu cảm thấy hơi choáng váng, xỏ giày và bước ra khỏi giường, quên mất mình đã về bằng cách nào. Vừa đi xuống nhà, cô đã nghe thấy tiếng động từ trong bếp.
Tò mò đến gần.
Hạ Khinh Chu không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, cổ tay xắn lên vài vòng. Lúc này đang cắt rau. Anh giỏi nấu ăn và kỹ năng cầm dao, không giống như Giang Uyển, phải mất một thời gian dài để cắt đồ. Chỉ một vài động tác, không hề dừng chút nào, khoai tây đã được cắt thành từng lát có độ dày như nhau.
Có thể là nghe thấy âm thanh sau lưng, anh quay lại xem xét.
Nhìn thấy Giang Uyển, anh hỏi cô có đói không?
Giang Uyển cười nói: "Vẫn chưa."
Anh gật đầu, cho các nguyên liệu đã chuẩn bị vào bát, dùng màng bọc thực phẩm bọc kín rồi cho vào tủ lạnh.
Rửa tay và đeo đồng hồ vào.
"Có nấu canh giải rượu cho em, uống trước đi."
Giang Uyển nhìn thấy vết đỏ trên mặt anh, hình dáng và màu sắc có chút quen thuộc. Cô suy tư vài giây, sau đó chỉ vào cùng một chỗ trên má mình: "Mặt của anh, chỗ này."
Hạ Khinh Chu sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Giang Uyển bật camera trong điện thoại lên, quay màn hình về phía anh. Hạ Khinh Chu lấy khăn giấy lau đi, ra vẻ bây giờ mình mới biết.+