Giang Uyển vẫn chưa quen lắm, bảo anh đừng quá dính người như vậy. Cách nói uyển chuyển còn mang theo ý cười.
Hạ Khinh Chu ấm ức hỏi, mới bắt đầu mà cô đã chê anh đã phiền phức rồi. Trên môi nở nụ cười nhạt, anh đứng dựa lưng vào bàn thủy tinh.
Anh không quá tham lam, kết quả hiện tại là điều mà trước đây anh thậm chí không dám nghĩ tới.
Gió hơi mạnh, Giang Uyển xếp bát đĩa, cất vào tủ, lau tay, bảo anh đóng cửa sổ lại.Hạ Khinh Chu nghe lời, ngoan ngoãn đóng cửa sổ lại.
Có lẽ hôm nay mọi người đều đi thăm họ hàng, trông thật yên tĩnh.
Hơn nữa, căn nhà mà Giang Uyển thuê lần này cũng không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề tiền thuê, vị trí và môi trường xung quanh cũng ổn.
Ít nhất là tốt hơn nhiều so với hai lần trước.
Hạ Khinh Chu nãy giờ vẫn nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng rũ mắt xuống cười cười.
Một lúc sau, anh ngồi xuống và ôm cô vào lòng.
Giang Uyển theo phản xạ có điều kiện né tránh một hồi. Nhìn thấy ánh mắt anh sau khi bị cô từ chối có hơi ngập ngừng, rồi cả chút tổn thương.
Cô thầm thở dài trong lòng, thói quen thật sự là một thứ kinh khủng.
"Anh vừa nhìn cái gì vậy?"
Có lẽ vì thấy có lỗi, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước. Hạ Khinh Chu không giữ cảm xúc quá lâu: "Bài viết em đăng. Cũng không biết là ai truyền gửi, nhưng bây giờ bọn họ đều biết cả rồi."
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là Chu Gia Mính.
Giang Uyển cười: "Em cũng không bảo cô ấy giấu thay mà."
"Anh cho rằng em chưa muốn công khai," anh nói.
"Tại sao anh nghĩ vậy?"
Đúng vậy, tại sao anh lại nghĩ như vậy.
Ngay cả khi họ rõ ràng là đã bên nhau, anh vẫn có cảm giác rằng tất cả đều không chân thật. Phảng phất như chỉ là một giấc mơ mà Giang Uyển tùy tiện tạo ra, cô sẽ thu hồi lại bất cứ lúc nào.
"Hạ Khinh Chu, sau khi cân nhắc kỹ càng em mới nói ra. Em sẽ không nói đùa những chuyện như này."
Cô ngả vào vòng tay anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Có vẻ như chưa từng có gì thay đổi.
Cô vẫn là Giang Uyển thanh cao lạnh lùng, một khi đã có mục tiêu, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chỉ là, trong đôi mắt nâu nhạt sáng như hạt thủy tinh của cô, xuất hiện nhiều hơn một người.
Trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào, cô không còn tuyệt tình như trước nữa. Mà là sẽ cân nhắc nhiều hơn.
Đứng từ góc độ của Hạ Khinh Chu để suy nghĩ.
Coi làm như vậy, liệu anh có buồn không?
Xuất thần một hồi, anh mới cúi đầu, chạm trán vào trán cô: "Được rồi, không cho phép nuốt lời."
Giang Uyển nở nụ cười: "Em không hối hận."
- -------
Vào buổi tối, Tô Ngự gọi điện cho Hạ Khinh Chu, hẹn anh đi chơi. Ngày đầu năm mới, ở nhà thật chán.
Hạ Khinh Chu đang ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển, tìm một bộ phim điện ảnh thích hợp cho các cặp đôi cùng xem. Giang Uyển đang pha trà trong bếp.
"Tôi thấy khá thú vị," anh nói.
Tô Ngự mắng anh trọng sắc khinh bạn: "Dù sao cũng nên đưa em Uyển ra ngoài để chúng ta gặp mặt chứ. Đã bao lâu rồi? Chỉ mình cậu nhớ nhung cô ấy, còn bọn tôi thì không sao?"
Hạ Khinh Chu đặt điều khiển từ xa xuống: "Có chuyện gì, cậu nhớ nhung gì?"
Tô Ngự khịt mũi: "Đây là bắt đầu phòng bị hả? Tôi và em Uyển đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, nếu có ý khác thì đã có từ lâu rồi."
Giang Uyển bưng trà đã pha ra, vừa nhìn thấy vẻ mặt lười biếng của anh liền biết là ai đang gọi.
"Tô Ngự?"
Hạ Khinh Chu im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Cậu ta nói đã sắp xếp một buổi tiệc, bảo anh đưa em đến đó."
Cô không trả lời ngay, Hạ Khinh Chu lại nói: "Anh biết em không thích những thứ này nên đã từ chối."
Giang Uyển cười nói: "Đi thôi, đúng lúc cũng lâu rồi không gặp họ."
Cô cầm trà lên nhấp một ngụm, khá hài lòng với loại trà được pha lần này, liền bảo Hạ Khinh Chu nếm thử. Anh có vẻ khát, uống một hơi cạn sạch.
Giang Uyển tức giận trừng mắt nhìn anh: "Làm gì mà uống vội như vậy, thế thì nếm ra vị gì được, phí công pha ghê."
Điện thoại còn chưa cúp, Tô Ngự có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng đột nhiên cảm giác như cách xa một đời. Dường như chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Giang Uyển đã trở thành người sống bằng xương bằng thịt.
Không thể nói trước đây cô không phải là người bằng xương bằng thịt. Mà là cô sẽ mang lại cho người khác cảm giác quá xa cách và mong manh, dường như chỉ là một nhân vật hư cấu.
Bạn có thể nhìn thấy cô ấy rất rõ ràng, nhưng không thể chạm vào cô ấy.
Sau đó bọn họ nói gì, Tô Ngự nghe không rõ lắm, có lẽ là do Hạ Khinh Chu để điện thoại ra xa. Khi một lần nữa nghe thấy giọng nói đó lại vang lên, là giọng nói với nụ cười mãn nguyện mà lúc nãy không có: "Gửi địa chỉ đây."
Tô Ngự vừa nghe lời này liền biết là đã thành công, cũng không chậm trễ nhiều, cúp máy liền gửi địa chỉ.
Là nơi họ trước đây từng đến.
Tuy nhiên, sau này Hạ Khinh Chu ít tham gia những bữa cơm như vậy, có lẽ đã được vài năm.
Giang Uyển thay quần áo rồi đi ra, Hạ Khinh Chu nhìn cô rồi hỏi cô có cần mặc áo khoác không, ngoài trời khá lạnh. Giang Uyển chỉ vào chiếc áo khoác màu đỏ thẫm trên người: "Em mặc rồi."
Hạ Khinh Chu vẫn không yên tâm, cứ nhìn về phía cô. Lên xe, cũng không quên bật máy sưởi, mở ngăn chứa đồ rồi lấy chiếc chăn mỏng đã gấp gọn gàng bên trong ra.
Nó được đặc biệt chuẩn bị cho Giang Uyển, anh biết cô rất sợ lạnh.
Giang Uyển nói ở nước ngoài nhiều năm, cô đã thích nghi với môi trường ở đó, không sợ lạnh như trước nữa. Nhưng anh vẫn quấn chiếc chăn mỏng lên chân cô.
Hạ Khinh Chu thả một tay ra và nắm lấy tay cô, như thể xác nhận sự thật giả trong lời nói của cô.
Bàn tay cô thường lạnh lẽo mỗi khi mùa đông đến, dù có ủ nó bằng cách nào cũng không thể ấm lên được. Thỉnh thoảng, khi nhiệt độ xuống thấp, hiện tượng tê cóng cũng xảy ra. Vì vậy, anh luôn chuẩn bị nhiều biện pháp đề phòng hơn.
Sau khi xuống xe, anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe.
Người gác cửa vừa mở cửa, hơi nóng của điều hòa từ bên trong truyền ra, cũng không náo nhiệt lắm. Ở đây ít người không phải vì chi phí cao, mà vì phân thành nhiều tầng lớp, và không phải ai cũng có thể đến được. Nhìn thấy Giang Uyển, Tô Ngự bước tới ôm cô một cái thật nhiệt tình.
Nhưng đã bị Hạ Khinh Chu ngăn cách. Anh nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô, mặc dù không nói nhưng giống như đang tuyên bố chủ quyền của mình. Nụ cười trong mắt nhạt đi, nhắc nhở: "Không được động tay động chân."
Tô Ngự cười tủm tỉm: "Được rồi, mới bao lâu mà đã cẩn thận như vậy. Tôi và em Uyển không gặp nhau đã nhiều năm rồi, ôm một cái cũng không cho."
Hạ Khinh Chu không có phản ứng lớn, lòng bàn tay cảm thấy mềm mại, không nhẹ không nặng xoa nắn mấy cái. Giang Uyển từ phía sau anh bước ra, tươi cười chào hỏi Tô Ngự: "Đã lâu không gặp, gần đây anh có khỏe không?"
Đây là lần đầu tiên Tô Ngự nhìn thấy cô trong nhiều năm qua.
Cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới.
Thực sự khác với trước đây, khí chất cũng thay đổi rất nhiều.
Không có cảm giác như gần như xa như trước đây nữa.
Anh ấy cười: "Nói tốt cũng không phải tốt, nhưng nói không tốt thì cũng không phải, ít nhất vẫn chưa chết."
Tô Ngự là một người rất lạc quan, rất ít khi than phiền với người khác, mỗi lần nhìn thấy anh ấy đều là khuôn mặt nở một nụ cười hihi haha. Những người khác có thể không nhìn thấy manh mối, nhưng đồng bệnh tương liên sẽ nhìn ra. Vì vậy, Giang Uyển coi như là người hiểu rõ anh ấy nhất.
Trước đây, khi nghe chuyện về anh ấy và Chu Gia Mính, cô không khỏi cảm thấy thổn thức. Nhưng nghĩ kĩ lại, đây có thể không phải là kết quả tốt nhất cho họ. Tô Ngự không thể thoát khỏi ngôi nhà chật chội đó, nếu nhất quyết kéo Chu Gia Mính vào thì chỉ hại cô ấy mà thôi. Vì vậy, Giang Uyển có thể hiểu được.
Tô Ngự không hề nhắc tới Chu Gia Mính, tựa như đã lâu không nhớ tới người này. Anh ấy biết Giang Uyển không uống được rượu nên rất ân cần để cho người ta mang lên một ly nước trái cây.
"Nếu không nhìn thấy tin nhắn của Từ Yển trong nhóm, tôi còn không biết hai người đã ở bên nhau rồi."
Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại di động ra, nói trước tiên phải thêm WeChat, "Wechat trước đây bị hủy rồi, số điện thoại cũng đã thay đổi, muốn liên hệ cũng không biết làm thế nào để liên hệ với em. "
Hạ Khinh Chu có lẽ là có chút buồn bực, trên mặt không biểu hiện ra ngoài nhiều lắm, nhưng giọng điệu và hành động lại sâu sắc vô cùng.
"Lát nữa tôi sẽ gửi danh thiếp của cô ấy cho cậu sau."
Nghe đến đây, Giang Uyển dừng động tác cầm điện thoại.
Tô Ngự nói: "Sao phải phiền phức như vậy, hiện tại thêm vào không phải dễ dàng hơn sao?"
Tô Ngự chớp mắt hiểu ra: "Cậu hai à, làm nhà máy sản xuất giấm khá được đấy, cũng không tốn kém gì. Chỉ một mình cậu thôi, trong chốc lát cũng sẽ đầy bể."
Hạ Khinh Chu không hề khó chịu sau khi nghe những lời chế giễu trong lời nói của anh ấy. Thay vào đó, anh nắm tay Giang Uyển, than thở trước mặt cô: "Em có nghe thấy không, cậu ta bắt nạt anh."
Tô Ngự rùng mình nổi da gà, không thể chịu đựng được nữa, tránh xa đôi tình nhân này. Anh ấy ra ngoài gọi cho Tống Thiệu An và hỏi anh ta đang ở đâu, bọn Giang Uyển đã tới rồi.
Có một khoảng lặng dài bên đó: "Tôi có thể..."
Anh còn chưa kịp nói, Tô Ngự đã cắt ngang: "Luật sư Tống, tôi đã hỏi trợ lý của cậu. Vụ án vừa rồi vừa mới kết thúc, cho nên gần đây cậu không bận nữa."
Tống Thiệu An cười nhẹ: "Còn cất công đi nghe ngóng cụ thể cơ à?"
"Cậu nói mấy người các cậu, nghĩ cùng nhau ăn bữa cơm dễ dàng lắm hả, mỗi người đều phải mời ba bốn lần."
Tô Ngự không phải không hiểu suy nghĩ của Tống Thiệu An. Nhưng anh ấy không thể cứ trốn tránh mãi như thế này, đều là những người trong cùng một vòng, sẽ luôn có lúc gặp nhau.
Còn không bằng tìm thời gian, một lần nói cho rõ.
Tống Thiệu An cuối cùng vẫn đi.
Trong những năm Giang Uyển rời đi, Hạ Khinh Chu đã đợi cô bao lâu, anh ta cũng đợi như vậy. Nhưng khác với trước đây, dù biết là không thể nhưng anh ta vẫn đợi.
Một người là bạn thân nhất và người kia là người anh ta thích.
Ngay từ khi yêu cô, anh ta đã lâm vào tình thế khó xử. Ngay cả khi nhìn cô, anh ta cũng chỉ dám dùng khóe mắt, vì sợ bị phát hiện. Thỉnh thoảng, vì Hạ Khinh Chu, anh ta có thể tiếp xúc gần gũi với cô, dù không nói lời nào, cũng xin ngày đó trôi qua thật chậm.
Nếu thích của Hạ Khinh Chu là một sự thích trắng trợn, vậy thì anh ta lại là giấu giếm trong lòng, xấu hổ không dám để ai biết.
Cửa mở, Tô Ngự ấn đĩa xúc xắc, hỏi Giang Uyển đoán số. Giang Uyển ngập ngừng nhìn Hạ Khinh Chu, như là cầu cứu. Hạ Khinh Chu cười nhẹ, trong nụ cười có chút trêu tức: "Nhìn anh làm cái gì, trên mặt anh có số hả?"
Nhìn thấy cảnh này, Tống Thiệu An ngập ngừng buông tay, đóng cửa lại.
Đã đi rồi.
Lại đợi thêm đi.
Cho đến khi anh ta có thể đối mặt với tất cả một cách dễ dàng.
Hạ Khinh Chu dường như ý thức được điều gì, liền liếc mắt nhìn về phía đó. Nói một câu với Giang Uyển xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Dùng cái cớ được là đi vệ sinh.
Tống Thiệu An không đi xa, đứng bên ngoài hút thuốc, bật lửa mấy lần vẫn không được. Cho đến lần thứ tư, ngọn lửa cuối cùng đã bùng cháy.
Hạ Khinh Chu đi tới, bảo anh ta cho mình một điếu. Hai người đều không nói gì, đứng hút hết nửa điếu thuốc. Điện thoại di động của Hạ Khinh Chu rung lên vài cái, anh nhìn thấy tin nhắn bên trên, là của Giang Uyển gửi. Thấy lâu quá anh không về, lo không biết có phải dạ dày anh bị đau không.
Chính anh cũng không nhận ra, mình đã bất giác mỉm cười.
——Dạ dày không có vấn đề gì, cảm ơn bác sĩ Giang đã quan tâm.
Tống Thiệu An đưa điếu thuốc ra: "Tôi thực sự không nhớ tại sao mình lại thích cô ấy nữa. Nhưng hình như từ khi có ấn tượng về cô ấy, thì tôi đã thích rồi."
Có thể là vừa bị khói ăn mòn, giọng nói anh ta hơi khàn khàn.
Hạ Khinh Chu tựa vào cột La Mã yên lặng lắng nghe.
"Không thể nói ra nổi lời chúc mong hai người trăm năm hòa hợp." Tống Thiệu An cười, vỗ vai anh, "Đối xử tốt với cô ấy."
Hạ Khinh Chu cũng nở nụ cười: "Cậu không nói tôi cũng sẽ đối tốt với cô ấy."
Tống Thiệu An vừa đi, vừa ném tàn thuốc: "Bữa này tôi không ăn, nói một tiếng với Tô Ngự giúp tôi."
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày hôm qua thức cả đêm xem phim, hôm nay lại buồn ngủ cả ngày, nên mới muộn như vậy qwq