Một lát sau thầy hướng dẫn cũng nói vài câu rồi thả cho các lớp được tự do tham quan.
Dù chẳng ai nói gì nhưng các lớp đều đang âm thầm ngóng trông diễn biến xoay quanh Trần Ý. Hôm nay Kiều Khả Hân, Đặng Lan Vân và Trần Ý đều có mặt tại đây. Chuyện tình tay ba học đường bao giờ cũng là đề tài xứng đáng để hóng chuyện.
Càng huống hồ, chuyện Trần Ý chỉ trích Đặng Lan Vân là nữ cặn bã, còn Kiều Khả Hân là kẻ chen chân đối với bọn họ là không thể chấp nhận nổi. Hai vị nữ sinh, một là nữ thần thông thái, một là hoa khôi xinh đẹp đều bị một dân đen tạt nước bẩn. Bọn họ sao có thể không tức giận bất bình đây.
Thế nhưng trong một cộng đồng, nhất định sẽ có vài thành phần sẽ ôm tâm lý bo bo giữ mình, bọn họ không muốn dây vào phiền phức, chỉ muốn ở vòng ngoài cổ vũ. Ngày hôm nay hành động Quế Quế chơi khăm Trần Ý đã quá rõ ràng, một vài kẻ ủng hộ trong âm thầm đều đang ôm tâm lý chờ kịch vui tiếp theo. Nhân vật lớn của vở kịch này đều đã hội tụ đủ rồi kia mà.
Có điều, nói đi cũng nói lại, bọn họ cũng phải bội phục tố chất tâm lý của Trần Ý. Đã bị cả lớp quay lưng tới như thế, rõ ràng cố tình không cho vào trong nhóm chat. Thế mà đối diện với hàng tá địch thủ, Trần Ý vẫn là vẻ mặt dửng dưng vô cùng. Cũng không hề tức giận hay phát điên mà bỏ về.
Quả nhiên vừa mặt dày vừa lỳ lợm!
Tất nhiên trời không phụ lòng người đang muốn hóng chuyện. Chỉ một lát sau đoàn người B5 đụng độ với lớp chuyên B1 và lớp chuyên văn B2 ở trước chuồng sếu đầu đỏ.
Lớp chuyên B1 được biết đến là lớp chuyên đều tất cả các môn, còn lớp B2 cũng là nơi quỵ tụ nhân tài văn thơ bay bổng trường Hoài Thức. Đứng trước hai lớp thần tiên này, thì lớp B5 quả là một đàn kiến hôi. Vậy nên đám học sinh lớp B5 tức thì ve vãn mấy vị lớn kia, tích cực nói chuyện và nịnh bợ.
Và tất nhiên trong đám người này cũng bắt gặp bóng dáng của Đặng Lan Vân và Kiều Khả Hân.
Kiều Khả Hân đang đứng nép bên tay trái Đặng Lan Vân, chỉ vào đàn sếu xa xa, thì thầm nói gì đó. Đặng Lan Vân lại chỉ cong khóe môi cưng chiều. Bức tranh quả là xinh đẹp ngập tràn tươi sáng. Thế nhưng Trần Ý nhìn lướt qua, sự mỉa mai đã sắp đông thành một tầng dày trên hàng mi rồi.
Quế Quế đảo mắt một cái, đột nhiên chen lấn đến đứng cạnh Kiều Khả Hân, quan tâm hỏi han: "Khả Hân, tối qua chẳng phải cậu nhắn tin là phải thức khuya để viết văn sao, sáng nay lại dậy sớm chuẩn bị đi như vậy. Sức khỏe cậu ổn không đấy?"
Kiều Khả Hân phân hóa thành O phẩm cấp cao, trong mắt người khác luôn thuộc diện danh sách bảo tồn cấp cao. Nghe Quế Quế nói Kiều Khả Hân vất vả như vậy, tức thì nhận được sự quan tâm đến từ đám người chung quanh. Hoa khôi Kiều trong mắt bọn họ tất nhiên là viên ngọc quý rồi.
Kiều Khả Hân có chút thẹn thùng vén tóc mái, đoạn nói: "Có gì đâu chứ, tôi không sao. Lần tham quan này đâu chỉ là hoạt động ngoại khóa, còn là bài nhóm hệ số 2 nữa. Tôi không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng tới nhóm đâu."
Nghe Kiều Khả Hân nói tức thì Quế Quế hùa theo ngay: "Quả nhiên là học sinh lớp chọn có khác, tinh thần trách nhiệm thật là cao. Đâu có như ai kia đâu nhỉ."
Lời này mặt ngoài là quan tâm Kiều Khả Hân, mặt trong đã âm thầm so cao thấp, hung hăng giẫm một cái vào nhân vật "ai kia". Mà "ai kia" ở đây, trong lòng mọi người đều đã rõ mười mươi.
Nghe Quế Quế nói xong, tức thì đám người liền phát ra vài tiếng cười khẽ giễu cợt. Tiện đà có vài tầm mắt trào phúng hướng về phía Trần Ý.
Bọn họ chẳng thèm quan tâm tới lý do tại sao Trần Ý không có thông tin về hoạt động này và đi trễ, dù cho biết rõ Quế Quế bẫy Trần Ý đi nữa, bọn họ cũng chẳng thèm để tâm. Cái chính là có đích nhắm để chỉ trích, và cái cớ để móc mỉa Trần Ý thì bọn họ đã thích thú rồi.
Trần Ý lúc này lại đang nhìn chăm chú vào đám sếu đầu đỏ, dừng một chút lại móc điện thoại ra chụp ảnh và ghi chép gì đó.
Kiều Khả Hân nhìn vậy liền biết có hơi suy nghĩ. Tự nhiên tiến tới chỗ Trần Ý, dịu dàng hỏi: "Trần Ý đang ghi chép về sếu đầu đỏ sao? Cậu định lựa chọn đây làm đề tài thuyết trình hả?"
Trần Ý mắt thấy Kiều Khả Hân đến gần đã lập tức bấm nút tắt điện thoại ngay. Cứ như thế sợ Kiều Khả Hân sẽ nhìn trộm vậy. Hành động này lập tức khiến Kiều Khả Hân không khỏi suy nghĩ.
Trần Ý dùng khóe mắt nhìn Kiều Khả Hân: "Chẳng gì cả. Tôi chỉ đột nhiên thấy loài này có chút thú vị thôi. Không lẽ cô quan sát nãy giờ lại không nhận ra?"
"Gì chứ?"
Thực tế từ lúc Trần Ý xuất hiện ở phạm vi gần, thì ánh mắt Đặng Lan Vân đã như có như không rơi trên người nàng. Lúc này vì bị Kiều Khả Hân kéo đến, vậy nên càng thu hẹp khoảng cách với Trần Ý. Nhìn cô gái trước mặt vừa gai góc vừa lạnh lùng này, Đặng Lan Vân cố áp chế câu hỏi muốn vọt ra khỏi miệng: rốt cuộc ngày hôm đó người đưa Trần Ý đi là ai.
"Quan sát thấy gì chứ hả? Cô nói rõ ràng ra xem!" Quế Quế nhìn chuồng sếu đầu đỏ, rồi lại hùng hổ dọa nạt Trần Ý.
Kiều Khả Hân trước mặt Đặng Lan Vân tuyệt đối không muốn thừa nhận năng lực quan sát của mình kém hơn Trần Ý. Vậy nên vẫn luôn im lặng, vừa hay Quế Quế lại hỏi câu cô ta muốn hỏi.
Trần Ý lúc này mới chỉ vào ba con sếu đang đứng tách bầy một khoảng. Cười nhẹ: "Nhìn ba con sếu đó, không phải khá thú vị sao?"
Đám đông liền quan sát.
Sau đó liền nhận thấy, cặp sếu đứng tách bầy một khoảng, có một con vẫn luôn đang lấy lòng con còn lại bằng cách mớm thức ăn và rỉa lông cho đối phương. Cả hai tình tứ như một cặp. Lúc này lại có một con sếu khác đi tới, tức thì con sếu đang cưng chiều lại bỏ lại bạn đôi của mình, đi tới bên con sếu mới, tiếp tục làm ra hành vi ve vãn, gắp một con sâu đến gần dâng tặng. Con sếu đơn độc nọ cứ như bị nhổ lông trên đầu, tức thì nổi cáu mà giơ cánh dọa nạt, đẩy lùi con sếu đã có bạn đời kia đi.
Hành vi động vật của ba con sếu này khiến cho đám học sinh như thầy tu không sờ được tóc, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Lúc này Trần Ý lại khinh phiêu phiêu nói: "Cả súc sinh còn chán ghét chuyện làm Tuesday, thế mà một vài người lại làm rất vui vẻ. Câu nói: có người thua cả thú vật, quả nhiên là từ hiện thực mà đúc kết ra."
Câu này ngữ khí nhẹ như lông vũ, thế nhưng lại như một cái bạt tai hung hăng vả vào mặt Kiều Khả Hân. Khiến cô ta ngay lập tức mặt mày tái mét.
Mà Quế Quế thì đã nổi điên lao đến chỗ Trần Ý: "Con khốn, mày nói móc ai hả?" Nói đoạn còn giơ tay định tát Trần Ý.
Thì thình lình Trần Ý đã giơ chiếc điện thoại đang cầm lên, quay camera trực diện vào Quế Quế, mỉm cười: "Từ từ đã nào. Dùng bạo lực với bạn học dù vì bất kì lý do gì đều sẽ bị đình chỉ học tập, đây là ý thứ hai thuộc điều thứ nhất nội quy trường. Đồng thời còn là tôn chỉ tối cao của trường Hoài Thức. Lớp trưởng Quế Quế, cậu sẽ không quên đâu nhỉ?"
"Mày!!"
Quế Quế bị camera quay trực diện tức thì cả người liền không thoải mái, dù cơn tức lên tới đỉnh đầu, nhưng cũng cố dằn lòng bỏ tay xuống. Chỉ có ánh mắt oán độc muốn xuyên qua video nuốt chửng Trần Ý.
Nhìn thấy Quế Quế tức giận tới mặt mày vặn vẹo, lại nhìn thấy Kiều Khả Hân cũng đang sắc mặt tối tăm. Trần Ý khóe môi nhếch lên cao hơn một chút.
Cả đám người đều cắn răng nổi đóa trước hành động phỉ báng hoa khôi Kiều của Trần Ý. Nhưng đều kiêng kị điện thoại nàng đang quay, chỉ có thể hai mắt rừng rực lửa nhìn Trần Ý ung dung rời đi.
Sau khi rời xa đám người rồi, Trần Ý mới mở điện thoại để lưu video vừa rồi lên dữ liệu đám mây, đảm bảo dù bị ai đó lén xóa đi thì nàng vẫn còn bản sao. Lúc mở bộ ảnh lưu trữ trong điện thoại, ngoài trừ video vừa rồi cư nhiên không có ảnh một con sếu nào nàng vừa nãy chụp cả.
Ánh mắt Trần Ý hơi nhìn về sau, thấy được Kiều Khả Hân thần sắc tăm tối. Nàng chỉ nhếch môi cười khảy một cái.