Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?

Chương 8



Cuối cùng mọi người trong địa phủ cũng hồi thần, Mạnh Bà đến trước mặt Diêm Vương run bần bật, hỏi: “Vậy bà già này phải đến U Minh thật ư?”

Diêm Vương cho chúng quỷ lui rồi an ủi Mạnh Bà: “Trăm năm ấy à, búng tay là hết, bà cứ yên tâm đi gác đi!” Còn không đợi Mạnh Bà phản ứng, Diêm Vương đã biến tới trước mặt Bất Quy: “Được rồi Bất Quy, trước mắt cô cứ thay Mạnh Bà canh cầu Nại Hà này, mỗi ngày chỉ cần múc cho mỗi hồn quỷ đến cầu một muỗng canh Mạnh Bà là được rồi, những chuyện khác cô cứ kệ đi, đợi đế quân nguôi giận rồi thì sẽ thu hồi mệnh lệnh thôi ấy mà.”

Bất Quy nhìn Mạnh Bà, cảm thấy mình thật vô dụng, bèn nói với Diêm Vương: “Diêm Vương này, hay cho ta đến gác sông U Minh đi?”

Diêm Vương giật nảy mình: Sông U Minh là nơi trú ngụ của ác linh, quỷ dữ, nếu không cẩn thận sẽ bị tà ma nuốt chửng, để Bất Quy đến gác con sông ấy thật thì chỉ e cái mạng này của mình cũng sẽ tan biến dưới thần hình sớm thôi.

Đúng lúc này, một tên quỷ thấp cổ bé họng vẫn luôn có quan hệ tốt với Bất Quy lên tiếng: “Cô nương Bất Quy trở lại rồi đó à? Địa phủ này thiếu cô thật sự rất nhàm chán, chi bằng cô kể cho bọn ta nghe một chút chuyện cô biết lúc đầu thai?”

Bất Quy vừa nghe vậy, đã nhớ đến đủ thứ hiểu lầm tâm tư với Vô Tư ở dương trần, chóp mũi nàng đỏ bừng, cứ thế rơi nước mắt. Chúng quỷ cả kinh, chúng nó chỉ nghe qua tiếng quỷ khóc gào, nào thấy được cảnh quỷ rơi lệ bao giờ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng nghiêm túc nhìn cô nàng, từng giọt nước mắt của Bất Quy rơi xuống đất, hóa thành từng nhành huệ nhỏ.

Thế là, Mạnh Bà vẫn bị Diêm Vương dùng đủ mọi lý do lý trấu thuyết phục bà đến canh gác sông U Minh, còn Bất Quy thì ngày nào cũng ngồi trên cầu Nại Hà, tay gõ vào bàn: “Đến đây, tự bưng uống, uống xong thì qua cầu.” Nửa tháng sau, Diêm Vương thấy tình hình vẫn khá ổn thì trái tim treo lơ lửng trên cao cũng được thả lỏng mấy phần.

Hôm nay, Diêm Vương vừa phê sổ sách xong, vừa định nghỉ ngơi thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trong điện, đang định quát lên, song thấy rõ người đến là ai thì cố sức để mình cười cười trông thật là tự nhiên, nhanh nhẹn khom người bái lễ: “Cung nghênh đế quân giá đáo, chẳng hay hôm nay đế quân đại giá quang lâm đến đây là muốn dạy bảo điều chi?”

“Bổn quân đến là có ý muốn mượn chúng thần quyển của Diêm Vương vài ngày.”

“Xin đế quân thứ tộ, chúng thần quyển vốn là đồ của thần thú Đế Thính(*), Đế Thính phải hầu hạ Bồ Tát bế quan nên mới giao cho ta bảo quản, nếu ta đem cho người ngoài mượn e rằng không ổn.”

(*) Thần thú bên người Địa Tạng Vương Bồ Tát, pháp lực không cao nhưng có tài nghe trộm, phàm là chuyện xảy ra trên tam cõi chín trời, núi sông xã tắc, chẳng có chuyện gì là Đế Thính không biết.

Canh Thần nghe thế thì cau mày, Diêm Quân đã nhanh lẹ nói tiếp: “Tuy bảo không được cho người ngoài mượn song nếu đế quân đọc quyển chúng thần kia ở đây thì dù thần thú Đế Thính có hay cũng không trách tội được.”

“Cứ thế đi, nghe theo sắp xếp của Diêm Vương.”

“Vậy hôm nay đế quân cứ nghỉ ngơi ở đây đã, mời ngài theo ta.” Nói rồi, Diêm Vương dẫn Canh Thần ra ngoài.

Vừa ra khỏi điện Diêm La đã thấy bên ngoài ầm ĩ náo nhiệt, chúng quỷ tụ thành nhóm ba nhóm bốn cùng đi về một hướng, một tên âm binh chộp lấy một tên quỷ nhỏ hỏi: “Bọn mi đang làm gì đấy!”

Tên quỷ nhỏ nọ nhìn âm binh một chút rồi nói nhỏ xíu: “Canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà hôm nay không giới hạn liều lượng, muốn nhiêu thì lấy bấy nhiên, loại chuyện lời tới cỡ này sao mà thiếu ta được kia chứ!”

Diêm Vương nghe thế thì bắt đầu rên rỉ trong lòng: Ôi là trời, có cần trùng hợp vậy không hả.Vừa quay sang nhìn sắc mặt đế quân thì đã chẳng thấy tăm tích chàng đâu.

Canh Thần đi lên cầu Nại Hà, thấy trên bàn có viết hai chữ “Tự lấy!” to lớn, trừ hai chữ này ra thì chả có lấy một tên quỷ đứng trông coi. Mà cái nét chữ này không thể nào quen thuộc hơn được nữa, lòng Canh Thần đột nhiên giống như có thứ gì dộng vào một bận.

Nhìn về phía xa xa một chút đã thấy ngay một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm xuống đất mân ma mân mê gì đó, Canh Thần cứng đờ người đi đến sau lưng người nọ, cái dáng này mà không phải Bất Quy thì còn ai vào đây nữa, chàng vừa bước đến gần đã nghe Bất Quy lẩm bẩm: “Cuối cùng là tên nào mắt mù thế hả, dám dẫm lên nhành huệ của ta, ta mà tìm thấy thì nhất định sẽ gông cổ mi làm phân bón chăm nó lớn!” Một bên lầm bẩm, một bên dùng tay vốc đất trồng lại nhành huệ be bé đã bị tên quỷ tên yêu nào đó giẫm nát bét.

Sau khi xong xuôi, Bất Quy vỗ tay rồi đứng dậy đi về phía trước, chắc là vì ngồi xổm lâu quá, cô nàng còn “Ui da” một tiếng, đưa tay đỡ eo. Đến bờ Vong Xuyên, Bất Quy bắt đầu quen tay quen chân cởi giày vớ, vén váy dài, thấy “trận thế” ấy, đám quỷ ma bu xung quanh nhanh chân chạy biến khắp nơi.

Canh Thần chậm rãi đi đến, tiện tay kéo một tên quỷ nhỏ lại hỏi chuyện: “Bọn ngươi chạy làm chi đấy?”

“Bà cô này lại muốn rửa chân rồi, mau thả ta ra, buông ra!” Tên quỷ này thấy Bất Quy đã ngâm cả hai chân xuống sông rồi thì khiếp vía ré toán lên.

Canh Thần nghe xong thì thả nó ra, chúng quỷ xung quanh cứ thế lùi xa ba trượng có dư.

Nhìn lại chỗ Bất Quy, cô nàng đang lấy chân vẫy nước, chơi đùa rất chi là chí thú, còn làm không ít bọt nước bắn lên mặt đất, chẳng trách chúng quỷ chạy núp khắp nơi, khóe miệng Canh Thần hơi nhướng lên.

E là thấy chán, Bất Quy vẫy chân cho hết nước rồi mặc với mang giày lại, rồi đi đến một nơi có treo một tấm biển to tướng, chữ thì đen kịt: Luyện ngục! Cô nàng Bất Quy quen cửa quen nẻo đi vào, còn không quên gật đầu với mấy kẻ âm binh đứng thi hình một bên.

Canh Thần ẩn thân, lặng lẽ đi theo sau, chàng thấy Bất Quy từ tốn đến trước chảo dầu, ngồi trên đất, nhìn từng tên quỷ cứ nhảy vào chảo rồi lại bước trở ra, đợi toàn bộ tên quỷ ở đấy chịu phạt xong rồi đứng dậy, vừa đi vừa cởi đai lưng, Canh Thần giật mình, đang muốn đưa tay cản lại, song Bất Quy lại móc ra một cái đùi gà từ trong lớp áo ngoài, sau đó tỉnh bơ nhún lên nhún xuống cái đùi gà ấy vào chảo dầu, một lúc sau, cô nàng vừa lòng ngửi đùi gà một chút rồi…….bắt đầu xơi.

Bất Quy ăn cũng không quên nói với tên âm binh đứng bên: “Lần sau phiền đại ca đây mang đến nguyên con gà, ta sẽ đến ăn cùng mọi người. À quên, giờ đã là canh mấy rồi?”

“Cô nương Bất Quy, hiện tại đang là giờ Thân.” Tên âm binh ân cần đáp lời.

“Giờ Thân? Ta đi xử lý chút chuyện đã.” Bất Quy nhanh chân quay trở về cầu Nại Hà. Nàng lên cầu, lật mặt sau của thẻ bài to đề chữ “Tự lấy” nọ lên, là mặt “Hết giờ”, Chúng quỷ thấy thế bèn bắt đầu tản đi nơi khác.

Canh Thần thấy vậy thì bất lực đỡ trán: Quả nhiên, dù nàng đến đâu sống thì cũng sẽ khiến nhịp sống ở đấy “uốn nắn” theo ý mình mà.

Sau khi chúng quỷ đi cả rồi, Bất Quy tự múc cho mình một muỗng đầy ự canh Mạnh Bà rồi cạn sách một hơi, sau đó chậc lưỡi: “Canh này hợp uống sau khi ăn đùi gà thật đấy, ngon tuyệt cú mèo.” Bất Quy ngồi ì ở đấy ít lâu rồi lại đi đến một nơi…..nơi nàng đến là quỷ môn quan.

Đúng lúc này, có một đội âm binh đang định qua bên kia quỷ môn quan câu hồn về, Bất Quy nhanh chân đi đến nói với tên âm binh cầm đầu cả bọn: “Vị đại ca này, hôm nay các vị ra khỏi cửa có thể mang về cho ta một thứ không?”

“Là cô nương Bất Quy đấy ư, cô khách khí quá, cô cần thứ gì vậy?” Tên âm binh cầm đầu thấy người hỏi là Bất Quy thì chu đáo hỏi lại cho rõ. Dẫu sao Diêm Vương cũng đã sớm dặn dò bọn họ, nếu Bất Quy không phạm vào luật cấm gì ở địa phủ thì cứ mắt nhắm mắt mở chiều ý nàng.

“Vậy phiền mọi người mang chi ta hai ba quyển thoại bản đang thịnh hàng trên dương gian. Địa phủ này chán muốn chết luôn.” Bất Quy bĩu môi.

“Sáng mai bọn ta về sẽ mang đến đưa cô.” Tên âm binh cười cười đồng ý.

“Thế đi, cảm ơn huynh trước nhé.” Bất Quy cảm tạ rồi xoay người rời đi.

Lần này, cuối cùng Bất Quy cũng không đại náo địa phủ nữa mà về chỗ mình ở, nàng ngồi xuống rồi chống tay than thở: “Ông Diêm Vương này chả có tý lá gan nào hết, ta đã quậy địa phủ đến vậy rồi mà ông ta vẫn không chịu trừng trị ta, nịnh Vô Tư cũng vừa vừa thôi chứ, đâu có cần tận tâm nịnh thế đâu, ai, chán chết đi được.”

Canh Thần ẩn thân ngồi đối diện Bất Quy nghe câu này, không nhịn được nhướng cao chân mày.

Hết 08.