Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 14: Không phải là tớ không thích



Nhóc Trần và các bạn nhỏ khác sợ ngây người, chẳng ai nghĩ rằng nhóc Hách sẽ đột ngột trở mặt như vậy.

Sau đó, những bạn nhỏ khác đều yên lặng tách ra đi chơi, chỉ còn mình nhóc Trần vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn món quà mà bạn Hách vứt trong thùng rác phía xa xa.

Ném thật à.

Tiết sinh hoạt tự do kết thúc, các bạn nhỏ trở lại phòng học thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan học.

Nhóc Trần vẫn luôn bí mật quan sát nhóc Hách, nó suy nghĩ không ngừng, rốt cuộc tại sao bạn Hách lại tức giận cơ chứ?

Đợi đến lúc tan học, nhóc Trần định nhân cơ hội này nói chuyện với bạn Hách, kết quả phụ huynh còn chưa tới bạn Hách đã đeo cặp đi thẳng.

Đi nhanh như thế, còn cố ý trốn nó, bạn học Trần có chút mất mát.



Ngày hôm nay không bị kẹt xe, ngài Hách tự nhận mình đến rất sớm.

Nhưng vừa mới dừng xe đã nhìn thấy Hách Tuấn Lãng lẻ loi, đơn côi đeo cặp sách đứng trước cổng trường.

Ngài Hách thấy khó hiểu, sao vẫn là bộ dạng này vậy, chẳng lẽ tặng quà không thành à?

Thậm chí đến tận khi về nhà ăn tối, Hách Tuấn Lãng vẫn chẳng chịu nói câu nào, ngài Hách hiếu kỳ, hỏi: “Sao rồi, đã tặng quà cho bạn chưa?”

“Rồi ạ.”

“Ừm.” Ổn rồi, ổn rồi. Ngài Hách thở phào nhẹ nhõm.

“Sau đó con vứt rồi.”

“… Cái gì?”

Vứt… rồi…

“K- không phải con đem tặng rồi à?”

“Cậu ấy không thích cái đó, vậy ném luôn xong.”

Ngài Hách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cái thằng quỷ này, làm gì có ai như con đã tặng quà còn lấy lại ném đi chứ! Lại nói, dù bạn ấy có thích món đồ đó hay không, con cũng đã tặng cho người ta rồi.”

Hách Tuấn Lãng dùng đũa nghiền nát mấy hạt cơm tẻ, tức giận nói: “Đằng nào thì cậu ấy cũng chẳng chịu tha thứ cho con. Từ giờ trở đi con sẽ chơi một mình, con sẽ lờ hết tất cả mọi người!”

Ngài Hách cạn lời, nếu Hách Tuấn Lãng cứ giữ cái tính nết kiểu này, có độc thân cả đời cũng không nói quá.

Nhưng nhìn biểu hiện đáng thất vọng này đi! Đến một món quà cũng đưa không xong, có độc thân cũng đáng đời!

Khoan đã, chính mình đây còn chẳng có đối tượng, mắc mớ gì phải lo lắng đến tình hình yêu đương của thằng cháu cơ chứ?!



Cha mẹ của bé Trần đều là doanh nhân, mỗi ngày đều rất bận, lần nào cũng đón con rất muộn, ngày hôm nay cũng giống mọi khi.

Lúc này hoàng hôn bắt đầu buông xuống, phần lớn bạn nhỏ đã được đón về, chỉ còn dư lại mấy bé đang chờ phụ huynh đến. Bé Trần ngồi trong phòng học chơi ghép hình, bỗng nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy ra khỏi lớp học.

Hôm nay đến lượt thầy Chu trực bạn, anh nhìn thấy bé Trần chạy ra từ phòng học, sợ có chuyện gì, vội vàng sắp xếp xong xuôi cho các bé khác rồi đi cùng ra khỏi lớp.

Nhóc Trần chạy đến góc sân huấn luyện, tìm thấy thùng rác lớn của nhà trẻ dưới tán cây hòe xum xuê. May thay, nhân viên vệ sinh còn chưa tới thu gom rác thải, bạn nhỏ Trần mở nắp thùng rác ra, nhìn thấy hộp quà kia.

Nhóc Trần không cao lắm, bé không với tới nổi cái hộp. Nhóc ta bèn tìm mấy khối gạch, chồng chúng lên nhau rồi bước lên, vô cùng cẩn thận vươn tay ra lấy.

Đợi đến lúc nhóc lấy được đồ, chồng gạch nghiêng đi, thân thể nhỏ bé cũng ngã huỵch xuống đất.

Đây là lần đầu tiên nhóc Trần bị ngã mà không khóc.

Nhóc Trần ôm chặt hộp nhỏ vào trong lòng, nó vô cùng lo lắng món đồ bên trong bị vỡ.

Nhóc Trần cẩn thận mở hộp ra, đàn dương cầm bên trong vẫn còn nguyên không chút sứt mẻ, nó thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra nhóc Trần vui lắm, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho nó. Nhưng nó vẫn thấy lạ, tại sao người tặng quà cho nó lại đột nhiên không vui chứ.

Thầy Chu chạy tới, thấy nhóc Trần đang ngồi dưới đất, anh hơi ngạc nhiên bước lại gần, ngồi xổm xuống đỡ bé lên.

“Gia Huân, sao vậy em?”

Trần Gia Huân nghi hoặc nhìn thầy Chu: “Thầy ơi, hôm nay bạn Hách tặng quà cho em, nhưng tự dưng cậu ấy lại tức giận, em cũng không biết vì sao nữa, cũng chẳng biết nên làm gì bây giờ.”

Sau đó, nhóc Trần kể lại mấy chuyện gần đây cho thầy Chu, tuy rằng bé kể không đầu không đuôi, thầy Chu vẫn nắm được đại khái sự việc.

“Thầy ơi, em thấy bạn Hách lạ lắm. Có lúc bạn ấy tìm em chơi, em cảm thấy bạn ấy rất tốt, chơi với bạn ấy cũng rất vui vẻ. Nhưng bạn ấy hay lớn tiếng với em, bắt nạt em, lại còn cướp đồ ăn của em, lúc đó em lại cảm thấy bạn ấy rất đáng ghét, rất đáng sợ.”

Viền mắt của nhóc Trần hơi đỏ lên: “Em cố tình bơ cậu ấy, nhưng thực ra em muốn làm bạn với cậu ấy, bởi vì các bạn khác không chơi cùng cậu ấy, cậu ấy chỉ có mỗi em thôi.”

“Thầy ơi, em không biết tại sao cậu ấy tức giận, cậu ấy nói em không thích cái này, nhưng em đâu nói là em không thích đâu. Hay là bởi vì em bơ cậu ấy, là cậu ấy hối hận vì tặng quà cho em rồi, hay là cậu ấy không hề thích em?”

Thầy Chu nghe xong câu chuyện, ôm nhóc Trần vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của bé.

Thầy Chu nói: “Có thể là bạn Hách không giống các bạn nhỏ khác lắm.”

“Thế nhưng em phải tin thầy, chắc chắn bạn ấy không ghét em, cũng không phải vì không thích em mới đi bắt nạt em.”

“Nhớ lại chuyện vừa rồi nhé, cậu ấy chẳng phải rất quan tâm đến em sao?”

Hết thảy quan tâm đến cậu, mỗi động tác mỗi biểu tình của cậu cũng làm trái tim phải rộn ràng.

Thầy Chu nghĩ thầm, e là Hách Tuấn Lãng chỉ không biết cách bày tỏ sự yêu thích mà thôi. Bởi vì nhóc ấy còn nhỏ, không ai dạy nhóc ta nên làm gì để bày tỏ sự yêu thích, cũng có thể là trời sinh đã thế.

Trần Gia Huân xòe bàn tay nhỏ xíu lau hết nước mắt, nhỏ giọng thỏ thẻ với thầy Chu: “Thầy ơi, ngày mai… lúc nghỉ trưa ấy ạ, em có thể… ngủ trên giường bạn Hách không?”

Thầy Chu sửng sốt một chút, sau đó dịu dàng nở nụ cười.

“Được.”

Vì vậy, giữa trưa ngày hôm sau, đợi đến lúc các bạn nhỏ khác đã ngủ hết, thầy Chu đi đến trước giường của bạn nhỏ Trần vỗ nhẹ vào người bé, nhóc Trần vốn không ngủ, lập tức tỉnh dậy ngay.

Nhóc Trần nhảy xuống giường, thầy Chu làm động tác suỵt suỵt với nó, nhóc ta hiểu ra, rón ra rón rén lại gần giường của bạn Hách.

Hách Tuấn Lãng vẫn chưa ngủ, hai mắt đang nhắm nghiền, đột nhiên cảm thấy cái chăn của mình bị xốc lên, choàng tỉnh dậy thì thấy Trần Gia Huân.

Trần Gia Huân nhanh như chớp vung chăn lên trời, trùm kín cả hai đứa.

Hách Tuấn Lãng đang định nói chuyện, Trần Gia Huân đã bĩu môi làm động tác suỵt, hơi thở ấm nóng thổi lên mặt Hách Tuấn Lãng, chẳng hiểu sao mặt của nó lại nóng lên.

Sao tự dưng gần vậy chứ?

Trần Gia Huân cười rộ lên, đôi mắt trong suốt sáng ngời cong cong như trăng lưỡi liềm.

“Tuấn Lãng, tớ sai rồi, từ giờ trở đi tớ sẽ không lơ cậu nữa, cậu đừng giận nữa nha?”

Thực tế Hách Tuấn Lãng không tức vì điều này, nó không đáp lời.

“Cảm ơn cậu đã tặng dương cầm nhỏ cho tớ, ngày mai tớ cũng tặng cậu một món quà nhé, được không?”

Hách Tuấn Lãng đảo mắt, đoạn giả vờ lạnh nhạt nói: “Không phải cậu không thích nó à?”

Trần Gia Huân sửng sốt: “Hả, đâu phải đâu?”

Sao cậu ấy lại nghĩ như vậy nhỉ?

Hách Tuấn Lãng không dám nhìn vào mắt của Trần Gia Huân, bởi vì không hiểu sao tâm tình của nó cứ nhảy nhót, vì vậy nó xoay lưng về phía nhóc Trần.

Trần Gia Huân cuống lên, nó túm lấy Hách Tuấn Lãng, nói: “Không phải là không thích, tớ thích lắm á!”

Trái tim Hách Tuấn Lãng đập liên hồi.

Ồ, ra là cậu ấy thích.

Hách Tuấn Lãng lặng lẽ nắm lấy tay Trần Gia Huân, Trần Gia Huân phát hiện, biết là Hách Tuấn Lãng không giận nữa, vui vẻ cười rộ lên.

“Tuấn Lãng, đợi đến lúc tớ học tiểu học, tớ sẽ bảo mẹ cho tớ đi học đàn dương cầm. Đến lúc tớ biết chơi một bài, tớ sẽ đàn cho cậu nghe nhé, được không?”

Hách Tuấn Lãng vui không tả nổi, nhưng vẫn vờ bình tĩnh nói: “Cậu ngốc như thế, chắc chắn không học được.”

“Ha, đến lúc đó chắc chắn rất khó nghe.”

“Sao cậu lại nói như thế chứ, vậy tớ sẽ không đàn cho cậu nghe nữa.”

“Không được, có khó nghe thì tớ vẫn muốn, chỉ cho phép cậu đàn cho tớ.”