Lần trước đã nói, trong tất cả các bạn nhỏ, Hách Tuấn Anh thích Chu Mạt nhất, hơn nữa ngày nào cũng như tùy tùng lẽo đẽo sau lưng cậu ấy.
Mà Chu Mạt lại không giống vậy, đương nhiên không phải cậu ghét Hách Tuấn Anh, chẳng qua là thấy hơi phiền thôi.
Sau đó, khi cả hai lên lớp, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn. Mỗi lần cả bọn chơi trò chơi, nếu Chu Mạt tham gia thì chắc chắn Hách Tuấn Anh sẽ xí một phần.
Mấy đứa nhóc khác không ưa Hách Tuấn Anh, bởi vì nó béo ị chạy không nổi, đã vậy còn ngốc vô cùng, ai mà cùng một đội với nó nhất định sẽ thua.
Một số bạn nhỏ không thiện chí gọi Hách Tuấn Anh là heo con, bởi vì nó vừa ngốc vừa béo.
Hách Tuấn Anh lại chẳng cảm thấy gì, mỗi ngày đều nhét đầy đồ ăn vào túi nhỏ, ai muốn ăn thì xin, vô cùng hào phóng tặng người ta.
Chu Mạt là ai chứ, là nhân vật đẹp đẽ nức tiếng trong trường, nhưng mỗi ngày đều có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.
Đương nhiên Chu Mạt cũng không nói gì, dù sao Hách Tuấn Anh cũng là bạn của cậu. Nếu bản thân mình cũng ghét bỏ cậu ta, Hách Tuấn Anh sẽ đáng thương lắm.
Một buổi tối nọ, phụ huynh của Chu Mạt và Hách Tuấn Anh đều chưa tới, hai đứa nhỏ chạy tới thư viện đọc sách tranh.
Hách Tuấn Anh lấy sách ra, đột nhiên cảm thấy đứng không vững, nó đặt huỵch mông xuống đất. Cơn đau đớn ở mông còn chưa kéo tới thì toàn bộ sách trên giá đỡ đã đổ ào xuống.
Hách Tuấn Anh số may, không bị sách rơi trúng người, trong giây lát, đèn trong thư viện đều bị tắt ngóm, bốn phía một màu đen kịt.
Hách Tuấn Anh không sợ, thế nhưng nó không nhìn thấy Chu Mạt.
“Chu Mạt!”
“Chu Mạt!”
“Tớ ở cửa!”
Hách Tuấn Anh nương theo ánh trăng, lần mò tới cửa.
Chu Mạt hiển nhiên bị giật mình bởi chuyện vừa rồi, cậu hoảng loạn xoay tay cầm, phát hiện cửa không thể mở ra.
Hách Tuấn Anh hít nước mũi, ngồi một bên, yên tĩnh nhìn Chu Mạt loay hoay.
“Chu Mạt, vừa rồi là động đất à?”
“Đất… Động đất?!”
“Vừa nãy sách trên giá đều rơi hết.”
Chu Mạt chán nản dựa cửa, ngồi sụp xuống, cậu liếc nhìn qua, Hách Tuấn Anh còn đang bận hít nước mũi.
Chu Mạt thở dài, lôi cái khăn mùi xoa trong túi ra, lau sạch nước mũi trên mặt Hách Tuấn Anh.
“Chu Mạt, cậu sợ à?”
“Không phải, sẽ có người mở cửa cứu chúng ta thôi.”
Kỳ thực Chu Mạt rất sợ, cậu sợ phải đứng trong bóng tối.
Hách Tuấn Anh cười, dịch lại gần Chu Mạt, vai nhỏ kề vai nhỏ, đoạn nói: “Tớ cũng không sợ, vì có cậu ở bên cạnh rồi.”
Chu Mạt cúi đầu, lẳng lặng mắng đầu đất.
Hách Tuấn Anh còn nói: “Có thể là, sau này tớ không được đi theo cậu nữa rồi, Chu Mạt.”
Một đòn này đột ngột giáng thẳng vào tim Chu Mạt.
“Tại sao?”
Hách Tuấn Anh nói: “Em trai tớ vừa ra đời, nhưng em ấy bị bệnh nghiêm trọng lắm, cần phải sang Hàn Quốc, tớ cũng phải đi cùng.”
“Bao giờ cơ?”
“Tớ… tớ cũng không biết. Có thể là tuần sau, cũng có thể là tháng sau.”
Chu Mạt trầm mặc im lặng.
Hách Tuấn Anh cho là Chu Mạt buồn, nó vội vàng nói: “Tớ sẽ về sớm thôi, sẽ không lâu đâu.”
Chu Mạt vẫn không hé miệng, Hách Tuấn Anh cuống lên, nó không muốn Chu Mạt buồn: “Tớ với cậu ngoắc tay nhé, chắc chắn tớ sẽ về sớm!” Nói xong, Hách Tuấn Anh lôi hết tất cả kẹo gấu trong túi ra, nhét toàn bộ vào tay Chu Mạt, giả vờ thoải mái nói: “Cho cậu hết!”
Chu Mạt buồn bực nghĩ, đi thì đi đi, vừa vặn không ai làm phiền mình nữa! Mấy cái kẹo gấu kia, ai hiếm lạ chứ!
Hách Tuấn Anh sửng sốt, sau đó quay mặt đi, trong mắt của nó lấp lánh nước mắt.
“Chu Mạt, tớ biết tớ rất đáng ghét, không ai quý tớ cả, chỉ có cậu là chịu chơi cùng tớ. Sau này tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, xin lỗi.”
Chu Mạt càng thêm ảo não, cậu không thể nghĩ ra lý do tại sao tên ngốc này lại muốn xin lỗi mình.
Chu Mạt nhặt mấy cái kẹo gấu rơi vãi trên đất, nhét vào miệng.
Hách Tuấn Anh biết bạn mình có tính sạch sẽ, so với bất cứ ai đều thích sạch sẽ hơn, vì vậy nhanh chóng kéo cánh tay cậu lại.
“Chu Mạt, bẩn lắm, không ăn được!”
Chu Mạt đột nhiên phát hiện ra, có lẽ bản thân có chút luyến tiếc Hách Tuấn Anh.
Tuy rằng cậu ấy ngốc, nhưng cũng đã theo mình suốt bốn năm.
Chu Mạt thở dài, cậu đưa tay xoa bóp khuôn mặt mập mạp của Hách Tuấn Anh, cảm giác còn mềm hơn cái gối của chị hai nữa.
Chu Mạt nhìn Hách Tuấn Anh, kỳ thực cậu chưa bao giờ ghét bỏ Hách Tuấn Anh vì mập, tròn tròn một chút không phải rất đáng yêu sao?
Đôi mắt đen láy của Hách Tuấn Anh trong không gian đen tối bỗng sáng ngời.
Quỷ xui thần khiến thế nào Chu Mạt hôn Hách Tuấn Anh một cái, một nụ hôn ở miệng nhỏ.
Hách Tuấn Anh mừng rỡ, nó mặt dày ôm Chu Mạt, nói: “Chu Mạt, hôn một cái nữa đi!”
Có nói sao Chu Mạt cũng không chịu, đúng lúc đó đèn phòng sáng lên, thầy giáo mở cửa thư viện ra.
Hách Tuấn Anh rất vui vẻ. Sau đó lúc về nhà, nó mua rất nhiều gói kẹo gấu, chất đầy trên giường. Tuy rằng Hách Tuấn Anh cảm thấy, tất cả gói kẹo này đều không ngọt ngào bằng Chu Mạt.
Thực ra Chu Mạt rất hối hận, chẳng hiểu sao bản thân lại làm hành động thân mật như thế với đồ ngốc trong thư viện. Nhưng càng buồn hơn nữa, ngày hôm sau Hách Tuấn Anh không đi học.
Từ đó về sau, Chu Mạt không còn gặp lại Hách Tuấn Anh nữa.
Bẵng đi một thời gian, Chu Mạt trưởng thành, cũng đã quên mất tên của nhóc ngốc trong vườn trẻ kia, nhưng lúc nào anh cũng nhớ có một tên nhóc lừa đảo, ngày ngày đem theo một cái túi chất đầy đồ ăn, ngày ngày theo chân mình.
Tên nhóc lừa đảo kia lừa gạt mình, nói bản thân nhất định sẽ quay về, sau đó thì chẳng bao giờ quay về nữa.