Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 27: Chú cũng muốn thầy Chu ôm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay trời nắng chói chang, còn vườn trẻ thì vẫn náo nhiệt như thường.

Ngài Hách đang ngồi trên một cái ghế nhỏ màu hồng, giữa một đống phụ huynh khác, gian nan ngoi đầu ra.

Cô Hà mặc váy bồng màu hồng, đứng trên đài phát biểu.

“Kính thưa các quý phụ huynh, thưa các thầy cô giáo cùng toàn thể các em học sinh yêu mến, chúc mọi người một buổi chiều tốt lành!”

“Lời đầu tiên xin cảm ơn các quý phụ huynh dù bận rộn nhưng vẫn đến tham dự hội thao của quý trường, một lần nữa xin chào đón mọi người!”

“Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi, cũng là ngày hội thao của trường chúng ta, mong mọi người sẽ có những kỷ niệm vui vẻ bên nhau! Tôi xin tuyên bố, hội thao Vui chơi hội hè lần thứ N của nhà trẻ Chuông đồng, chính thức được bắt đầu!”

Thầy Chu, giống các thầy cô khác mặc đồng phục vườn trẻ, đang đi tới đi lui trong khu phụ huynh, giữa biển người mênh mông bỗng nhìn thấy ngài Hách đang nỗ lực chào mình.

Thầy Chu đi tới, cúi người xuống, ngài Hách nói với anh: “Thầy Chu, tôi đang định quay video Tuấn Lãng, nhưng ở đây nhiều người quá, tôi cố vươn tay nhưng không được…”

Thầy Chu quay đầu lại nhìn rồi nói: “Tôi biết rồi. Như vậy thì anh có thể đứng ở rìa đường piste để quay, hoặc ra khu nghỉ ngơi của giáo viên cũng được.”

Ngài Hách cũng hơi ngại: “Có thể chứ?”

Thầy Chu cười nói: “Đừng thấy các vị phụ huynh ngồi yên thế này mà lầm, đợi lát nữa hội thao chính thức bắt đầu, tất cả sẽ nháo nhào cả lên, cố gắng chụp ảnh đứa nhỏ nhà mình.”

“Cho tôi đi cửa sau như vậy không hay lắm…”

“Đừng khách sáo như vậy, tôi với anh là bạn bè, mở cửa sau cũng không phải chuyện lớn.”

Rồi xong, CPU của ngài Hách chính thức báo hỏng.



“Xin mời tất cả vận động viên nhí ra sân!”

Không ngoài dự đoán, các quý phụ huynh ban đầu còn ngồi ngoan ngoãn, lúc này đều đồng loạt đứng lên, tôi chen anh anh chen tôi, tranh nhau chụp ảnh con em mình.

Ngài Hách đắc ý cười, lấy điện thoại ra, tìm Hách Tuấn Lãng giữa một đống đậu nhỏ.

Từ đấu đến cuối mặt mày Hách Tuấn Lãng thối um, bước đi đường hoàng, rất dễ nhận ra giữa đám nhỏ.

Ngài Hách nén cười, nhấn nút quay video.



【 Ổ nhỏ の ấm áp 】

Quý ngài đẹp trai:

Quý ngài đẹp trai: Nhìn nhóc tì nhà em này [] @không phải nhóc quỷ là nhóc đẹp

không phải nhóc quỷ là nhóc đẹp: Ha ha ha ha ha ha ha đáng yêu quá chồng chồng mau đến coi @Ân Tuấn

Ân Tuấn: Ừ, đúng động tác nhất đám nhỏ.

không phải nhóc quỷ là nhóc đẹp: Anh!!! Chụp thêm ảnh nhóc đẹp trai nhà em nha!! [  ]

Quý ngài đẹp trai: [  ]

“Bác đang xem gì vậy?”

Ngài Hách giơ điện thoại tới trước mặt Hách Tuấn Lãng, nói: “Ba con khen con đẹp trai đó.”

Mặt Hách Tuấn Lãng hơi đỏ, nó đẩy điện thoại về, nói to: “Xấu muốn chết, không cho chụp con nữa!”

“Có chụp cũng không cho ba con coi, ai bảo hai người họ không chịu tới.”

Ngài Hách bế Hách Tuấn Lãng ngồi lên đùi mình, dịu dàng nói: “Ừ, không cho hai người kia xem.”

“Bác ơi, lát nữa Trần Gia Huân tới nhà mình được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi, tí nữa Tuấn Lãng có môn thi à?”

“Đỡ bóng bàn, dễ lắm ạ.”

Ngài Hách trêu nhóc ta, giữ cổ họng, bắt chước giọng cô giáo: “Lát nữa cô cổ vũ cho con nha!”

Hách Tuấn Lãng nhảy xuống khỏi đùi hắn, giả vờ nôn ọe, nói: “Không muốn.”

Sau đó nhanh lẹ chạy đi.



Đã đến lúc Trần Gia Huân ra sân, bé nhìn khu vực phụ huynh, rồi lại thất vọng quay đầu về.

Papa và mama không tới.

Trần Gia Huân đau lòng lắm, rõ ràng sáng sớm nay đã thông báo rồi, nhưng hai người họ vẫn không thể tới.

Những phụ huynh khác đang chụp ảnh, la hét cổ vũ con mình. So sánh với mình bây giờ, Trần Gia Huân cảm thấy thật lạc lõng.

Thầy Chu đi tới trước mặt bé, ngồi xổm xuống, sờ đầu bạn nhỏ.

“Gia Huân, cố lên nhé. Thầy không đi, thầy ở lại nhìn em nhé, được không?”

Trần Gia Huân gật đầu, nhưng vẫn thấy tủi thân.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, môn đẩy xe và đỡ bóng bàn thi đấu cùng một lúc, nhưng không cùng khu thi đấu.

Trận đấu bắt đầu.

Hách Tuấn Lãng là người cuối cùng, bởi vì nó chơi rất nhanh, cả tổ ký thác toàn bộ hy vọng cho nó.

Bốn người đầu cố gắng đi cẩn thận, tốc độ của nhóm họ nhìn chung đang dẫn đầu.

Hách Tuấn Lãng mỉm cười tự tin bước lên đường chạy, ngài Hách bên cạnh điên cuồng nhấn chụp.

Đột nhiên, một tiếng “ầm” vang lên, phụ huynh cùng đám nhỏ sân bên đồng loạt hô to, có bạn nhỏ bị ngã rồi!

“Bộp—— bộp—— bộp——” Tiếng bóng bàn rơi xuống đất.

Trong phút chốc, Hách Tuấn Lãng nhìn thấy người vừa ngã sấp xuống là Trần Gia Huân, đã thế toàn bộ cát trong xe đổ ập lên người bé, tim nó như bị bóp nghẹn lại, bàn tay không kìm nổi sự run rẩy, quả bóng cứ thế rơi xuống.

Hách Tuấn Lãng như bị đứng hình, nó nhìn đường chạy xảy ra tai nạn, ngây ngẩn cả người.

Không ai lường trước được tai nạn này. Những bạn nhỏ cùng tổ với Hách Tuấn Lãng cuống cả lên, đồng thanh gọi nó: “Hách Tuấn Lãng! Mau về đổi bóng đi!”

Hách Tuấn Lãng hoàn hồn, nhanh chóng chạy về đổi bóng tiếp tục trận đấu.

Cuối cùng, tiểu đội chiến thắng suýt soát.

Trong khi đó, sau khi Trần Gia Huân ngã, thầy Chu ngay lập tức lao tới.

Cát trong xe nhỏ bị đổ hết ra, Trần Gia Huân nằm giữa đống hỗn độn.

Toàn bộ quá trình bé đều đờ đẫn cả người, thầy Chu bế bé lên, đưa ra ngoài bãi thi đấu.

Trần Gia Huân nằm nhoài trên vai thầy Chu, thất hồn lạc phách nói: “Thầy ơi, em chẳng làm được cái gì cả…”

Thầy Chu an ủi bé: “Không sao đâu Gia Huân. Em có thấy đau ở đâu không?”

Trong mắt Trần Gia Huân lấp lánh nước, bé mím môi, nhỏ giọng nói: “Không có… không chỗ nào bị…”

“Không bị thương là tốt rồi. Gia Huân, đừng khóc, không có chuyện gì đâu.”

“Ừm… Không khóc…” Trần Gia Huân nuốt toàn bộ nước mắt trở lại.

Thầy Chu nhìn thấy ngài Hách đang đi tới, hai mắt sáng lại, bế nhóc con trong ngực hướng tới người trước mặt.

“Anh Hách, anh trông hộ tôi bé Gia Huân một lúc được không? Tôi phải nhanh chóng trở lại dọn dẹp sân bãi.”

Ngài Hách chớp mắt mấy cái, nhận đứa trẻ.

“Anh Hách, làm phiền anh rồi, tôi sẽ quay lại ngay thôi!”

Trần Gia Huân nhìn thầy Chu chạy đi mà phát hoảng.

Bé vừa quay đầu đã phải đối mặt với ánh nhìn từ ngài Hách.

Trần Gia Huân chưa từng thấy ngài Hách, bé hoảng loạn vô cùng, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn được lại ào ra.

Ngài Hách ngơ ngác nhìn đứa nhỏ trong ngực khóc thành túi nước, rất kinh ngạc.

“Này, đừng, đừng khóc mà…”

Trần Gia Huân ra sức giãy dụa trong lòng ngài Hách: “Chú buông cháu ra! Cháu không biết chú! Cháu muốn thầy Chu cơ!”

Ngài Hách thở dài, nói: “Thầy Chu của cháu sẽ quay lại ngay thôi.”

Trần Gia Huân càng giãy dụa, ngài Hách càng ôm chặt hơn. Trần Gia Huân khóc lớn: “Con muốn thầy Chu ôm cơ!”

Lỗ tai ngài Hách không chịu nổi, ngón tay đặt trước môi: “Xuỵt—— Bé hạt tiêu mà tiếng không nhỏ nhỉ.”

“Cháu muốn thầy Chu ôm, chú cũng muốn được thầy Chu ôm nè!”

Trần Gia Huân sững sờ, nhoẻn miệng cười: “Chú không phải trẻ con, sao lại muốn thầy Chu ôm?”

“Hơn nữa chú bự quá, thầy Chu chắc chắn ôm không nổi đâu.”

Ngài Hách cũng bật cười: “Vì thế, chú có phải rất đáng thương không?”

Ngài Hách phát hiện cả người Trần Gia Huân toàn là cát, hắn thả bé xuống dưới, phủi tới phủi lui trên người bé.

Thầy Chu trở lại, thấy Trần Gia Huân không khóc, đã vậy còn rất vui, có chút khó hiểu.

Đợi ngài Hách rời đi, thầy Chu lại ôm Trần Gia Huân, đột nhiên bé cười khanh khách.

“Gia Huân, sao em lại cười?”

Trần Gia Huân chỉ vào bóng lưng ngài Hách đang đi xa, nhỏ giọng nói: “Cái chú ở đằng kia, chú ấy cũng muốn thầy ôm.”

Thầy Chu: Hả???