Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 32: Vô tình gặp trong bệnh viện



Ngày hôm sau lúc đi làm, giữa ngài Hách và trợ lý Tưởng có chút khó xử. Ngài Hách biết hôm qua cô uống say, có thể không cố ý làm ra những chuyện đó, nên chủ động đưa cho cô một bậc thang leo xuống.

Dĩ nhiên trợ lý Tưởng vô cùng cảm kích, sau đó hai người cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Ngài Hách nhịn không được nghĩ thầm trong bụng, đến bao giờ trợ lý Vương mới có thể quay lại chứ.

Hầy, lại nói đến trợ lý Vương, kể từ ngày cậu ta nằm viện đến giờ còn chưa qua thăm lần nào. Thân là một vị cấp trên luôn quan tâm cấp dưới, nhất định phải qua thăm một lần mới được.

Thuận tiện giục cậu ta, nếu không có vấn đề gì thì đừng nghỉ ngơi nữa, sớm ngày đi làm đi…

Những nhân viên khác nghe ông chủ nói muốn đi thăm trợ lý Vương cũng dồn dập hồ hởi giơ tay, bày tỏ bản thân cũng nhớ anh Vương lắm, cũng muốn đi thăm bệnh anh ấy. Ngài Hách mạnh mẽ giơ tay trấn an sự kích động của mọi người.

“Thăm Tiểu Vương phiền như vậy, để tôi đi là được.” Ngữ khí chắc nịch không thể phản bác.

“Không phiền! Không phiền đâu sếp! Ngày thường anh Vương quan tâm đến bọn em lắm, bọn em cũng phải đáp lại mới phải phép chứ ạ!” Mọi người kêu gào, trong ánh mắt quần chúng là ngôi sao hy vọng nho nhỏ.

“Tấm lòng của mọi người tôi sẽ chuyển cho cậu ấy. Công ty còn nhiều việc, chuyện cần thiết bây giờ là làm việc chăm chỉ.”

Mọi người sau khi nghe xong thì đồng loạt cúi đầu ủ rũ, quay về bàn làm việc của mình, lạch cạch gõ chữ, bắt đầu vòng tuần hoàn công việc mới.

Ngài Hách rất ít khi đi bệnh viện thăm người ốm, trước khi vào bệnh viện còn đứng do dự trước cửa rất lâu, không biết nên mua hoa quả, mua thực phẩm dinh dưỡng, hay là mua hoa cắm.

Má nó, chỉ có người nghèo mới lựa chọn, ông chủ lớn tất nhiên phải chọn hết!

Sau đó ngài Hách trái mang đồ uống dinh dưỡng, phải xách giỏ hoa quả, ngực ôm một bó hoa sao màu đỏ nhạt.

Không vấn đề gì hết, chỉ hơi mệt chút thôi.

Ngài Hách đã gọi điện cho trợ lý Vương từ sớm để hỏi số phòng rồi. Đi lòng vòng trên hành lang mất nửa ngày mới tìm được phòng bệnh, đang lúc hứng thú bừng bừng tiến vào thì vừa vặn một người phụ nữ cảm xúc không ổn lắm từ bên trong đi ra, cô cúi thấp đầu, trực tiếp va vào người hắn.

May mà ngài Hách cao to, hoa cũng giơ cao, nếu không đống hoa này sẽ bị hỏng hết.

Người phụ nữ kia thấp giọng nói một tiếng xin lỗi rồi vội vàng chạy đi, khóe mi còn vương nước mắt, lớp trang điểm cũng bị nhoè.

Mà kể cả có lớp trang điểm, ngài Hách cũng có thể nhận ra cô gái đó là bạn gái trợ lý Vương, đã nhìn thấy cô ấy trên hình nền điện thoại của anh.

Ồ, không đúng, là bạn gái cũ mới chính xác.

Trợ lý Vương nhìn ngài Hách cầm nhiều đồ như vậy tới thăm quả thật có chút được thương mà sợ, vội vàng xuống giường đón bao lớn bọc nhỏ từ tay sếp.

Ngài Hách thấy cậu ta không chỉ có thể xuống giường, mà mặt mũi còn hồng hào dồi dào sức sống, xem ra không có vấn đề gì.

Ngài Hách ngồi bên cạnh giường anh, vừa tán gẫu với anh vừa xem một bộ phim truyền hình thiếu não.

“Bao giờ cậu có thể xuất viện?” Tầm phào một hồi cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.

Trợ lý Vương cũng ngượng ngùng, nói: “Bác sĩ vẫn chưa nói gì, bảo em ở lại đây nhiều nhất là một tháng nữa…”

Ngài Hách nghĩ thầm, bệnh viện này lừa đảo à, người đã không sao rồi lại còn bắt ở lại?

“Cậu nhanh quay về làm việc đi, tôi không chịu nổi trợ lý tạm thời nữa rồi.”

Tuy trợ lý Vương không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy ông chủ phiền muộn thế này vẫn có chút muốn cười.

“Phải rồi, người vừa rồi đi ra là bạn gái cũ của cậu?”

“Vâng…”

“Rất có lòng mà, còn biết tới thăm cậu.”

Trợ lý Vương tự tay gọt cho ngài Hách một quả táo, ánh mắt đột nhiên tối lại.

“Đúng là rất có lòng, đã bắt cá hai tay còn biết tới tìm em đòi quay lại.”

Ngài Hách ngạc nhiên: “Cậu đồng ý?”

“Không ạ.”

Là anh thì anh đồng ý chắc?!

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng lên, ngài Hách nhanh chóng thay đổi đề tài.

Sắp tới giờ cơm trưa, ngài Hách chuẩn bị rời đi. Sau khi ra khỏi phòng bệnh, hắn phát hiện cách đó không xa có một người vô cùng quen mắt, người đó đang hút thuốc lá.

Ngài Hách nhận ra đó là người thanh niên lần trước tới đón trợ lý Vương, tâm tình bà tám không nhịn được ngoi lên.

Ngài Hách đi tới, đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Người anh em, đứng ở đây lén lén lút lút cái gì, sao không đi vào?”

Người thanh niên kia liếc mắt nhìn hắn một cái, xem ra tâm tình cũng không tốt, miệng phun ra vài chữ: “Mắc mớ gì tới anh.”

Ngài Hách lén nguýt thầm trong lòng, người gì đâu ăn nói thúi hoắc.

“Đừng đến thăm Vương Hạo Vĩnh nữa, để anh ấy an tâm dưỡng bệnh đi.”

Ngài Hách: Hả??? Xin lỗi chứ, hình như đây là lần đầu tiên tôi tới cơ mà?!

Nếu người kia cục thì ngài Hách càng phải cục hơn*, ai sợ ai chứ: “Tiểu Vương là trợ lý của tôi, là cấp dưới của tôi, tôi muốn thấy cậu ấy thì cậu ấy phải tới, có vấn đề gì à?” (*chém)

Người đàn ông thở ra một làn khói, ném thuốc xuống đất, di chân tắt lửa, cười lạnh nói: “Anh ấy là trợ lý công việc của anh, không phải là bảo mẫu sinh hoạt.”

“Không tính chuyện đi lại, lại còn phải bận rộn sau giờ làm, phiền muốn chết.”

Ngài Hách cảm thấy người anh em này hình như có chút hiểu nhầm chuyện của hắn với trợ lý Vương.

“Còn nói tôi, cậu thì sao, cậu là gì của cậu ta?”

Người thanh niên kia im lặng, nửa ngày trời mới nói được một câu: “Bạn trai anh ấy.”

Ngài Hách âm thầm khinh bỉ trong lòng, xạo sự không biết uốn lưỡi bảy lần à?

“Đừng nói nhảm, Tiểu Vương vừa thất tình xong.”

Người kia như bị chạm vào vảy ngược, đột ngột tức giận, ngữ khí của cậu ta vẫn bất thiện như trước: “Tin hay không tùy anh, nhưng bây giờ không phải, thì trước sau sẽ phải.”

Nói xong liền rời đi, đi vài bước còn dừng lại trước cửa phòng bệnh, cuối cùng cũng không vào cửa, đi xuống dưới lầu.

Ngài Hách cũng không định nghĩ xem quan hệ của người kia với Tiểu Vương, dù sao cũng không phải chuyện của mình. Ngài Hách thấy hơi khát, lúc xuống lầu thì nhìn thấy ở đại sảnh có bày một máy bán đồ tự động, vui không tả nổi.

Ngài Hách nhét tiền xu vào, đợi nửa ngày không thấy đồ uống rơi ra.

Ngài Hách rầu thúi ruột, không ngờ mình lại xui như thế, thôi thì nghỉ uống, đi về thôi. Hắn phiền muộn đá cái máy, chưa kịp quay đầu đã cảm nhận được có người đứng cạnh mình.

“Ồ, anh Hách, sao anh lại ở bệnh viện vậy?”

Âm thanh quen thuộc êm tai này làm ngài Hách đỏ hết cả mặt.

“Thầy Chu, trùng hợp quá!”

Lúc này, “lạch cạch——” một tiếng, một lon đồ uống rơi ra khỏi máy.

Ngài Hách vui quá, thầy Chu vừa tới thì đồ uống rơi xuống!

Ngài Hách vỗ vai thầy Chu, nói: “Chắc là đời trước chúng ta có duyên đấy, không thì làm sao đi đâu cũng có thể gặp như vầy.”

Trong mắt thầy Chu đầy ý cười: “Chắc vậy đấy.”

Thầy Chu lấy xong đồ uống, nói bản thân có việc gấp, sau đó vội vã rời đi.

Anh sẽ không bao giờ biết được, chút chạm mặt chốc lát này đã thắp sáng một ngày của ngài Hách.



Chu Mạt bước nhanh về phía phòng cấp cứu, người trong nhà đều đã tới, họ thấp giọng trò chuyện ở một góc, mơ hồ có tiếng khóc bật ra.

Chu Mạt nhìn thấy Tần tiểu thư ngồi trên ghế gần đó, đã lâu không gặp, mặt mũi cô tiều tụy thấy rõ.

Bác sĩ bước ra khỏi phòng, xung quanh tức khắc yên tĩnh. Cho dù thanh âm bác sĩ không lớn, nhưng từng chữ từng chữ nặng tựa ngàn cân.

“Là ung thư gan di căn lên não.”

“Bệnh đã tới giai đoạn cuối, mọi người xin hãy chuẩn bị tốt tâm lý, nhiều nhất chỉ còn nửa năm.”

Mẹ Tần không cầm nổi nước mắt, thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất, may mà mẹ Chu đỡ kịp.

Ai khóc thì khóc, ai thở dài thì thở dài, tâm tình của mọi người tệ đến cực điểm.

Hai mắt Tần tiểu thư vô hồn, đột nhiên cô rơi lệ, che miệng chạy đi.

Chu Mạt đứng bên cạnh chị của mình, cô chị thấy thế, dùng cùi chỏ huých vào người anh mấy cái.

“Còn không mau đi tìm người ta đi.” Chị gái cố ý hạ thấp giọng.

Chu Mạt bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn chạy đi tìm người.

Tần tiểu thư ngồi trên bậc thang cầu thang bệnh viện, nghẹn ngào khóc.

Anh không biết phải an ủi thế nào, dù sao sự đã đành rồi.

Tần tiểu thư khóc một lúc, nước mắt cũng cạn khô, bắt đầu nói liên miên không dứt.

“Hồi còn nhỏ, khi cha em lừa dối mẹ, hai người ly hôn, em cũng không khóc nhiều như vậy.”

“Mẹ của em luôn bận rộn với công việc, trong trí nhớ của em, chỉ có bà ngoại là luôn ở bên cạnh em, như thể em chỉ có một mình bà, bà cũng chỉ có một mình em.”

“Em về nước để chăm sóc bà ngoại, cũng chẳng thiết tha cái gì khác.”

“Giờ bà sắp đi xa, em không biết phải làm gì bây giờ.”

Chu Mạt đưa cho cô một tờ giấy lau, Tần tiểu thư cất giọng khàn khàn, “Cảm ơn.”

Chu Mạt ngồi xuống bên cạnh cô, thực sự anh không biết phải an ủi ra sao, cũng chẳng thể lý giải cảm xúc trong lòng cô. Bởi vì trước giờ Chu Mạt không quá hòa hợp với cha mẹ ruột, cũng chưa bao giờ cảm nhận qua cảm giác thống khổ khi người thân sắp qua đời.

Bi thương chân thật đến thế, lại chỉ có thể nhận được sự im lặng.

“Anh Chu, em biết yêu cầu của em quá đáng. Em cũng biết ý nghĩ này vô cùng không hay, nên cho dù anh không đồng ý cũng không sao.”

“Ừ, em nói đi.”

“Em nghĩ…”