Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 53: Buổi đoàn tụ gia đình không vui vẻ



Chu San thong thả cởi áo bờ lu trắng, tay phải kéo sợi dây buộc tóc xuống, mái tóc xoăn vốn bị buộc lại giờ được thả ra, nằm gọn gàng trên hai vai cô.

Điện thoại trên bàn lóe lên ánh sáng xanh lục.

Chu San cầm điện thoại lên, nhìn rất nhiều tin nhắn của ai đó, nhếch môi trào phúng. Tay trái cầm túi hàng hiệu, tay phải đeo kính râm, bước nhanh khỏi phòng.

Chu Y đã ngồi trong xe, từ đằng xe truyền tới tiếng vang lanh lảnh của giày cao gót dẫm trên sàn nhà, người kia đi không nhanh, không hoảng loạn, nhưng Chu Y lại phiền lòng, cảm xúc như bị trêu đùa, chắc chắn là đối phương cố ý.

Chu San cuối cùng cũng đi tới trước cửa sổ xe, cửa kính được hạ xuống, Chu San chủ động tháo kính râm, hơi cúi đầu đối diện với Chu Y.

Cùng là hai khuôn mặt xinh đẹp, một quyến rũ vô hạn, một lạnh nhạt cực hạn.

Chu San cong eo, tiến gần hơn với người trước mắt, mỉm cười nói: “Đợi lâu rồi à, suýt thì quên, hôm nay chị đón em.”

Trên người Chu San mang theo khí tức xâm lược, Chu Y vô thức nhích về phía sau.

Chu Y thấy cô vẫn bất động, đành nói: “Lên xe.”

Chu San nhếch hai khóe môi, tự nói với mình: “Làm việc cả ngày chắc mệt rồi, để em lái xe đi.”

Chu Y nghiêng đầu sang chỗ khác, nhanh chóng từ chối: “Không cần, ngồi xe em lái, tim chị không chịu được.”

Chu San chỉ cười, rốt cuộc đứng thẳng, đi tới một bên khác của xe, ngồi vào ghế phó lái.

Xe chậm rãi chuyển động, Chu Y đột nhiên mở lời: “Chị sẽ đón em về nhà họp gia đình từ bây giờ, bao giờ em mua xe mới thì dừng.”

Chu San cười nhạo: “Sao nào, sợ em không về được nhà?”

Chu Y dùng ánh mắt lạnh băng liếc qua cô, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Sợ em chạy lung tung, đi đâu lêu lổng ăn chơi, để ba mẹ biết rồi phiền lòng.”

Chu San không đáp, rồi lại bất thình lình thốt ra một câu: “Sao không mang bạn trai nhỏ của chị về? Không phải chị nói sẽ mang cậu ta về nhà sao?”

“Cậu ấy nói hôm nay có việc khác.”

Chu San như cười như không nói tiếp: “Sao nào, giao du với đàn em mới tốt nghiệp thấy thế nào?”

“…”

“Sao không trả lời em?”

Chu Y nhấn giọng, chậm rãi nói: “Chu San, chị đang lái xe, không muốn nói chuyện.”

Chu San hừ lạnh một tiếng, nhìn thật sâu vào cô, sau đó nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, không nói tiếp.



Chu Mạt cầm theo bao lớn bao nhỏ đứng trước cánh cửa quen thuộc, mãi một lúc sau anh mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Người mở cửa cho hắn là chị cả Chu Y đã lâu không gặp. Chu Y nghiêng người, gật đầu chào hỏi Chu Mạt.

“Vào đi.”

Dù rất ít khi về nhà, nhưng trang trí trong nhà vẫn rất quen thuộc, thậm chí mấy món đồ trên bàn trà vẫn y nguyên như một tháng trước.

Ba Chu, Chu Võ, ngồi trên ghế salon, nghiêm túc đọc báo. Dù biết con trai đã trở lại, nhưng ánh nhìn vẫn không rời khỏi tờ báo trước mắt.

Chị hai Chu San cùng mẹ Chu đang ở trong bếp, thỉnh thoảng truyền ra ngoài tiếng thái rau xào nấu.

Chu Y cầm lấy mấy gói quà trong tay Chu Mạt, tùy tiện bỏ lên bàn, biểu tình trước sau không đổi.

“Ngồi đi, lát nữa là có cơm.”

“Vâng.”

Trò chuyện đầy cứng nhắc.

Chu Y cũng ngồi lên ghế salon, cô gần đây có hứng thú với trà, vừa ngồi xuống liền mân mê tách trà trên bàn.

Chu Võ vẫn luôn chăm chú xem báo, trong phòng khách bấy giờ yên tĩnh cực điểm.

Chu Mạt không quá thoải mái, nhưng từ nhỏ anh đã quen với bầu không khí này.

Trong lúc đó, Chu Võ và Chu Y thỉnh thoảng nói vài câu, chủ yếu là chuyện trong bệnh viện, Chu Mạt không nói chen vào, coi như bản thân không tồn tại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng tới lúc dọn cơm, bầu không khí trong phòng rốt cuộc nóng hơn một chút.

Người một nhà quây quần bên bàn ăn, mẹ Chu trước hỏi gần đây anh sống ra sao, Chu Mạt đáp từng câu một, dần dà không còn gì để nói.

Lúc bắt đầu, Chu San còn cười đùa vui vẻ, sau khi bị Chu Y ngồi bên cạnh trừng cho một cái mới vùi đầu tập trung ăn cơm.

Cơm nước xong, Chu Võ nói ra một câu phá tan bầu không khí yên bình hiếm có của gia đình: “Chu Mạt, mấy hôm trước tôi đã nhờ chú của anh, giúp anh lo liệu một số chuyện. Mấy ngày nữa anh có thể quay về bệnh viện tỉnh đi làm, trước lúc ấy anh thôi việc hiện tại đi.”

Tay cầm đũa của Chu Mạt run run, sắc mặt anh càng ngày càng khó coi.

Chu Võ nhìn thấy anh như vậy, mặt cũng lạnh xuống, ông híp mắt, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn sang, “Làm sao, không muốn à.”

Chu Mạt đặt đũa xuống, ngẩng đầu đối mặt với Chu Võ.

Chu San thấy vậy nhanh chóng nói: “Ba, ba làm gì vậy, cơm còn chưa ăn xong. Ăn xong hãy nói tiếp mấy cái này…”

“Con sẽ không quay lại.” Chu Mạt đột nhiên nói.

Chu San cuống đến độ mồ hôi lạnh cũng chảy ra, chỉ sợ cuộc họp gia đình lại xảy ra cãi cọ lần nữa.

Chu San nhanh chóng gắp cho Chu Mạt một miếng sườn, lúng túng khuấy động bầu không khí.

“Mạt Mạt, mau nếm thử sườn chị làm, rồi chúng ta nói chuyện sau nhé, ngoan.”

Chu Y bên cạnh đột nhiên nắm cánh tay Chu San, làm Chu San giật nảy mình.

Khuôn mặt Chu Y ngàn năm bất biến, cô mở miệng: “Mạt Mạt, ba cũng vì nghĩ cho em. Nhớ lúc đầu kỳ vọng của cả nhà đối với em lớn ra sao, lại nhìn công việc hiện tại của em đi, so được sao?”

Chu Mạt trả lời: “Em cảm thấy hiện giờ em sống rất vui rất khỏe, công việc của em không có gì không ổn cả.”

Mẹ Chu, Hứa Đình, không nhịn được tiếp lời: “Chu Mạt, con suy nghĩ cẩn thận vào. Con xem cả nhà tốn bao nhiêu công sức vì con chứ? Con xem, ngay cả chuyện với Tiểu Tần, con cũng làm người khác phải thất vọng.”

Chu Mạt cau mày đáp: “Con đã nói từ đầu con với cô ấy không thành, là mọi người nghĩ nhiều.”

Hứa Đình nổi giận: “Chu Mạt, con bao lớn rồi! Tại sao cứ thích làm to chuyện lên thế! Trước đây bỏ qua đi, giờ con định cô đơn đến già sao?”

“Ôi mẹ à, mẹ xem này, đây là chuyện của chúng ta mà… Với cả, Tiểu Tần cũng ra nước ngoài rồi, đừng nhắc lại nữa…” Chu San cất lời.

Hứa Đình trừng mắt với Chu San: “Con nhỏ ngốc này, còn chưa đến lượt con lên tiếng đâu! Con cũng tự lo cho thân con luôn đi!”

Chu San lập tức ngậm miệng.

Cơn tức giận của Chu Mạt cũng tăng lên, anh cố gắng ép xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Không nói những chuyện khác, bệnh viện, con tuyệt đối không trở lại.”

Nhà họ Chu, gia đình thầy thuốc. Ba Chu cùng các chị, thậm chí là các chú các bác cùng rất nhiều họ hàng khác, đều làm bác sĩ trong bệnh viện tỉnh. Chỉ có duy nhất mình Chu Mạt là ngoại lệ.

Chu Võ nghe câu này, tức giận vỗ bàn: “Từ nhỏ đến lớn không làm ai yên lòng được! Không bao giờ trưởng thành nổi!”

Nói đoạn phẫn nộ rời đi.

Chu San thở dài, cuộc họp mặt hiếm có của gia đình không ngờ lại thành thế này.



Thầy Chu trở về căn hộ nhỏ anh đã mua.

Anh mệt mỏi đóng cửa phòng ngủ, quần áo cũng không cởi, cả người như bị rút hết sức sống ngã vật lên giường.

Bốn phía tĩnh lặng, chốc chốc nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng khách như có như không.

Anh hồi tưởng lại cái nơi không ồn ào ầm ĩ mà tràn ngập lạnh lùng kia, “nhà”.

“Ngôi nhà” kia còn chẳng tính là nhà, mà nơi này cũng chỉ có một mình anh cô đơn lạc lõng, cũng chẳng thể gọi là nhà.