Hôm nay có tiết hoạt động tự do, các bạn nhỏ tản ra tứ phía, cả nhà trẻ tràn ngập tiếng nói cười.
Nhóc Hách và vài bạn nhỏ khác đang chơi trò đóng kịch.
Vận may của nhóc Hách rất tốt, nó nhặt viên đá to nhất lên, được nhận vai “Vương tử”.
Chà chà, ai sẽ may mắn được làm “công chúa” của nhóc ta đây?
Thầy Chu ngó nghiêng bốn phía, phát hiện bé Trần đang lẻ loi ngồi chơi đu quay.
Thầy Chu đi tới, dịu dàng hỏi: “Sao em không chơi cùng các bạn?”
Nhóc Trần nhảy xuống khỏi xích đu, không trả lời.
Cả bọn nhóc Hách đã phân vai xong, đang tính chơi thì phát hiện ra thiếu một vai diễn.
Một đồng chí nhỏ vẫy tay gọi nhóc Trần.
Thầy Chu vỗ lưng bé, cổ vũ bé lại chơi.
Nhóc Trần chẳng tình nguyện đi tới.
“Không có ai đóng rồng ác cả, cậu đóng rồng ác đi!”
Khóe miệng nhóc Trần càng ngày càng xìu xuống.
Bé Lục là em bé nhỏ xinh nhất vườn trẻ, nghiễm nhiên trở thành công chúa.
Đám nhóc xô đẩy bé Lục vào lòng nhóc Trần, đoạn cười gọi: “Công chúa bị rồng ác bắt đi rồi!”
Bé Lục bị đẩy nên không đứng vững, bạn nhỏ Trần rất tốt bụng đỡ bé đứng thẳng. Công chúa Lục hai má hồng hồng, tự dưng bé thấy động tác lúc này của bạn Trần vừa ngầu vừa đàn ông!
Mấy đứa khác ồn ào: “Vương tử ghen rồi, mau cướp lại công chúa đi!”
Đã thế còn nghe thấy một đứa khác nói: “Công chúa và rồng ác ở cạnh nhau sẽ có em bé đấy!”
Trời mới biết làm sao đứa nhỏ kia có thể thốt ra được lời này.
Đồng chí Hách cóc quan tâm, còn lâu nó mới để bạn Trần có em bé với người khác nhé!
Vương tử Hách lao tới.
Bạn nhỏ Trần thấy nhóc Hách lao tới, căng thẳng không chịu nổi, chỉ muốn né khỏi nhóc ta, nhưng hai giây sau đã bị nhóc Hách túm tay ngay lập tức. Nhóc Hách sức lớn vô cùng, nắm tay bạn nhỏ Trần tới đau điếng.
Bạn nhỏ Trần cứ nghĩ nhóc Hách muốn đánh nó, hic vậy thì đau lắm á, cũng vì quá lo sợ mà khóc lên.
Mấy đứa nhóc khác ngạc nhiên lắm, công chúa Lục bị bỏ quên một bên cũng sửng sốt luôn, mình còn chưa khóc sao bạn học Trần lại khóc trước rồi?!
Bỗng nhiên nhóc Trần cảm thấy, bạn học Hách là người đáng sợ nhất quả đất! Thậm chí còn đáng sợ hơn ba của nhóc nữa.
Đám nhóc kia cũng lúng túng, đoạn lại ồn ào tiếp: “A! Vương tử đánh thắng rồng ác rồi! Rồng ác khóc đi!”
Thầy Chu và cô Hà đang cùng xem video, nghe thấy tiếng động vọng tới liền vội vàng chạy đến.
Thầy Chu đi tới, ngồi xổm xuống ôm nhóc Trần vào lòng, hai tay nhẹ nhàng xoa lưng đứa nhỏ.
Nhóc Trần cuối cùng cũng cảm thấy được bảo vệ, nước mắt cũng dần dần thu lại.
Nhóc Hách tức muốn nổ mũi, quay người chạy sang chỗ khác.
Nó oan ức lắm, nó đã làm cái gì đâu? Nó chẳng làm gì cả!
Đồng chí Hách phiền lòng, nó chỉ thấy bạn nhỏ Trần vô cùng mít ướt, còn không bằng mấy bé gái nữa.
Bạn nhỏ Hách càng nghĩ càng thấy tức, nó không thấy mình sai, nhưng hình như bạn nhỏ Trần càng ngày càng ghét mình. Sống mũi của nó có hơi cay cay, hình như nó cũng muốn khóc.
Đồng chí Hách đem căm giận hóa thành sức mạnh sút văng cục đá dưới chân.
Mà sức mạnh có hơi quá đà, cục đá nhỏ văng một phát lên mái hiên rồi bật ngược lại, chẳng hiểu sao lại đụng phải một cục đá lớn khác, lại tiếp tục văng đi.
Choang! Kính thủy tinh của thư viện vỡ rồi!
Bớ làng nước ơi! Lấy ít địch nhiều là đây chứ đâu!
Mấy bạn nhỏ khác đang chạy nhảy xung quanh cũng nhìn sang, sau đó mắt chữ A miệng chữ O hết.
“Quào–!”
…
Hôm nay là một ngày công tác nhàn hạ hơn hẳn mọi khi của ngài Hách, lát nữa hắn sẽ qua đón thằng cháu, sau đó cùng mấy anh em làm một bữa lẩu.
Nhưng không, hắn vừa đặt mông lên xe của mình thì điện thoại của thầy Chu gọi tới.
Ngài Hách hưng trí bừng bừng nhận điện thoại.
…
Sau khi cúp điện thoại, ngài Hách vô cùng nghiêm túc nói chuyện với ông bạn, hôm nay hắn không đi được.