Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 62: Ông chú trung niên đều thích mờ ám



Một năm sắp qua, công việc của ngài Hách tiến vào guồng quay bận rộn.

Vài ngày trước, ngôi sao lớn Lương Chính làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm công ty ngài Hách. Kể từ đó, hai người bắt đầu thường xuyên liên hệ.

Thực tế, mấu chốt là Lương Chính. Cũng không biết có phải hắn ta rảnh rỗi thật không, mỗi ngày hắn ta đều chạy tới công ty ngài Hách, lại còn ngồi trong văn phòng ngài Hách suốt nửa ngày, đã vậy còn đeo kính đen đeo khẩu trang, ngôi sao lớn Lương Chính cũng đủ phô trương. Nhân viên trong công ty cả ngày nhìn siêu sao nhảy nhót lung tung, ban đầu còn kinh ngạc, hiện giờ đã bình tĩnh.

Ngài Hách thầm nghĩ, có thể gặp lại bạn tốt ngày xưa đúng là vui thật, nhưng ngày nào cũng thấy thì không đỡ nổi, hơn nữa tên này còn ké ăn ké uống nữa chứ.

Ngài Hách đang phê duyệt văn kiện, Lương Chính ngồi trên ghế salon thuộc da lớn của phòng làm việc chơi điện thoại.

Ngài Hách không nhịn được hỏi: “Cậu không đi làm à? Sao ngày nào cũng qua chỗ tôi?”

Lương Chính phất tay một cái: “Thôi nào, tôi mệt lắm, làm việc kiểu gì chứ? Đúng rồi, tí nữa hai ta đi đâu ăn tối đây?”

Ngài Hách cười mắng: “Cậu chờ tôi để tôi mời cậu đi ăn cơm? Cậu nhìn đống văn kiện này đi, tôi không phê duyệt xong thì không được nghỉ.”

Lương Chính tiếp tục nghịch điện thoại: “Không sao, tôi chờ được.”

Mười giờ đêm, Lương Chính lại cùng ngài Hách về nhà. Bọn họ đặt một nồi lẩu cay, không còn là bữa tối nữa mà là bữa khuya.

Ngài Hách có trữ rượu, nhưng lại để Lương Chính uống hết, hôm nay là rượu vang.

“Đẹp trai này, cậu thích người kia bao lâu rồi?” Lương Chính đột nhiên hỏi.

Ngài Hách trịnh trọng đáp: “Hơn một năm rồi.”

Lương Chính hỏi tiếp: “Giờ là bạn à?”

“Ừ. Có lẽ là trên bạn một chút… Hoặc không phải… Cậu ấy rất dịu dàng với tôi… Nhưng có lẽ cậu ấy dịu dàng với tất cả mọi người…”

Lương Chính nghe xong, nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Chúng ta bằng này tuổi rồi, cũng không nhỏ, sắp thành ông chú trung niên rồi.”

“Ừm.”

“Cậu đã bao giờ nghe thấy câu này chưa: Nói chuyện tình cảm, ông chú trung niên đều thích mờ ám.”

“Tại sao?”

“Bởi đến tuổi trung niên người ta mong cầu sự ổn định, thành ra trong đầu lại mông lung. Cứ do dự mãi như vậy, thành ra không chịu tiến thêm bước nữa.”

Ngài Hách hiểu rõ, cười cười không nói nữa.

Lát sau, Lương Chính ra ngoài gọi điện thoại, lúc trở về, biểu cảm trên mặt hơi thay đổi.

Lương Chính vừa mặc áo khoác vừa nói: “Đẹp trai này, chắc tôi phải đi rồi?”

Ngài Hách thu dọn cốc chén và thức ăn, hỏi lại: “Đi? Cậu đi kiểu gì?”

“Có người tới đón, cũng sắp đến rồi.”

Ngài Hách ôm cánh tay dựa vào khung cửa, nhìn cậu ta vội vàng đi giày.

Chỉnh trang xong, Lương Chính vỗ vai hắn: “Có lẽ không thể gặp cậu một thời gian nữa.”

Nội tâm ngài Hách hơi nhảy nhót, ngoài miệng vẫn hỏi: “Tại sao? Có chuyện gì cơ?”

Lương Chính không nhịn được nở nụ cười: “Không có gì, chủ nợ đuổi tới.”

Hắn nhìn người trước mặt, nghĩ thầm, nợ này là nợ tình chứ gì.

Không lâu sau, có một chiếc xe đi tới, đón Lương Chính đi.



Tài xế như một khúc gỗ hình người, vừa to con vừa kín miệng, cả đoạn đường chỉ lạnh mặt lái xe.

“Anh ta để anh tới đón tôi.” Lương Chính chủ động bắt chuyện với tài xế.

“Phải.”

“Hầy, lái chậm chút, tôi đau đầu.”

“Cậu Lương, ngài Kim vừa xuống sân bay đã nổi giận trong khách sạn, muốn tôi đưa ngài trở về trong vòng nửa giờ.”

Lương Chính không đoán được điều này: “Sao anh ta đến thành phố A nhanh thế?”

Tài xế liếc mắt nhìn hắn.

Lương Chính nhíu mày, im lặng.