Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 69: Năm mới



Hôm nay là 30 tết, ngài Hách ngủ thẳng cẳng một giấc đã đời.

Lúc tỉnh lại, điện thoại nhảy ra một đống tin nhắn, lúc hắn mở ra nhìn, chủ yếu là tin nhắn chúc mừng năm mới.

Có mấy cái là cuộc gọi nhỡ từ thầy Chu.

Hắn nhanh chóng gọi lại, nhưng không ai nghe máy.

Chắc cậu ấy bận gì đó, ngài Hách nghĩ thầm.

Sau khi rời giường, hắn quyết định trưa nay vừa dọn dẹp vừa dán câu đối tết.

Buổi chiều, ngài Hách lái xe ra siêu thị, lựa một ít nguyên liệu nấu ăn để làm cơm tất niên. Dọc đường đi ồn ào náo nhiệt, quả đúng là không khí vui vẻ của lễ tết. Ngày thường loanh quanh trong khu nhà yên ắng, cũng nên dạo khu đông người một lần.

Hắn vừa về đến nhà, phụ huynh ở nước Anh xa xôi cũng gọi video tới.

“Bảo bối lớn! Chúc mừng năm mới!”

Trong video là một người đàn ông trung niên đang mỉm cười rạng rỡ, mái tóc mới nhuộm lại khiến y trông trẻ trung hơn, dù đầu mày đuôi mắt đã hiện rõ nếp nhăn nhưng sự phấn chấn vẫn luôn hiện hữu trên mặt, khiến y trông tràn đầy sức sống.

Ngài Hách bất ngờ nghe lại cách gọi quen thuộc, đột nhiên giật mình.

Hắn cười nói: “Ba, chúc mừng năm mới.”

Ba Hách vui không chịu được: “Lâu rồi không gặp, nhớ con quá. Con yên tâm, bận xong vụ này, hai chúng ta nhất định sẽ về thăm hai đứa.”

“Cha đâu ạ?”

“Cha con đang làm cơm! Lát nữa lên nói chuyện với con nhé. Mà này, bảo bối lớn, mình nói chuyện người yêu của con nhé?”

Ngài Hách giả vờ bình tĩnh: “Không có ạ, vẫn như trước.”

Ba Hách cau mày: “Không có?! Con chờ đó, con không vừa mắt người trong nước, vậy lần sau về nước ta dẫn mối cho con mấy Omega nước ngoài chất lượng tốt nhé.”

Ngài Hách giật nảy mình, vội vã ngăn: “Dạ thôi, đừng đừng ạ.”

Đôi mày thanh tú của ba Hách dựng đứng lên, tức giận nói: “Đừng cái gì mà đừng, con xem có Alpha nào như con không! Đáng lẽ con đã sớm có Omega của riêng mình rồi! Nhưng thế này là thế nào đây, sao con dâu của ba không thấy bóng dáng hả?!”

Ngài Hách thở dài vỗ trán, hắn thực sự rất muốn nói cho ba mình, thực ra ba có con dâu rồi, chỉ là…

Ba Hách thấy thằng con mình không dám hó hé, đắc ý hừ nhẹ một tiếng.

Hắn cùng hai người cha trò chuyện một lúc tới khi trời sẩm tối, bây giờ ngoài đường đã lấp ló bóng pháo hoa, ngài Hách sực nhớ ra mình còn chưa làm cơm tất niên! Hắn vội vàng chào tạm biệt phụ huynh, chạy vội vào nhà bếp.

Ngài Hách mở TV, vừa nghe bản tin thời sự năm mới vừa làm vằn thắn.

Rồi không để ý nặn được một đĩa lớn.

Bầu trời sáng rực màu sắc của pháo hoa, ánh sáng rọi lên nền nhà, chiếu vào sàn gỗ những mảng sáng rực rỡ.

Gala Xuân năm nay đã bắt đầu, ngài Hách nấu nốt món tôm bóc vỏ rau cần, bưng mấy đĩa nóng hổi ra khỏi nhà bếp.

Đặt đĩa xuống bàn, hắn vui vẻ đắc ý chụp mấy tấm, chụp cả đĩa sủi cảo trắng bự bên cạnh.

Hắn xem lại ảnh chụp, vẫn cảm thấy không vừa lòng, quyết định bỏ thêm ít filter, bấy giờ mới gửi hết cho thầy Chu xem.

Thầy Chu vẫn chưa trả lời, hắn hơi thất vọng, đành ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Mọi người ca hát nhảy múa tưng bừng trong chương trình Gala Xuân, âm nhạc vui tươi len lỏi trong từng góc nhà, tuy chỉ có một mình nhưng cũng không đến nỗi quá cô đơn.

Một lát sau, thầy Chu gọi điện tới. Ngài Hách còn đang lột tôm, hai ngón tay bóng loáng dầu mỡ. Hắn vội vàng lau tay vào giấy, nhanh chóng nhận điện thoại.

“Anh Tuấn, chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

“Đang ở nhà một mình nhỉ, cả ngày hôm nay làm gì rồi?”

Ngài Hách vui vẻ kể lại tỉ mỉ từng việc đã làm trong hôm nay, thầy Chu bên kia điện thoại yên lặng lắng nghe.

“Hôm nay Chu tiên sinh làm gì vậy?”

“Tôi sao… Hôm nay cũng bận rộn, buổi sáng giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, dắt chó đi dạo, buổi chiều theo chị hai đi mua quần áo, buổi tối làm cơm tất niên…” Thầy Chu từ tốn kể: “Thực ra lúc làm việc đều mất tập trung, vì tôi bận nhớ đến cậu.”

“À… Vậy à…”

Khéo miệng quá.

Thầy Chu thực sự quá khéo miệng.

Một loại cảm xúc mừng rỡ nhảy lung tung trong lòng hắn.

Hắn nửa ngày ú ớ không ra câu, cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng, hai mắt khép hờ, chầm chậm mềm mại nói: “Tôi cũng vậy.”

“Anh Tuấn, tôi tắt máy nhé, cha tôi gọi, lát nữa gọi lại sau!”

Ngài Hách cũng vội vã tạm biệt: “Được.”

Cuộc gọi kết thúc, trong phòng chỉ còn sót lại âm thanh của TV.

Ngài Hách nắm chặt điện thoại trong tay, ngả người vào ghế salon xem TV, không nhịn được nghĩ: Bao giờ Chu tiên sinh mới gọi lại đây?

Hắn cứ chờ, chờ mãi, vừa xem tivi vừa chờ, rồi chờ tới lúc ngủ thiếp đi.

Ngài Hách bị âm thanh pháo nổ bên ngoài làm tỉnh giấc.

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Chúc mừng năm mới!”

Ngài Hách nhìn ra ngoài trời đêm đang rực rỡ sắc màu bởi pháo hoa lộng lẫy, mãi đến khi TV phát bài hát “Đêm khó quên” mới giật mình nhìn điện thoại trong tay.

Vẫn không thấy thầy Chu gọi tới.

Hắn gọi lại, thầy Chu ngay lập tức bắt máy.

“Năm mới tới rồi, Anh Tuấn! Chúc mừng năm mới!” Thầy Chu cao giọng nói, bên phía anh đang rất ồn ào, còn nồng nặc mùi pháo hoa, “À, tôi đang đốt pháo hoa với chị ở bên này, hơi ồn một chút.”

“Bên chỗ tôi cũng nhiều người đốt, bên đó pháo hoa đẹp không?” Ngài Hách hỏi.

“Ừ! À mà, chắc chiều mùng bốn tôi trở lại.” Thầy Chu nói.

“Tuyệt quá… Tôi rất muốn gặp cậu.”

Thầy Chu lớn tiếng hỏi: “Anh Tuấn, cậu vừa nói gì cơ, bên này ồn quá, tôi không nghe thấy!”

“Tôi nói,” ngài Hách cũng tăng âm lượng: “Tôi rất muốn gặp cậu! Tôi muốn gặp cậu khi cậu quay lại!”

Thầy Chu cười lớn: “Khó nói chuyện quá! Chiều hôm đó tôi về, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!”

“Được!”

Đôi mắt ngài Hách phản chiếu ánh sáng ngoài xa, thoáng sáng lên trong bóng tối.

Một năm mới lại đến.

Một năm hoàn toàn mới, khác với quá khứ.

Một năm này, có lẽ tới tận mai sau, tôi sẽ không phải tiếp tục cô đơn nữa, Hách Tuấn Anh nghĩ thầm.