Vì Nơi Ấy Có Anh!

Chương 38: Đợi anh tới bao giờ?



Đúng là cuộc đời vẫn luôn rất trớ trêu, không phải Ngọc Nhi chưa từng nghĩ tới việc anh ta sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng như vậy nhưng khi nghe tận tai thì cô vẫn chưa thể tiếp nhận ngay được. Thấy cô đứng đờ người ra đó, Hoàng Long lại càng hứng thú hơn, hắn ta muốn làm khó cô hơn nữa.

Quả thật hắn không nghĩ mình sẽ ra quyết định như vậy nhưng khi ở gần cô, hắn bỗng nhận ra mình muốn một thứ gì đó ở cô. Có lẽ hắn chưa nhận thức được sự thay đổi trong tâm trạng mình khi đối diện với cô nhưng hắn đã lờ mờ đoán ra ý định của mình rồi - một ý định hắn không dám thừa nhận đó là sự thật.

Ngọc Nhi nhìn hắn một lúc lâu rồi hít sâu một hơi nói: “Tôi đã từng nói với anh tôi chỉ làm những gì trong khả năng của mình thì phải? Không lẽ anh quên lời tôi nhanh thế sao?” Hoàng Long bật cười thành tiếng, nhìn sang Thanh Trà đang tò mò đứng bên cạnh rồi nhếch mép: “Tôi nghĩ việc đó hoàn toàn nằm trong khả năng của cô chỉ là cô không muốn làm mà thôi. Nể tình có bạn cô ở đây nên tôi sẽ cho cô thêm thời gian suy nghĩ. Đừng nghĩ quá lâu vì tôi không chờ được đâu.”

Nói rồi hắn định quay người ra khỏi phòng nhưng đi được vài bước lại ngoái đầu bồi thêm vài câu: “À phải rồi, cô có quyền từ chối yêu cầu này của tôi. Tuy nhiên khi anh ta tỉnh lại tôi nghĩ anh ấy sẽ không muốn biết những chuyện cô đã làm để bảo vệ mạng sống của anh ta đâu. Tôi tin cô sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

Đợi hắn ta ra khỏi phòng, Thanh Trà mới vội vàng chạy tới bên cạnh Ngọc Nhi: “Sao vậy? Anh ta và cậu có chuyện gì sao?” Ngọc Nhi không trả lời Thanh Trà ngay mà đờ đẫn đứng đó. Anh ta nói đúng, cô không muốn Minh Toàn biết chuyện này, cô càng không muốn anh biết việc cô đã bán rẻ bản thân để cứu lấy mạng sống của anh bởi với người có lòng tự trọng cao mạnh mẽ như anh chắc chắn anh sẽ không để chuyện đó xảy ra thậm chí anh có chết cũng không để cô rơi vào tình huống đó.

Cô cũng biết chuyện này sẽ không giấu được anh quá lâu nhưng ít ra không phải trong khoảng thời gian anh còn chưa khỏi bệnh như hiện giờ. Thấy cô bạn mãi không trả lời, Thanh Trà hua hua tay trước mặt Ngọc Nhi rồi nói: “Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Anh ta đã nói gì với cậu?” Lúc này, cô mới quay lại nhìn Thanh Trà rồi nhẹ nhàng an ủi bạn: “Không sao đâu mà, chỉ là một chút việc riêng thôi, mình tự xử lý được, cậu không cần lo đâu.” Thanh Trà bán tín bán nghi nhìn cô một lúc lâu: “Không sao cái gì mà không sao? Mặt cậu tái nhợt hết rồi kìa. Cậu bảo tôi không lo mới là lạ đấy.”

Ngọc Nhi nghe vậy cũng chỉ cười trừ cho qua, thời gian này cô đã gặp phải quá nhiều chuyện rồi, tinh thần của cô suy sụp hơn bao giờ hết, giá mà bây giờ có anh ở đây thì tốt biết mấy, anh sẽ đưa cho cô lời khuyên, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, tiếp thêm cho cô hy vọng và động lực sống nhưng anh lại đang nằm kia, đang nằm trên chiếc giường trắng lạnh lẽo.

Minh Toàn, nếu anh không thức dậy thì em biết phải làm sao đây?

*****

“EI, anh thật biết pha trò đó. Rốt cuộc tới bao giờ anh mới chịu hành động đây?” Người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều, mái tóc dài được uốn xoăn lả lơi rơi xuống tấm lưng trắng ngọc, bờ môi căng mọng được phủ lên một lớp son môi đỏ tươi tô đậm khuôn mặt sắc nét, tinh xảo đang cầm ly rượu trong tay vừa nhấp một ngụm vừa hời hợt lên tiếng. Hoàng Long đi tới bên cạnh gọi một cốc tương tự xong mới nhẹ nhếch môi lên đáp lời: “Miu, em có vẻ quan tâm tới nhiệm vụ của tôi quá nhỉ?”

Cô gái tên Miu quay sang nhìn anh ta, ánh mắt có phần say đắm: “Anh là ai cơ chứ? Lẽ nào tôi cứ phải chống mắt lên nhìn anh đi ve vãn con đàn bà khác sao?” Hoàng Long nhận lấy ly rượu được đưa đến rồi vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt non trẻ trắng mịn của cô ta: “Đương nhiên. Không phải tôi đang làm những gì tốt nhất cho em sao?” Miu gạt tay anh ta ra rồi khẽ nói: “Tốt nhất cho tôi? Nực cười! Anh là đang dần thích ả đàn bà kia rồi thì có.”

Không đợi cô ta lên tiếng tiếp, điện thoại trên bàn đã reo lên. Hoàng Long nhẹ nhấn nút nghe trong khi ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cô nàng tên Miu lần nào: “T, không phải vẫn chưa hết thời gian nhiệm vụ của tôi sao?” Thấy T trầm mặc một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng Hoàng Long nghi hoặc hỏi lại: “T?” Lúc này, người đàn ông ở đầu dây bên kia mới cất lời: “Dừng lại đi. Tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ khác, cậu không cần phải tiếp cận cô ta nữa.”



Hiển nhiên Hoàng Long biết “cô ta” mà anh ta nhắc tới chính là ai nhưng tại sao cơ chứ? Trong vô thức, Hoàng Long chợt thốt lên hai chữ: “Tại sao?” T nghe vậy bỗng cười to nói: “Từ trước tới giờ cậu chưa từng hỏi tôi hai chữ đó. Lẽ nào người phụ nữ kia thu hút cậu tới vậy sao?” Miu ở bên cạnh cũng đã nghe loáng thoáng được câu chuyện, cô nhìn Hoàng Long chăm chú đợi câu trả lời của anh.

“Tôi không có ý đó. T, lần này rút lui chúng ta sẽ gặp phải tổn thất lớn.” T cũng không vội vàng trả lời ngay mà như đang suy ngẫm việc gì đó: “Ai nói với cậu chúng ta sẽ rút lui? Tôi sẽ trực tiếp ra tay, cậu không cần làm nhiệm vụ về Minh Toàn nữa. Cậu rút lui đi, tốt nhất nên cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia thì càng tốt.” Hoàng Long quả thật đã bất ngờ trước quyết định này của T, anh ta chưa bao giờ bắt anh rút lui khỏi bất cứ một nhiệm vụ nào. Thậm chí ở mỗi nhiệm vụ, anh luôn là nòng cốt ấy vậy mà giờ đây T lại bắt anh rút lui khỏi nhiệm vụ lần này.

Sau khi cúp điện thoại, Miu quay sang nhìn Hoàng Long cố tỏ ra không biết gì hỏi: “Sao vậy?” Hoàng Long từ từ quay lại nhìn Miu, nhếch miệng nói: “Từ trước tới giờ tôi luôn thích những người phụ nữ thông minh. Em nên biết những trò vặt vãnh này không qua khỏi mắt tôi đâu. Lần này, tôi nhất định sẽ tiếp tục tham gia nhiệm vụ, em đừng làm những việc vô ích nữa.” Miu sững người lại nhưng cũng chỉ trong chốc lát: “Vậy tôi cũng phải xem xem anh có bản lĩnh tới đâu để làm trái lại lệnh của T. EI, anh nên nhớ rằng trước giờ T chỉ cho phép anh say mê một mình tôi chứ không phải người phụ nữ kia.”

Hoàng Long vòng tay qua vai Miu rồi nhẹ giọng nói: “Đương nhiên. Nhưng em cũng nên nhớ rằng chúng ta nói trắng ra cũng chỉ là người thỏa mãn nhu cầu cho nhau mà thôi. Rồi sẽ tới một ngày, mọi thứ sẽ phải thay đổi.” Miu hất nhẹ tay anh ta ra rồi nói: “Tốt nhất là chuyện đó sẽ không xảy ra.” Nói rồi, cô ta nhẹ ngồi lên đùi Hoàng Long, chủ động quấn lấy anh như một con rắn độc, bò trườn từ từ trên cơ thể khiến anh ngứa ngáy, từ từ chiếm đoạt lấy đôi môi đỏ đến gai mắt kia của cô ta…

*****

Trong suốt một tháng sau đó, Minh Toàn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Ngọc Nhi luôn túc trực ở bên cạnh anh nhưng dường như thời gian đã gần ăn mòn đi chút ý chí cuối cùng của cô. Trong một tháng này, Minh Anh đã tới bệnh viện làm loạn không biết bao nhiêu lần, những lần đó Ngọc Nhi cũng không thèm để tâm tới cô ta, cứ mặc cho cô ta la lối, chửi bới om sòm.

Có vẻ như cảm xúc của cô đã dần chai sạn, cô đã quen với việc hằng ngày đi đi về về giữa nhà Thanh Trà và bệnh viện, chị Tâm cũng không ngừng nhắc nhở cô phải ra sáng tác mới nhưng cô luôn từ chối. Việc này đã khiến nhà xuất bản cũng như độc giả chỉ trích nặng nề nhưng biết sao được? Khi đã không có tâm trạng, cảm hứng cũng dần cạn kiệt thì cô biết lấy đâu ra ý tưởng mà triển khai.

Một điều kỳ lạ hơn là suốt một tháng nay cô không thấy Hoàng Long đến bệnh viện, hỏi ra thì mọi người đều nói anh ta xin nghỉ phép dài hạn mà cũng không biết lý do. Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời thích đáng cho anh ta nhưng chưa có cơ hội để nói cho anh ta biết về quyết định của cô.

Phong Minh cũng gọi điện hỏi thăm vô số lần. Những lần đầu cô còn nghe máy trả lời cho có lệ nhưng những lần tiếp theo cô trở nên ngại nói chuyện với anh hơn nên cũng hay từ chối nhận cuộc gọi. Mặc dù vậy nhưng thông qua Thanh Trà anh cũng biết được đại khái tình hình ở đây. Khiêm cũng thường xuyên lui tới để thăm Minh Toàn cũng như kiểm tra tình hình để báo cáo với đơn vị. Ngọc Nhi cũng được nghe anh ta kể rằng đội một giờ như rắn mất đầu, vô cùng rối loạn, việc điều tra ổ buôn ma túy cũng bị đình trệ đi nhiều.

Rõ ràng chỉ trong một tháng thôi đã có quá nhiều việc xảy ra khiến Ngọc Nhi gần như kiệt sức. Cô bỗng nhận ra rằng chỉ cần anh xảy ra bất cứ chuyện gì thì cuộc đời cô gần như bị xáo trộn hoàn toàn. Mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo, không còn vận hành như cũ nữa. Từng giây, từng phút, từng ngày trôi qua cô đều mong nhớ anh, cô thường xuyên trò chuyện với anh bởi cô tin anh vẫn nghe được những lời cô nói. Cô kể về những việc xảy ra trong ngày, rằng cô làm gì, cô đi đâu và mỗi sáng thức dậy cô nghĩ những gì. Cuối mỗi câu chuyện cô kể cho anh luôn là lời hy vọng anh có thể tỉnh lại trở về với cô. Cứ thế cứ thế thời gian dần trôi qua và nó dường như đang ăn mòn ý chí ít ỏi cuối cùng của cô.

Tới bao giờ? Em sẽ phải đợi anh tới khi nào nữa đây, Minh Toàn?