Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 155



Sau khi rời khỏi, Túc Hoài Cảnh không lập tức trở về Ngự Sử Đài mà đi vòng đến tháp Vấn Thiên.

Tháp Vấn Thiên là một tòa tháp bảy tầng do Nhân Thọ Đế đặc biệt xây dựng bên ngoài hoàng cung. Từ khi Tuệ Miễn đến, hắn ở trong đó tụng kinh cầu phúc, thỉnh thoảng được triệu vào cung giảng kinh.

Xe ngựa dừng ngoài tháp, Túc Hoài Cảnh xuống xe, trước tháp có hoà thượng gác cửa, thấy người đến thì vào tháp báo tin, sau đó dẫn Túc Hoài Cảnh lên từng tầng một.

Bên trong tháp nguy nga lộng lẫy, Phật tự nổi tiếng nhất thế gian cũng không thể so bì với nó.

Ba tầng đầu là tượng Phật bằng vàng, ba tầng kế là kinh sách Phật giáo, tầng trên cùng được khóa lại, bình thường không cho người vào.

Tuệ Miễn đang ngồi chép kinh ở tầng năm, hoà thượng dẫn Túc Hoài Cảnh đến cửa, cung kính gõ cửa: “Sư thúc, Túc đại nhân đến.”

Khi ở Đà Lan tự, chúng sinh thường được gọi chung là thí chủ, trong tháp Vấn Thiên, những người qua lại đều là vương hầu tướng quân, quan cao chức trọng.

Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo, hoà thượng mở cửa mời Túc Hoài Cảnh bước vào.

Mùi đàn hương lượn lờ trong phòng, kinh sách chất đầy các giá cao, Tuệ Miễn ngồi sau bàn, dáng ngồi đoan chính cao quý, tay cầm bút, từng nét bút toát lên phong thái, không giống một vị cao tăng đắc đạo, mà giống như một công tử ôn nhuận như ngọc nhà nào đó.

Lần đầu Túc Hoài Cảnh chính thức gặp hắn, ánh mắt dừng lại một thoáng trên mái tóc bạc của hắn, sau đó bình tĩnh quay đi, bước đến ngồi trên bồ đoàn đối diện bàn sách.

Tay cầm một chén trà xanh đã chuẩn bị sẵn, làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên theo viền chén.

Tuệ Miễn nói: “Bần tăng đang chép kinh cầu phúc cho bệ hạ, không rảnh để đích thân nghênh đón đại nhân, mong đại nhân thứ tội.”

Túc Hoài Cảnh: "Hạ quan liều lĩnh tiến đến, chưa từng đưa bái thiếp lên, vốn là ta không phải, đại sư chớ trách tội mới đúng.”

Tuệ Miễn mỉm cười, không từ chối thêm, chỉ tay vào chén trà kia, Túc Hoài Cảnh lặng lẽ thưởng thức.

Đâu đâu ở kinh thành cũng ồn ào, cung điện thì đầy những đoá hoa tranh nhau đua nở, trong nha môn càng bận rộn hơn, không ngừng có những vụ án và tính toán.

Túc Hoài Cảnh vừa từ chợ về, ngồi trên tháp cao nhìn ánh mặt trời cuối thu chiếu qua những khung cửa khắc hoa của tháp, bụi bặm chậm rãi xoay vòng trong không khí. Ngoài tiếng bút sột soạt trên giấy, bốn phía đều yên tĩnh, tựa như một nơi thánh địa Phật giáo tách biệt với thế gian phàm tục.

Túc Hoài Cảnh uống nửa chén trà, Tuệ Miễn chép xong một quyển kinh, đặt giấy bút xuống đi rửa tay sạch sẽ. Khi trở lại, hắn nhìn Túc Hoài Cảnh dịu dàng hỏi: "Thí chủ đến đây vì việc gì?”

Túc Hoài Cảnh nghe thấy sự thay đổi trong cách xưng hô của hắn, hơi ngừng lại, đặt chén trà xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ: "Đa tạ đại sư đã cứu giúp.”

Tuệ Miễn nói: "Dung thí chủ là người có lòng từ thiện, đó là phúc báo của ngài ấy, không phải công lao của bần tăng. Thí chủ nói quá lời rồi.”

Túc Hoài Cảnh ngồi lại trên bồ đoàn, hỏi: "Theo lời đại sư, báo ứng và thiên mệnh đều đã định sẵn?”

Tuệ Miễn không trả lời mà hỏi lại: "Thí chủ không tin vào thiên mệnh sao?”

Túc Hoài Cảnh thành thật lắc đầu: "Nếu mọi sự trên đời đều có thiên mệnh, vậy sao lại có câu "nhân định thắng thiên"?”

*Ý chí có thể thắng được mệnh trời

Tuệ Miễn cười nhẹ: "Thí chủ có ý chí và nghị lực khác người, không bị thiên mệnh ràng buộc cũng là điều bình thường.”

Túc Hoài Cảnh nhíu mày, nhất thời không hiểu ý của hắn nhưng nhìn vẻ mặt của vị tăng nhân tóc trắng này, cũng không muốn nói thêm. Vốn hắn tới đây không phải tranh luận về thiên mệnh hay định số.

Hắn hỏi: "Đại sư có lòng cứu giúp thiên hạ, cũng có sức bôn ba vì dân, đáng lẽ nên du hành bốn phương cứu giúp bố thí, sao lại đến hoàng thành này, ngày ngày bị ràng buộc trong tháp Phật cao này?”

Tuệ Miễn đáp: "Chẳng phải hoàng thành cũng nằm trong thiên hạ sao?”

Túc Hoài Cảnh nhìn vào mắt hắn, không thấy chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ là đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng, mang theo nụ cười bình thản, nhìn về phía mỗi người đến nhờ hắn giúp đỡ vì phiền muộn.

Túc Hoài Cảnh hỏi: "Vậy đại sư tham gia vào trung tâm quyền lực này, thật sự là vì cứu giúp thiên hạ chúng sinh sao?”

"Không phải." Tuệ Miễn lắc đầu: "Thiên hạ chúng sinh quá nhiều, chỉ mình bần tăng không thể cứu hết được.”

Hắn nói: "Ta đến đây, chỉ là theo lòng mà đến.”

Túc Hoài Cảnh nhíu mày, truy vấn sắc bén: "Xúi giục bệ hạ luyện đan, cũng là theo lòng mà làm hay sao?”

Tuệ Miễn cười nhẹ: "Thí chủ hỏi ta với thân phận gì? Ngài không mặc triều phục, ta có thể hiểu là ngài không đến đây với tư cách Ngự Sử trung thừa chất vấn ta không?”

"Có gì khác biệt?" Túc Hoài Cảnh nói.

Tuệ Miễn: "Nếu là mệnh quan triều đình đến hỏi, bần tăng sẽ nói đây là tâm thành của bệ hạ, cảm động trời đất mà làm; nếu thí chủ chỉ tình cờ đi ngang qua đây, muốn xin một chén trà để tán gẫu, ta sẽ nói, thiên hạ có rất nhiều đạo, Phật tu tự có đạo của mình, lấy giết để chặn ác cũng chưa hẳn không phải lòng từ bi của Phật.”

Túc Hoài Cảnh nhíu mày: "Vậy ngài có biết, từ xưa đến nay, bao nhiêu người xúi giục đế vương luyện đan cầu trường sinh, cuối cùng đều bị gắn mác tà đạo, hàng trăm năm sau sử sách đều gọi họ là yêu tăng không?”

Tuệ Miễn cười thong dong thanh đạm, chậm rãi nói:"Ta tu tâm ở đời này, không phải danh ở đời sau, cớ gì phải cầu ba lời bình luận của đời sau?”

Túc Hoài Cảnh nhìn chằm chằm hắn, im lặng không nói.

Một lúc lâu sau, Tuệ Miễn chỉ vào chén trà, nhẹ giọng nói: "Trà nguội rồi.”

Túc Hoài Cảnh tỉnh lại, đứng dậy hành lễ lần nữa: "Đại sư cao thượng, tại hạ bội phục.”

Tuệ Miễn ngước nhìn mỉm cười, định nói lời đi thong thả, nhưng Túc Hoài Cảnh lại nói: "Chỉ là nếu vì người không đáng mà hy sinh cả mạng mình, thực sự là oan ức, dù có chứng đạo phi thăng, Phật tổ cũng không chấp nhận.”

Tuệ Miễn hơi sững sờ, biểu hiện bình thản dường như biết trước mọi việc cuối cùng cũng có chút thay đổi, hắn hơi kinh ngạc, lại có chút hiểu ra, hỏi: "Có phải Dung thí chủ bảo ngài đến khuyên ta không?”

Túc Hoài Cảnh lắc đầu: "Đường Đường không biết đại sư đang làm gì.”

Sự hiểu biết của Tuệ Miễn cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn, hắn chăm chú nhìn Túc Hoài Cảnh một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi đầu cười nhẹ.

Tăng nhân từ sau bàn đứng dậy, chắp tay trước ngực hành lễ Phật với hắn, lại niệm một câu phật hiệu, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Bây giờ thí chủ đã thay đổi rất nhiều rồi.”

Túc Hoài Cảnh không đáp, cũng không biết sự so sánh này từ đâu mà đến, nhưng trong lòng có tính toán, biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi.

Tuệ Miễn nói: "Thí chủ đã nói vậy, bần tăng tự biết bảo toàn bản thân.”

Túc Hoài Cảnh mới yên tâm, quay người muốn rời đi, không định nói thêm.

Khi đến cửa, hắn nghe thấy tiếng thở dài nhẹ của Tuệ Miễn phía sau: " Vậy ngài phải cố gắng nhanh hơn đấy.”

Túc Hoài Cảnh khẽ dừng lại, quay đầu nhìn thấy vị tăng nhân tóc trắng đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mặt trời mùa thu, câu nói kia như tiếng nói mơ, lại như chưa từng thốt ra, chỉ là hắn nghe lầm.

Túc Hoài Cảnh tập trung tinh thần, bước ra khỏi tháp Phật.

Phố dài ngày ngày ồn ào, chỉ riêng tháp Phật này nhìn ra hoàng thành và Ngu Kinh, ngày ngày yên tĩnh bình yên.

-

Vào đông, sức khỏe của Dung Đường ngày càng yếu, nhưng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không quá tệ.

Hệ thống mỗi tháng đều chạy đến thăm y, không còn uể oải suy sụp khi không tìm thấy thế giới ngoài kia nữa, mỗi lần đến đều ríu rít như cái loa nhỏ, kể với Dung Đường về phong tục tập quán dọc đường đi.

Mỗi chuyện đều khiến nó vui mừng.

Dung Đường phát hiện thời gian nó có thể hiện hình đã kéo dài hơn nhiều, từ lúc đầu chỉ là hai khắc, sau khi vào tháng đông đã thành một canh giờ.

Một lần, Túc Hoài Cảnh theo thời gian như thường lệ mở cửa phòng, lại thấy ánh sáng lẽ ra đã biến mất vẫn đang nằm trên cổ Dung Đường, bám vào tai y lải nhải không ngừng, vừa nói vừa cọ cọ, thỉnh thoảng Đường Đường lại xoa nó, chủ khách đều vui, có thể thấy rõ được.

Chỉ có đại nhân vật phản diện thoáng chốc lạnh mặt, khẽ nghiến răng.

Ngay sau đó, hệ thống cũng phát hiện ra hắn, không còn chú ý nói chuyện với Dung Đường nữa, bắt đầu bắn r ap với Túc Hoài Cảnh, một tràng như súng liên thanh, tốc độ nói nhanh khiến người ta không đỡ kịp, mắng đại phản diện cho đã, hắn còn chưa kịp phản bác thì nó đã ung dung biến mất, để lại hai người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, một người ngượng ngùng, một người u oán.

Oan gia. Dung Đường nghĩ, cả hai người.

Rõ ràng là hệ thống đã chọc tức hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải dỗ dành nó. Y  cũng không biết hệ thống của mình là nhóc ngốc hay là một quả trứng thông minh nữa.

Dù sao đại nhân vật phản diện chắc chắn là một cây nấm âm u.

Lại còn khá to nữa.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, Túc Hoài Cảnh càng ngày càng bận rộn. Đôi khi Dung Đường tỉnh dậy giữa đêm nhưng không thấy ai bên cạnh.

Một số hạ nhân mới dọn vào sống trong viện khác, đèn đuốc ở thư phòng trong viện thường xuyên sáng cho tới hừng đông.

Mà rõ ràng nơi y ở đã tăng cường thêm thủ vệ, đôi khi Dung Đường mở cửa ban đêm, nếu may mắn có thể thoáng thấy một góc áo màu xanh biếc biến mất sau mái nhà tán cây.

Nếu Túc Hoài Cảnh không có ở đó, chắc chắn sẽ cử Lưu Vân đến canh chừng, dù không trực tiếp gặp mặt nhưng mấy năm qua Dung Đường đã quen với việc bên mình luôn có ba, bốn ám vệ.

Y không làm phiền Túc Hoài Cảnh, ngắm trăng rồi trở lại phòng ngủ, có đôi khi sau nửa đêm sẽ có người chui vào ổ chăn, đôi khi không, Dung Đường cũng chẳng hỏi nhiều mà chỉ lặng lẽ đếm ngày tháng.

Thời tiết lạnh kinh khủng, khắp thành Ngu Kinh đều phủ đầy tuyết trắng, sức khỏe của Dung Đường dần tốt lên, nhưng người trong cung lại ba ngày hai bữa bỏ buổi triều.

Nghe nói khi mùa đông mới bắt đầu, Ninh Tuyên Vương đã giúp hoàng đế tuyển chọn một nhóm tú nữ từ dân gian vào cung, ai nấy đều xinh đẹp rạng ngời.

Túc Hoài Cảnh vào cung dự tiệc có thấy từ đằng xa, trở về như cười như không nói với Dung Đường: "Những quý nhân mới vào cung, trông có vài phần giống Ngũ điện hạ.”

Dung Đường ngay lập tức hiểu rõ người đó giống ai.

Người còn sống thì hành hạ đến chết; người chết rồi lại tìm người mới có dung mạo giống nàng.

Thật sự là vừa ghê tởm vừa châm biếm, Dung Đường nghe vậy cười lạnh à một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Năm Khánh Chính thứ mười một đến mười hai dường như trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng chạp, lúc nhà Đường Cảnh mua sắm đồ Tết, Dung Đường bảo người mua nhiều thêm một chút, Song Phúc rất khó hiểu, Túc Hoài Cảnh nhìn thấy lương thực chất đầy gần như có thể ăn suốt nửa năm, thoáng cái hiểu rõ.

Một ngày trong tháng chạp, đột nhiên có tin từ trong cung truyền ra, nói bệ hạ ăn nhầm kim loại trong lúc luyện đan, hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc nhất thời lòng người trong kinh hoảng sợ, sợ năm mới trôi qua không an ổn.

Nhưng có lẽ càng sợ thì càng tới, ngày hai mươi tám tháng chạp, ngày lười biếng thả lỏng nhất trong năm, Tam Hoàng tử Thịnh Thừa Tinh lấy cớ chăm bệnh mà vào cung, ngay sau đó nguyên soái Hạ Kinh Nghĩa cũng lấy cớ thăm con gái mà vào cung, hai người mãi không ra.

Đại quân đóng quân ở ngoài thành, dân chúng không rõ nội tình đều cảm thấy hôm nay bầu không khí trên phố không đúng, trời chưa tối đã sớm về nhà khóa cửa kín mít.

Đêm đó, một chùm pháo phát tín hiệu từ trên tường cung được đốt lên, thiết kỵ tiến vào hoàng thành.

Bầu trời đêm yên tĩnh bỗng chốc bị tiếng hí vang của chiến mã bao trùm, như cảnh tượng năm xưa khi khói lửa dấy lên, giặc nổi loạn kéo quân lên phía bắc.

Tác giả có lời muốn nói:

Túc Túc không trực tiếp lợi dụng cuộc nổi loạn này để đoạt ngôi, còn có bất ngờ phía sau.