Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 33: 33





Tần Uyển Uyển ở trong phòng bao đại lễ nhậm chức đợi một lúc, một con hạc giấy rơi xuống từ cửa sổ.

Tần Uyển Uyển chạm vào hạc giấy, chợt nghe được giọng nói của Bách Tuế Ưu truyền ra từ trong hạc giấy: " Lý cô nương, ta đã rời khỏi rừng rậm, cũng không có vấn đề gì, nếu cô nương có dự đính muốn đồng hành với Bách mỗ, sáng sớm ngày mai, ta ở cổng phía đông của trấn Tầm Tiên chờ cô nương đi cùng.

"
Tần Uyển Uyển trả lời một tiếng: "Được.

"
Sau khi đẩy hạc giấy, hạc giấy bay lên, rời khỏi tầm mắt của Tần Uyển Uyển.

Sau khi hạc giấy rời đi không bao lâu, Nam Phong đến phòng, gọi Tần Uyển Uyển: "Chủ nhân, tất cả đều đã được sắp xếp xong, ngài có thể xuống lầu uống rượu với Giản Đạo Quân.

"
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì gật gật đầu, nàng điên cuồng uống đan tỉnh rượu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí đi xuống lầu.

Đêm nay, nàng nhất định phải khiến Giản Hành Chi say khướt!
Tần Uyển Uyển đi đến sân nhà, thì thấy Giản Hành Chi một thân áo xanh, ngồi ở trong viện.

Nam Phong chỉ là một con kiến văn nhã, không đến nửa giờ, đã kêu tiểu đệ của hắn ta biến tiểu viện thành một biển hoa.

Giản Hành Chi ngồi ở giữa biển hoa, thấy Tần Uyển Uyển xuống lầu, ngẩng mặt lên, nâng ly cười: "Ngươi đã đến rồi?"
Tần Uyển Uyển ôm hòm giấy ủy nhiệm giới thiệu của Giản Hành Chi đến, ngồi xuống, Giản Hành Chi nhìn qua cái hòm: "Đây là cái gì?"
"Một phần lễ vật.

"
Tần Uyển Uyển nói rất nghiêm túc, nói xong, Tần Uyển Uyển rót rượu cho hai người.


Hai người ăn ý đều chuẩn bị chén rượu, rượu đầy cả chén, Tần Uyển Uyển đưa cho Giản Hành Chi: "Làm Vấn Tâm tông nổ, rửa sạch oan khuất đi xuống núi, vốn nên chúc mừng từ sớm, đến, chúng ta làm một ly.

"
Giản Hành Chi không nói hai lời, gật đầu: "Cạn.

"
Hai người uống xong một chén, Giản Hành Chi lại rót rượu cho Tần Uyển Uyển: "Thời gian đó vào sinh ra tử, cũng có cảm tình, đến, một ly nữa.

"
Tần Uyển Uyển gật đầu, khẽ cắn môi: "Cạn.

"
Hai người ngươi tới ta đi, tìm cớ, sau khi khi uống xong mấy chén, Tần Uyển Uyển thấy đối phương không nhúc nhích tí nào, mới hiểu được.

Nàng tới chuốc say Giản Hành Chi, không phải đến để uống rượu, lỡ bị người ta làm cho say, chẳng phải sẽ xấu hổ sao?
Vì thế nàng sửa quy tắc: "Chúng ta chỉ uống rượu như vậy thì không có ý nghĩa, nên chơi một ít trò chơi đi.

"
"Chơi như nào?"
"Chúng ta hỏi nhau một vài câu, không trả lời được thì uống rượu.

"
"Tới.

" Giản Hành Chi trả lời ngay, hắn suy nghĩ, hỏi cái khác không được, chí ít thì các loại cây cỏ linh thú kiếm thuật pháp thuật!.

hắn mới hiểu khá nhiều.

"Được rồi.

" Tần Uyển Uyển gật đầu: "Có thể thuộc lòng nhân khẩu quyết chưa?"
"Đây là cái gì?" Giản Hành Chi sững sờ.

Tần Uyển Uyển nâng tay: "Uống"
"Câu đầu tiên trong là gì?"
Tần Uyển Uyển nghẹn lời, không ngờ Giản Hành Chi mới có từng này tuổi đã hỏi ra vấn đề văn hóa như này, Giản Hành Chi nâng tay: "Uống"
Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, uống tiếp một chén rượu.

"Câu tiếp theo của " Tri đạo giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô sổ anh hung cạnh chiết yêu" là gì?"
Giản hành Chi uống rượu không chút do dự.

"Biết cách làm chú lôi đình năm tầng không?"
Tần Uyển Uyển uống rượu.

Hai người ngươi tới ta đi, kiến thức hai bên vậy mà lại không trùng lặp nhau một cách thần kỳ, hỏi đến nửa đêm, hai người uống đến mức nôn mửa ra.

Tần Uyển Uyển nỗ lực dựa vào đan tỉnh rượu để chống đỡ, Giản Hành Chi cũng dựa vào trận pháp cứu nguy khó khăn vận chuyển trong cơ thể để tiếp tục.


Sắc mặt Tần Uyển Uyển đỏ bừng, cảm giác mình không thể hỏi nữa, mắt thấy trời đang từ từ sáng, nàng chống đầu, xoa đầu: "Nếu không thì như vậy đi, ngươi làm một chuyện, ta uống một ngụm, ta làm một chuyện, ngươi uống một ngụm.

"
"Tới,"
Giản Hành Chi: "Làm cái gì?"
"Đưa túi Càn Khôn cho ta.

" Tần Uyển Uyển vươn tay.

Giản Hành Chi nghe vậy, chống đầu cười, cởi túi Càn Khôn từ trên thắt lưng xuống, nắm trong tay: "Vậy ngươi đồng ý với ta.

" Hắn nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi vẫn sẽ bảo vệ ta cho đến khi Phi thăng.

"
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng đối diện nhau.

Hoa lê theo ánh trăng rơi xuống, Tần Uyển Uyển cắn răng: "Ngươi biết ta muốn làm cái gì.

"
"Ngươi muốn chạy.

".

Truyện Dị Giới
Giản Hành Chi mở miệng khẳng định.

Tần Uyển Uyển miễn cưỡng cười: "Ta là đang tính toán cho ngươi một tương lai tốt đẹp.

"
"Ngươi muốn vứt bỏ ta.

"
Ánh mắt Giản Hành Chi lạnh lùng, Tần Uyển Uyển khó khăn ngụy biện: "Là bởi vì ta thích ngươi.


"
Nói xong, Tần Uyển Uyển mở hòm ra: "Ta tìm cho ngươi một công việc mới, đặc biệt tốt, một tháng làm việc hơn mười ngày, quốc gia sẽ phân phòng ở và lương thực, có tiền lương cố định, lại an toàn yên ổn.

" Tần Uyển Uyển càng nói trong lòng càng chua xót: "Đây là hạnh phúc lớn nhất mà ta có thể cho ngươi, Chi Diễn, đi đi.

"
Giản Hành Chi không nói chuyện, hắn nhìn giấy ủy nhiệm trong hòm, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển: "Đầu óc ngươi có bệnh sao?"
Từ khi sinh ra Giản Hành Chi hắn đã là Kim Đan, là người nổi bật giữa một đám người tu tiên, vậy mà nàng muốn để hắn đi trông coi kho lương?!
"Những thứ ưu tú của ta.

" Giản Hành Chi không thể nhịn được nữa: "Ngươi không nhìn thấy sao?"
"Chi Diễn.

" Tần Uyển Uyển đứng dậy, đi tới trước mặt hắn: "Ta biết, ngươi không bỏ được ta, nhưng mà chúng ta đều đã thay đổi.

"
Nói xong, Tần Uyển Uyển nâng khuôn mặt Giản Hành Chi lên, Giản Hành Chi hoảng sợ, hắn sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển cúi đầu nâng khuôn mặt hắn: "Ngươi! ngươi tính làm gì?"
"Ta biết ngươi muốn cái gì.

" Vẻ mặt Tần Uyển Uyển vô cùng thâm tình: "Nhưng mà Chi Diễn, ngươi là người quan trọng nhất trong lòng ta, cũng là người không bỏ xuống được nhất!.

"
Nói xong, Tần Uyển Uyển cúi đầu, hoa lê bay xung quanh người nàng, Giản Hành Chi thấy nàng từ từ nhắm mắt, mặt càng ngày càng gần, tim đập nhanh, cả người đều cứng đờ, giống như một con mèo hoảng sợ quá mức, tức khắc xù lông lên, điên cuồng muốn lui về phía sau.

"Hãy xa nhau bằng nụ hôn này, từ nay về sau, ngươi sẽ có hạnh phúc mà ta không thể nào với tới được! "
Hơi thở của Tần Uyển Uyển quấn quanh hắn, gần trong gang tấc, một giây trước khi chạm vào hắn, Giản Hành Chi không thể nhịn được nữa, đẩy nàng ra, đồng thời nghiêng đầu đi, hô to một tiếng: "Ngươi dừng lại!".